Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Dì Ai Phil, xin chào.” Mặc một chiếc váy ngắn, Phượng Lại Tà bưng theo hai ly nước ép trái cây đi vào phòng Ai Phil, khuôn mặt tươi cười như hoa.
“Nhóc là ai?” Ai Phil nhìn thấy cô gái xinh xắn trước mắt, trong lòng tràn đầy nghi hoặc và phòng bị.
Cô vốn định hỏi con mèo đen quản gia kia về thân phận của Phượng Lại Tà, nhưng thái độ của nó lại quá kiêu căng xấc xược, hoàn toàn phớt lờ cô. Bực mình nhất chính là, nhóc con này không ngờ lại dám gọi cô bằng “dì”. Ai Phil cô trẻ trung xinh đẹp như hoa, lại bị người khác gọi là “dì”, nếu như không phải đang ở trong nhà của Phượng Lại đại nhân thì cô đã sớm làm cho con nhóc này chết không có chỗ chôn rồi.
“Dì Ai Phil, người ta tên là Phượng Lại Tà, dì cũng có thể gọi con là Tiểu Tà.” Cười tủm tỉm ngồi sát bên Ai Phil, Phượng Lại Tà cười rất vô hại, đặt hai ly nước ép trên bàn.
“Nhóc họ Phượng?” Ai Phil vừa nghe thấy lời của nó liền trợn tròn mắt. Nếu như cô không nghe lầm, cô bé này mang họ của Phượng Lại đại nhân, sự việc không thể tưởng tượng này dĩ nhiên là rất đáng lưu ý. Hơn nữa, lúc vừa bước vào nhà, cô thấy được nhóc con này được Phượng Lại đại nhân ôm trong lòng, từ lúc đó đã cảm thấy hoài nghi rồi. Ban đầu, cô còn nghĩ rằng đây là “điểm tâm” của Phượng Lại đại nhân, có điều theo tình huống hiện tại mà nói thì rõ ràng là không phải như vậy.
“Đúng rồi. Người ta họ Phượng, cùng ‘Phượng Lại đại nhân’ của dì cùng họ đó.” Phượng Lại Tà cười tủm tỉm đưa ly nước ép cho Ai Phil. Có điều, Ai Phil chỉ cầm lấy ly nước, vẻ mặt trầm tĩnh nhìn nó, cũng không vội uống.
“Dì Ai Phil, dì không uống à?” Phượng Lại Tà đưa ly nước của mình lên miệng, đang chuẩn bị uống thì Ai Phil lại đột nhiên nói: “Ta muốn uống ly của nhóc.”
Phượng Lại Tà ngây người trong chốc lát, chớp mắt một cách vô tội.
“Ơ, như vậy thì… nhưng mà, khẩu vị của người ta rất kì quái, nước ép phải thêm một vài thứ vào nữa, chắc là dì uống không được đâu.” Phượng Lại Tà có chút miễn cưỡng mở miệng, tay vẫn cầm ly nước, không có ý định hoán đổi cùng Ai Phil.
Trong lòng, Ai Phil khẽ cười một cái, cũng không quan tâm tới thái độ của Phượng Lại Tà mà trực tiếp lấy đi ly nước từ tay nó, rồi nhét ly của mình vào thay, sau đó cười lạnh, uống sạch sẽ ly nước vốn thuộc về Phượng Lại Tà.
“Ơ!” Phượng Lại Tà trông có vẻ khổ não, Ai Phil lúc này đã một hơi cạn sạch ly nước, vẻ mặt rất khiêu khích nhìn Phượng Lại Tà.
Nhóc con muốn chơi đùa với mình? Còn non tay lắm.
“Nhóc không uống à?” Giọng nói của Ai Phil mang theo chút trào phúng, khiêu khích.
Phượng Lại Tà nhăn nhăn mặt, nhìn ly nước trong tay một lát, rồi buồn bực đưa lên miệng.
“Oa…” Uống xong một ngụm, Phượng Lại Tà liền chau mày lại, khuôn mặt nho nhỏ khẽ nhăn nhó: “Chua quá hà.” Hu hu, nước cam này tại sao lại chua như vậy? Không phải là đồng chí tiểu K cố ý chọc phá nó đó chứ?
