Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Báo cáo, hôm hay có người đến gây sự tại chỗ ở của Sóc Ly, còn đánh Sóc Ngôn bị thương.” Một lang nhân quỳ gối dưới sảnh, hướng về phía trên báo cáo.
“Sao? Ai có khả năng lớn như vậy, đánh tên nhóc Sóc Ngôn kia bị thương? Có tra ra lai lịch đối phương không?” Người ngồi phía trên rất có hứng thú chồm dậy.
“Thuộc hạ không rõ lắm, nhưng theo những người mai phục xung quanh ‘Thương Nguyệt’ báo cáo thì vào lúc hai bên đánh nhau, Sóc Ly từng nói đối phương là Huyết tộc thuần huyết.”
“Huyết tộc? Thuần huyết?” Người ngồi trên ngạc nhiên pha lẫn vui thú mở miệng, lập tức cười ha hả: “Được lắm! Sóc Ly ngươi được lắm, không biết sống chết mà trêu chọc Huyết tộc thuần huyết, lần này không phải là bổn vương không buông tha ngươi, mà là tự ngươi muốn chết.”
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn của mình. Một khi đã có Huyết tộc thuần huyết đối địch với Sóc Ly, hắn cũng không nề hà cùng với đối phương làm một hiệp nghị hợp tác một lần.
“Còn có một chuyện.” Lang nhân tiếp tục báo cáo.
“Nói!”
“Hôm nay lúc hai bên đánh nhau, kết giới bên ngoài ‘Thương Nguyệt’ bị đánh vỡ, vì vậy chúng thuộc hạ có thể quan sát tình huống bên trong, phát hiện ra còn có một người.”
“Ai?” Người ngồi phía trên nheo mắt lại, tràn đầy hứng thú chờ lời nói kế tiếp.
“Một bé gái nhân loại. Thuộc hạ thường xuyên nhìn thấy bé gái kia lui tới ‘Thương Nguyệt’, nhưng mà bị ma pháp cản trở, không thể quan sát bên trong được. Hôm nay, theo như việc Sóc Ly giấu diếm thân phận với bé gái ấy mà nói thì bé gái đó đối với Sóc Ly có lẽ rất quan trọng.”
“Vậy sao? Loài người?” Trong mắt của người ngồi phía trên khẽ lóe sáng, đối với sự việc vừa nghe được cảm thấy rất hứng thú. Không thể ngờ, tên Sóc Li kia lại cùng một bé gái là nhân loại có tư tình.
“Đi, giúp ta ‘mời’ bé gái kia về đây, ta phải ‘chiêu đãi’ khách một chút” Nụ cười tà ác tràn ra trên môi, người phía trên ra lệnh cho lang nhân.
Sóc Ly ơi Sóc Ly. Không sớm thì muộn ta cũng sẽ chặt đứt đầu ngươi.
--- ------ --------
Sáng sớm, ánh nắng mặt trời chiếu vào căn phòng, Phượng Lại Tà từ trên giường đi xuống, nửa ngủ nửa thức mặc quần áo vào.
“A! Sớm nha, Tiểu K bảo bối.” Phượng Lại Tà ngáp dài từ trên lầu đi xuống. Một câu nói ra đã dọa Tiểu K từ trên bàn ăn không cẩn thận té xuống dưới.
Bảo bối? Tiểu K trừng mắt nhìn vẻ mặt khờ dại cùng nụ cười tươi tắn của Phượng Lại Tà, tự hỏi có phải mình đang mộng du, hay là đang xuất hiện ảo giác?
“Bảo bối, tại sao ngươi lại bất cẩn thế?” Phượng Lại Tà “có lòng tốt” vuốt ve lông mèo, rồi xách cả người Tiểu K lên ngang tầm mắt của mình. Cười hì hì nhìn thấy đôi mắt mèo mang theo sự kinh ngạc đang trân trối nhìn mình, Phượng Lại Tà gãi gãi cằm Tiểu K.
“Bạn học Tiểu K nè, ngươi ngoan một chút, ta nhất định sẽ yêu thương ngươi.”
