Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ngao! Ngao! Ngao!” Tiếng sói tru chói tai quanh quẩn dưới tầng hầm, một tiếng rồi lại một tiếng.
Phượng Lại Tà rút về roi da, nhìn bạch lang đang chống cự, ánh mắt cười cong cong.
Cây roi này tuy không gây thương tích đến gân cốt, nhưng chút đau đớn vừa rồi cũng không phải là đùa giỡn, càng không dễ chịu như vậy.
Chẳng qua, Tiểu Bạch không hổ là bạch lang mà nó đã lựa chọn, thế mà kiên trì suốt một ngày, tuy rằng miệng đã sùi bọt mép nhưng vẫn cứ như trước không thèm liếc mắt nhìn đĩa gà nướng lấy một chút, bộ dáng vẫn rất quyết đoán.
Có điều, Phượng Lại Tà quanh quẩn cả ngày, bụng dạ lại bắt đầu reo vang, nó dứt khoát quăng cây roi đi, ngồi xuống một bên.
Ai da… Có phải là nó đang thấy trong mắt con bạch lang kia là sự khinh thường không? Tiểu Bạch thật sự nghĩ là nó không trị được mình hay sao?
“Ôi! Thơm quá hà!” Phượng Lại Tà ngửi thấy mùi thơm của gà nướng nhẹ nhàng tản ra, bộ dạng rất hưởng thụ.
“Tiểu Bạch, ngươi có đói bụng không?” Quay đầu, Phượng Lại Tà cười tủm tỉm hỏi bạch lang lúc này đứng cũng không vững. Kết quả, bạch lang chỉ ngây người trong chốc lát, sau đó lập tức tỏ vẻ ngạo mạn xem thường, chỉ là, hai mắt của bạch lang vẫn đang nhìn chằm chằm gà nướng trong tay Phượng Lại Tà.
“Tiểu Bạch, tới giờ mà ngươi cũng không đói à, không sao đâu, người ta chia cho ngươi một nửa nha.” Phượng Lại Tà nhanh chóng bẻ một cái đùi gà, lắc lư trước mặt bạch lang. Bất kể là ai cũng không thể nào liên tưởng vẻ mặt tươi cười hồn nhiên lúc này của nó với cô gái vừa vung roi cả ngày kia.
Bạch lang xem thường, đưa mắt qua chỗ khác, kết quả là cái đùi gà kia vẫn bị đặt trước mặt nó.
“Ăn đi, chết đói rồi thì ngươi không có cách nào tiếp tục chống lại ta nữa đâu.” Dù cho nó là sói, nếu không ăn thì cũng sẽ chết đói.
“Ngao!” Gầm nhẹ một tiếng, bạch lang cắt đứt lời của nó.
Phượng Lại Tà không ngại, nhún nhún vai, tự mình lấy một cái đùi gà khác ăn.
“Chậc chậc… ngon quá, thơm quá nha.” Phượng Lại Tà một bên ngấu nghiến, một bên khen ngợi món ngon trong miệng. Đôi mắt to len lén quan sát nhất cử nhất động của bạch lang.
Quả nhiên, bạch lang lúc này đã hoàn toàn kiệt sức, một mặt vì sĩ diện nên vẫn từ chối đùi gà của Phượng Lại Tà, mặt khác, cơn đói đã làm cho nó khó có thể tiếp tục chịu đựng, lý trí cùng cảm tính không ngừng đấu tranh kịch liệt trong đầu nó.
“Ừng ực, ừng ực…” Bỗng nhiên, một âm thanh quái dị truyền tới từ bụng bạch lang. Phượng Lại Tà ngơ ngác nhìn nó một lát, rồi lập tức bò lăn ra cười.
“A! Ha ha! Tiểu Bạch, làm phiền ngươi không cần phải đáng yêu như vậy có được không? Đói bụng thì ăn thôi, ngươi có muốn cáu kỉnh thì cũng hãy đợi sau khi cái bụng đã no đã.” Cười chết nó mất, con thú cưng mới của nó thật sự là quá đáng yêu.
Bạch lang hiển nhiên căm giận không chịu được, hướng về phía Phượng Lại Tà gầm nhẹ. Nhưng nó càng gầm rú thì tiếng kêu ở bụng càng lớn, càng làm Phượng Lại Tà cười đến mức không thể ngừng lại, cả người ngã vào trên ghế, đứng cũng không nổi.
Bạch lang dường như cũng không có cách nào che giấu tình trạng của bản thân, tức giận ngậm đùi gà trong miệng, xoay người, âm thầm đem đùi gà một ngụm nuốt hết.
Cơn đói lâu ngày cuối cùng cũng có đôi chút kết quả, thế nhưng, kể từ đó, mùi thức ăn ngon lành đã chảy vào miệng, cảm giác muốn ăn tiếp càng khó có thể tự kiềm chế, khát vọng càng lúc càng nhiều.
Xoay người trở lại, đôi mắt màu đỏ đậm của bạch lang nhìn thịt gà tươi mới trong tay Phượng Lại Tà, lại nhìn thấy nó đang nhẹ nhàng mút mùi vị đọng lại trên ngón tay, vẻ mặt thỏa mãn, trong miệng bạch lang không khỏi chảy ra chút nước bọt.