“Ha ha.” Ai Phil cười rất là đắc ý, vẻ mặt hết sức yêu mị.
“Dì Ai Phil, bụng của dì không đau à?” Phượng Lại Tà ngơ ngác hỏi.
“Cái gì?” Ai Phil cười khinh miệt.
“Gần đây người ta bị táo bón, cho nên người ta đã cho thêm thuốc xổ vào ly nước ép, bụng của dì thật sự không đau à? Kì lạ nhỉ, người ta nhớ rõ là bác sĩ nói thuốc này rất là lợi hại nha, uống vào chắc chắn sẽ bị đau bụng.” Phượng Lại Tà rất vô tội mở to mắt nhìn Ai Phil, lúc này vẻ mặt đang hết sức khó coi.
Sau đó, một tiếng thét chói tai vang lên, Ai Phil co chân chạy thục mạng vào nhà vệ sinh.
“Ai da, sức khỏe của dì Ai Phil đúng thật là tốt.” Phượng Lại Tà thở dài, chu cái miệng nhỏ nhắn lên lầm bầm tự nói.
Nó rất là tốt bụng, đưa cho dì một ly nước ép trái cây hoàn toàn không có thuốc, thật không ngờ dì Ai Phil lại lấy dạ tiểu nhân mà so lòng quân tử, biết rõ trên núi có hổ mà vẫn cứ lên, cho nên, cái này không thể nào trách nó được đâu nha.
Nhìn quanh một lát, Phượng Lại Tà len lén đặt một cái túi nhỏ đã chuẩn bị sẵn ở dưới tấm nệm của Ai Phil, sau đó chậm rãi ung dung đi tới trước cửa nhà vệ sinh, “lễ phép” gõ cửa.
“Dì Ai Phil, người ta đi trước nha.” Nói xong, nó “không cẩn thận” khóa trái cửa toilet, đồng thời cũng rất “vô tội” làm đổ một chai sữa tắm ở trước cửa.
Rời khỏi phòng Ai Phil, Phượng Lại Tà nhìn thấy Tiểu K đang ngồi trước cửa. Tiểu K thấy vẻ mặt Phượng Lại Tà dương dương tự đắc, không tự chủ được nuốt nước miếng.
Vừa rồi, hình như nó nghe được tiếng thét chói tai phát ra từ phòng của Ai Phil tiểu thư, nó có dự cảm, Phượng Lại Tà tuyệt đối đã làm chuyện gì đó không hay ho rồi. Nhưng vì sự an toàn của bản thân, nó quyết định không nhúng tay vào việc này, tuy rằng khách đến nhà là rất đáng quý, nhưng mà giá trị của cái mạng nhỏ này vẫn là cao hơn. Nó đã gặp qua đủ kiểu hành hạ của ác ma rồi, thật sự không muốn ôn lại ác mộng lần thứ hai.
Cho nên…
Không biết! Không biết! Cái gì nó cũng không biết, chẳng qua là nó đang mộng du mà thôi.
Gần giữa trưa, Phượng Lại Tà sớm đã ngồi đợi ở bàn ăn, Phượng Lại khoan thai ngồi xuống. Tiểu K dùng ma pháp tăng thêm chút hấp dẫn cho những món ăn trên bàn, hai mắt quan sát vẻ mặt hiền thục của Phượng Lại Tà cùng chiếc đồng hồ treo tường.
“Tiểu K, đi gọi người.” Phượng Lại liếc mắt nhìn đồng hồ, mở miệng nói.
“Dạ!” Tiểu K gật đầu, hiểu rất rõ ý của chủ nhân.
Nhưng Tiểu K vừa nhảy xuống bàn, trên lầu đã truyền đến một tràng tiếng kêu rên, theo sau là một tiếng chấn động, sàn nhà cũng vì vậy mà khẽ rung động, và cuối cùng là tiếng thét chói tai.
Phượng Lại khẽ nhíu mày, trong đáy mắt hiện lên vẻ không hài lòng.
Tiểu K mở to hai mắt nhìn trên lầu, khóe mắt không tự chủ được liếc về phía Phượng Lại Tà, thì thấy cô bé đang cười một cách khả ái không gì sánh được.