Sao thế? Nó nói chuyện gì rất kì quái à? Tại sao Tiểu K vốn luôn luôn ngạo mạn tự dưng hai mắt lại bắt đầu trắng ra? Á, sao bỗng nhiên Tiểu K lại bất động rồi?
“Làm ơn đi, khả năng thừa nhận của ngươi thật là kém cỏi.” Phượng Lại Tà chu chu cái miệng nhỏ nhắn nói, vẻ mặt thất vọng cầm Tiểu K “tùy tiện” bỏ xuống, tiện tay lấy hai khối bánh mì rời khỏi nhà.
Đợi đến khi âm thanh đóng cửa vang lên, hồn vía của Tiểu K mới lại trở về. Nó nhe răng nhếch miệng phát ra một tiếng rên nho nhỏ. Ai nói cho nó biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đây có thật là Phượng Lại Tà mà nó đã trông coi mười năm không?
Phượng Lại Tà khẽ cười, nhìn con đường lạ lẫm mà quen thuộc trước mắt, phải ẩn giấu mười năm cũng không phải là sự việc gì vui vẻ. Nhiều khi nó thấy “chính mình” làm ra một việc rồi lại một việc khiến nó bực bội, tâm có thừa nhưng lực không đủ. Thôi miên là một việc làm rất thú vị, nó có thể dễ dàng thay đổi nhân cách của một người, làm ra một kẻ chẳng hề tồn tại – một kẻ có thể coi như “chính mình”.
Có điều, không biết khả năng thừa nhận của vị “sư phụ” tuấn tú kia có mạnh mẽ hay không. Nếu cũng yếu ớt giống Tiểu K, vậy thì nó thật sự thất vọng, thật sự thương tâm nha.
Dựa vào trí nhớ, Phượng Lại Tà đi về phía Thương Nguyệt, nhưng vừa đi một lát, nó đã cảm thấy có một cái bóng đang theo sát mình, liền lập tức xoay người.
“A! A! A! A!”
Giương cái miệng nhỏ nhắn lên, Phượng Lại Tà làm một cái mặt quỷ, sau đó thấy phản ứng của đối phương còn mạnh hơn nó, thét còn to hơn nó.
Làm ơn đi, cũng phải có một chút kích thích gì chứ, lẽ ra người phải hét là nó mới phải, không lẽ việc này nó cũng phải nhắc nhở sao?
“Cậu đi theo tớ làm cái gì?” Phượng Lại Tà trừng mắt nhìn một nam sinh không quen biết trước mắt.
“Mình....Mình....” Nam sinh đưa tay vỗ vỗ ngực, khuôn mặt khẽ ửng hồng nhìn Phượng Lại Tà đang mở to mắt, cô bé thật sự rất xinh đẹp.
“Cậu, cậu, cậu làm sao vậy?”
“Mình là bạn học của cậu. Cậu... cậu không biết tớ à?” Nam sinh kia nói với vẻ khẩn trương.
“A… Là ai cơ?” Nó vừa mới khôi phục nhân cách, trí nhớ không hoàn toàn bình thường, làm sao nhớ nổi thiếu niên này là người nào.
“Mình....Mình là An Kì.” Thiếu niên ấp úng tự giới thiệu, mặt đỏ như tôm luộc.
Sao? Nó cảm thấy có cái gì đó không đúng nha! Phượng Lại Tà mỉm cười ngọt ngào, trong đầu nảy ra một ý tưởng tà ác.
“À, ra là bạn An Kì. Tìm tớ có việc gì không?” Bày ra nụ cười hết sức ngọt ngào, Phượng Lại Tà trông chẳng khác gì một thiên sứ.
“Mình...Mình...Mình muốn nói...Mình...”
“Ừ?” Phượng Lại Tà cười kiên nhẫn, có lòng tốt cho hắn một chút thời gian để chuẩn bị dũng khí.
“Mình thích cậu, chúng ta quen nhau đi” Cuối cùng cũng thu hết dũng khí nói ra được, An Kì đổ đầy mồ hôi.
A ha! Nó đoán đúng rồi nha! Phượng Lại Tà càng cười càng gian ác, mở miệng ngọt ngào nói: “An Kì, cám ơn cậu.” Cám ơn lòng tốt, vừa lúc bổn tiểu thư mới đi ra đã đưa đến một chuyện thú vị, đương nhiên là nó sẽ phải nắm bắt cơ hội.