“Rất ngon nha, nhưng mà ăn không hết rồi, xem nào, thôi cứ để đó vây.” Phượng Lại Tà từ lâu đã thấy hết sự thèm thuồng của bạch lang, nói xong một câu liền vươn vai ngáp một cái, cầm hơn phân nửa số gà nướng trong tay đặt trước mặt bạch lang, sau đó nhắm mắt lại.
Bạch lang đợi hồi lâu, đến khi xác định là Phượng Lại Tà đã tiến vào mộng đẹp, lúc này mới bắt đầu ăn như hổ đói, nuốt toàn bộ gà nướng vào bụng, ngay cả đầu khớp xương cũng không còn sót lại chút nào.
“Như vậy có phải ngoan không nào.” Đáng lẽ phải đang ngủ, Phượng Lại Tà lúc này đột nhiên mở mắt, nhìn vẻ mặt không thỏa mãn của bạch lang vỗ tay khen hay.
Hai mắt bạch lang mở to choáng váng, nhóc con này không ngờ chỉ dùng một kế nhỏ đã lừa được nó.
“Ngoan lắm, ngươi chờ, ta đi lấy nữa.” Phượng Lại Tà không đợi bạch lang phản ứng, tựa như một cơn gió bay thẳng ra ngoài, để lại duy nhất bạch lang vẫn còn ngây ngốc nhìn về phía cửa phòng.
Phượng Lại Tà cười tủm tỉm nhìn bạch lang được một đống mỹ thực vây quanh, đôi mắt màu đỏ vốn dĩ ngập tràn sự ẩn nhẫn của nó giờ đã chuyển thành phòng bị và địch ý.
Ban đầu, bạch lang còn kiên trì không chịu động đậy, sau khi bị món ngon mê hoặc, cùng với câu nói của Phượng Lại Tà, giờ đây cũng không còn cố chấp nữa, liên tục cắn nuốt như hổ đói lâu ngày.
Phượng Lại Tà sớm đã có chút mệt mỏi, mơ mơ màng màng ngả người trên ghế, từ từ thiếp đi.
Cuối cùng cũng ăn no, bạch lang thỏa mãn liếm liếm móng vuốt của mình, ngẩng đầu nhìn cô gái đã ngủ say. Kia là khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nụ cười thuần khiết dễ thương, giống như thiên sứ rơi xuống thế gian, khiến người ta yêu thương không dứt.
Chẳng qua là…
Vừa nghĩ tới thủ đoạn của cô nhóc, bạch lang không khỏi rùng mình một cái.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên có một cỗ pháp lực mạnh mẽ bao phủ gian phòng, lông của bạch lang không tự chủ được dựng thẳng lên, nhe nanh trừng mắt nhìn cửa phòng.
“Hửm?” Phượng Lại vừa ăn cơm xong, trở lại phòng Phượng Lại Tà thì không thấy nhóc con đâu, liền biết tám phần mười là vẫn còn ở dưới tầng hầm xem xét thú cưng mới của nó. Vừa bước vào, con bạch lang vốn được hắn đưa về, lập tức giống như gặp phải kẻ thù, cúi người chuẩn bị, bộ lông trên người dựng đứng, hàm răng nanh sắc bén càng lộ rõ, phát ra dấu hiệu cảnh cáo nho nhỏ.
Phượng Lại thản nhiên liếc mắt nhìn nó, rồi đưa tay chuẩn bị bế Phượng Lại Tà đang ngủ say lên. Kết quả còn chưa đụng tới góc áo Phượng Lại Tà, bạch lang đã giống như nổi điên, muốn phá tan xiềng xích công kích hắn.
Phượng Lại cười, nhìn bạch lang đang rít gào, nói.
“Ngươi muốn bảo vệ nó?”
“Ngao ngao!” Liên tục hai tiếng gầm nhẹ, bạch lang giống như đang cảnh cáo đối phương, trong mắt tràn ngập sát khí.
Bản năng nói cho nó biết, gã đàn ông trước mắt rất nguy hiểm, trên khuôn mặt hoàn hảo có cái gì đó gây cho người khác sợ hãi.
“Ừm, chuyện này thú vị đây.” Phượng Lại sờ sờ cằm, có chút hứng thú nhìn bạch lang, sau đó ánh mắt chuyển sang Phượng Lại Tà, ý cười càng sâu lên.
“Một khi đã như vậy, ta sẽ giúp các ngươi thực hiện nghi chức nhận chủ là được.” Phượng Lại thản nhiên mở miệng, giọng nói mờ ảo tựa như có ma lực, làm cho bạch lang vừa rồi còn hùng hổ, lúc này lại nhẹ nhàng nhắm đôi mắt hoang dã lại…
Sau khi bạch lang đã ngủ sau, Phượng Lại từ từ giơ lên hai tay, Phượng Lại Tà cùng bạch lang liền lơ lửng giữa không trung.
Phượng Lại khẽ mở miệng, chuỗi âm thanh liền mạch dễ nghe tràn ra từ miệng hắn. Trong lúc đó, một vầng hào quang cũng bao vây lấy một người một sói.
Phượng Lại nhắm mắt lại, hô lớn một câu, lập tức, hào quang rút đi, trên trán bạch lang cùng Phượng Lại Tà cùng xuất hiện một dấu vết màu hồng. Sau đó, cả hai nhẹ nhàng rơi xuống chỗ cũ, khoảng hồng trên trán kia cũng theo đó mà biến mất.
Phượng Lại ôm lấy Phượng Lại Tà đang ngủ say, đóng cửa tầng hầm đi ra ngoài.