Nhóc con này… rốt cuộc đã làm cái gì?
“Phượng Lại đại nhân, lẽ nào đây là phương thức thể hiện sự tôn trọng và thân thiện của ngài hay sao?” Một bóng đen trong nháy mắt xuất hiện ở cầu thang, chính là tiểu thư Ai Phil xinh đẹp. Chỉ có điều lúc này bộ dạng của cô rất chật vật, mái tóc quăn màu vàng bây giờ lộn xộn rối rắm, khuôn mặt mỹ lệ lại có chỗ xanh chỗ tím, còn đôi giày cao gót xinh đẹp thì đã gãy mất một gót giày.
“Chuyện gì vậy?” Phượng Lại nheo mắt lại, nhìn cô gái hoàn toàn thay đổi trước mắt, trầm giọng hỏi.
“Phượng Lại đại nhân, ta tôn trọng thân phận của ngài, thế nhưng, ngài lại đối đãi ta như thế. Ta sẽ báo cáo lại tất cả những hành vi của ngài ngày hôm nay với chủ nhân, hậu quả xin ngài tự gánh chịu.” Rất hiển nhiên, Ai Phil luôn luôn cao ngạo tự mãn, trước nay chẳng có ai dám đối xử với cô như vậy, một người chú trọng hình tượng như cô làm sao có thể chịu được chứ. Chuyện này, cô tuyệt đối không cho phép xảy ra.
“Sao? À, vậy sao.” Phượng Lại nghe xong lời của cô, trái lại nhếch miệng cười nhạt, lạnh lùng nhấc ly cà phê lên thưởng thức. Dáng vẻ của hắn lúc này rất ưu tú, hoàn hảo, khuôn mặt lại càng thêm mê người, nhất thời làm cho Ai Phil cảm thấy ngây dại, hoàn toàn quên đi sự tức giận của mình.
Nhưng lời nói kế tiếp của Phượng Lại lần thứ hai khơi dậy cơn tức tối của cô, không tài nào dập xuống được.
“Xin cứ tự nhiên. Tiểu K, tiễn khách.” Lạnh lùng ném ra mệnh lệnh đuổi người, Phượng Lại cũng không buồn liếc mắt nhìn Ai Phil lấy một cái.
“Tốt! Phượng Lại, ngươi nhớ kĩ cho ta, đừng tưởng rằng ngươi là Bá Tước thì có cái gì đặc biệt hơn người. Có một ngày, ngươi sẽ vì thái độ kiêu căng xấc xược đó mà trả giá.” Ai Phil nổi giận đùng đùng, trợn mắt nhìn qua Phượng Lại Tà đang cười tủm tỉm, khuôn mặt hung dữ dường như muốn ăn tươi nuốt sống cô nhóc này.
“Tiểu quỷ không biết trời cao đất rộng này, một ngày nào đó, ta sẽ làm cho ngươi cảm thấy hối hận.”
“Daddy! Cô ấy đe dọa con.” Phượng Lại Tà chớp chớp mắt, vẻ mặt trẻ con, chu cái miệng nhỏ nhắn nói, cánh tay giơ lên, một ngón trỏ chỉ về phía Ai Phil đang hừng hực lửa giận.
Phượng Lại đảo mắt nhìn qua Tiểu K. Lúc này, Tiểu K mới từ trạng thái hóa đá hoàn hồn trở lại, lập tức đi đến bên người Ai Phil nói: “Mời!”
“Hừ!” Ai Phil lạnh lùng phun ra một từ, ở trong phòng khách phất tay, muốn mở ra cánh cổng dị giới. Kết quả là vì quá tức giận mà đã quên rằng chủ nhân của cô trước đó đã cảnh cáo rằng: không thể sử dụng ma pháp ở trong phòng Phượng Lại. Tay vừa phất lên đã bị một tia chớp bắn trúng, cô liền thét lên đau đớn, vừa ôm cánh tay bị thương vừa chạy ra ngoài.
Sau khi cô rời khỏi, cửa liền tự động đóng lại.