“A. Cậu...Ý của cậu là?” An Kì rõ ràng đã hiểu lầm ý của Phượng Lại Tà, ánh mắt tràn ngập sự vui sướng nhìn cô gái hoàn mỹ như thiên sứ trước mặt.
“An Kì, tớ rất vui khi nghe cậu nói như vậy. Nhưng cậu không biết, tớ luôn luôn nghe theo sự sắp xếp của gia đình, cho nên đối với việc này, nhất định phải được daddy của tớ cho phép thì mới được.” Phượng Lại Tà cúi đầu thẹn thùng, thật ra là vì để che đi ý cười ở đáy mắt.
“A, vậy ý của cậu là?” Tim của An Kì đập nhanh hơn thường lệ, có phải cô ấy đang nói rằng chỉ cần daddy của cô đồng ý thì hai người liền có thể quen nhau?
“Đây là địa chỉ nhà tớ, nếu như cậu thật sự nghiêm túc với tớ, thì hãy đến xin daddy đồng ý đi.” Tin tưởng rằng daddy đại nhân nhất định không khách khí đá hắn ra khỏi nhà. Nó thật tình rất là tin tưởng daddy đại nhân nha.
Phượng Lại Tà nhét địa chỉ nhà vào tay An Kì, sau đó phóng đi, tựa như một con chim nhỏ biến mất ở góc phố.
An Kì nãy giờ vẫn ngây ngốc, lúc này mới hướng về phía cái bóng của Phượng Lại Tà mà nói to: “Tớ sẽ, tớ là thật lòng, tớ nhất định sẽ xin phép daddy của cậu đồng ý”.
--- ------ ------ -------
“A… Anh trai này, anh là cướp tài hay là cướp sắc?” Phượng Lại Tà cúi đầu nhìn cây đao trên cổ nó, mở to mắt long lanh hỏi.
Ông trời thật sự là chiếu cố nó, mới thoát khỏi một hoa si thì liền gặp phải đạo tặc.
Thô lỗ bị người bắt lấy, trên cổ lại bị kề đao, Phượng Lại Tà lại chẳng hề cảm thấy sợ hãi, chỉ là cảm thấy trái tim kịch liệt nhảy lên, hưng phấn khó có thể kiểm soát. Bắt cóc đó! Vận khí của nó quả thật rất được, khôi phục bình thường liền gặp phải một chuyện rồi lại một chuyện thú vị.
“Bớt nói nhảm đi, chủ nhân của ta mời nhóc tới làm khách.” Tên đàn ông có vẻ như không muốn nói dong dài với Phượng Lại Tà, giọng điệu nghe không ra chút thiện ý nào.
“Chủ nhân của anh cũng thật đặc biệt, cách thức mời khách rất độc đáo nha.” Người ta mời khách luôn mặt mày tươi cười hoan nghênh, lời nói êm dịu. Bọn họ thì ngược lại, trực tiếp dùng vũ lực “mời” nó tới.
“Không muốn bị thương thì nên hợp tác với ta, nếu không thì đứng có trách.”
“Hic hic… anh trai, người ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà.” Nó cam đoan sẽ phối hợp một cách tối đa, vì vậy làm ơn mau mau mang nó tới gặp người gọi là “chủ nhân” kia đi. Nó rất tò mò, thật ra là đại nhân vật nào lại đi bắt cóc một kẻ “vô danh tiểu tốt” như nó.
Tên đàn ông vừa lòng gật đầu, lập tức đánh Phượng Lại Tà bất tỉnh, khiêng lên, rất nhanh biến mất tại ngã tư đường.
Nằm trên vai hắn, Phượng Lại Tà trộm mở to mắt. Nó rõ ràng ngoan ngoãn nghe lời, anh trai này lại độc ác xuống tay đánh nó, thậm chí xem nó giống như cái bao tải vác trên vai chạy như điên. Chẳng lẽ hắn không biết làm vậy là không tốt à? Thật sự là một chút đạo đức nghề nghiệp đều không có, chẳng biết dịu dàng một chút nào.