Trong phòng, không khí đột nhiên trở nên im lặng.
“Tiểu Tà, chuyện này là thế nào?” Phượng Lại đợi đến khi Ai Phil rời khỏi, mới bình tĩnh nhìn về phía Phượng Lại Tà truy vấn.
“Ôi, daddy, người hung dữ quá.” Thụt cổ lại, Phượng Lại Tà giả vờ tội nghiệp nhìn hắn, trong đôi mắt to đã bắt đầu ươn ướt, dường như một giây nữa thì nước sẽ bắt đầu tràn ra.
Thái độ của Phượng Lại không một chút thay đổi, đôi mắt tím chứa đựng sự lạnh lẽo, nhiệt độ không khí lại bắt đầu hạ xuống.
“Daddy, người muốn kết hôn à?” Cúi đầu, Phượng Lại Tà cầm đôi đũa đâm đâm vào chén cơm.
Phượng Lại không nói gì. Phượng Lại Tà bắt đầu cắn chặt môi, nước mắt cũng theo đó mà lách tách chảy xuống giữa cái chén.
“Con không cần mẹ kế, con không muốn daddy cưới cô gái khác.”
“Tiểu K.” Phượng Lại lạnh lùng nhìn sang một bên, Tiểu K lúc này đang trừng mắt nhìn Phượng Lại Tà khóc.
Đáng chết! Nó không có nói gì mà.
“Chủ nhân, thuộc hạ chỉ nói cho tiểu thư rằng Ai Phil tiểu thư là thay thế Huyết chủ phương Tây tới gặp mặt chủ nhân mà thôi.” Đương nhiên, nó cũng không quên nói cho Phượng Lại Tà rằng, phương Tây Huyết chủ sở dĩ muốn gặp chủ nhân là vì muốn gả con gái của mình cho chủ nhân.
Hít vào một hơi thật sâu, Phượng Lại đặt cái chén xuống, lặng yên không một tiếng động đi tới bên cạnh Phượng Lại Tà. Nhìn dáng vẻ cúi đầu khóc của cô bé, trong mắt hắn thoáng chốc hiện lên một cái gì đó mà người khác không nắm bắt được.
“Đừng khóc!” Một tay ôm lấy Phượng Lại Tà, Phượng Lại khẽ nheo mắt, nhìn chăm chăm khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái đang chứa đầy nước mắt, trong lòng có chút khó chịu, hắn liền đưa tay lau đi dòng nước mắt chướng mắt này.
Đầu ngón tay của hắn chạm vào nước mắt Phượng Lại Tà, nhiệt độ từ đó truyền thẳng vào đáy lòng.
Thịch!
Trái tim nhảy lên một tiếng.
“Hu hu, daddy, người hung dữ quá, vì cô ấy mà hung dữ với người ta.” Phượng Lại Tà hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn khiến người khác nhìn mà đau lòng.
“Ta không có hung dữ với con. Ngoan, đừng khóc.” Phượng Lại lần đầu tiên dùng giọng điệu miễn cưỡng có thể xem là “dịu dàng” nói.
“Thật sự?” Vẫn còn khóc thút thít, Phượng Lại Tà mở to hai mắt đã đỏ hồng hỏi.
Gật đầu, thái độ của Phượng Lại càng trở nên mềm mỏng hơn.
“Vậy daddy ôm người ta đi ngủ được không?” Giọng nói có chút nghẹn ngào, Phượng Lại Tà ôm cổ Phượng Lại, làm nũng nói.
“Được.” Phượng Lại sảng khoái đồng ý, khẽ nhón chân, nhẹ nhàng bay lên lầu hai.
Ngẩng đầu nhìn theo hai người, Tiểu K bất ngờ thấy khuôn mặt Phượng Lại Tà ở sau lưng chủ nhân hiện ra một nụ cười ác ma.
Chết tiệt!
Tiểu ác mà này! Không ngờ lại diễn trò, mà còn diễn một vở kịch tình cảm mùi mẫn trước mặt chủ nhân anh minh thần vũ của nó.
Tiểu K càng thêm e ngại cô nhóc bên ngoài thiên sứ, bên trong ác ma – Phượng Lại Tà.