Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hơn nửa đêm, Phượng Lại Tà lết cái chân bị thương chui vào phòng Phượng Lại. Lúc cửa phòng vừa mở Phượng Lại đã cảnh giác thức dậy, nhưng mùi hương quen thuộc truyền vào không khí giúp hắn nhận ra thân phận người vừa đến. Vì vậy, hắn quyết định nằm im giả vờ ngủ để xem cô bé này rốt cuộc muốn làm gì.
Kết quả là trong lúc Phượng Lại còn đang ngờ vực, một bóng người thình lình nằm ụp xuống bên cạnh hắn.
“Daddy, dậy đi, người ta biết daddy đã tỉnh giấc rồi.” Phượng Lại Tà vừa nói vừa cuốn lấy người Phượng Lại giống như một con bạch tuộc.
“Tiểu Tà, nửa đêm con vào đây làm gì?” Biết mình không giả vờ được nữa, Phượng Lại bình thản ngồi dậy, động tác này của hắn khiến thân người Phượng Lại Tà trượt xuống dưới một chút, nhưng đôi mắt to thì vẫn đang nhìn chằm chằm vào người hắn.
“Daddy, chân của người ta rất đau.” Phượng Lại Tà cười tủm tỉm nói, sau đó đưa cao chân lên.
Đáy mắt Phượng Lại xuất hiện một tia lo lắng, hắn lập tức ôm lấy Phượng Lại Tà vào trong ngực mình rồi tháo miếng băng trên chân cô bé ra.
Vết thương vẫn mang màu đỏ tươi không hề có dấu hiệu khép lại, một ít quang phấn chôn sâu trong da thịt nhưng mơ hồ vẫn có thể thấy được.
Tình huống còn xấu hơn so với tưởng tượng của hắn.
Đáy lòng Phượng Lại không khỏi trầm xuống. Lúc trước, hắn đã hút ra phần lớn máu độc trong người Phượng Lại Tà, nhưng tốc độ lan truyền của số quang phấn còn lại trong cơ thể cô bé rất nhanh.
“Daddy?” Thấy Phượng Lại chỉ nhìn chằm chằm vết thương của mình mà không nói tiếng nào, Phượng Lại Tà đưa tay ra huơ huơ trước mắt hắn.
“Ngày mai ta sẽ bảo Hồ Tư lấy thuốc giảm đau cho con.” Phượng Lại phục hồi tinh thần, đưa tay băng lại vết thương rồi lạnh lùng mở miệng.
“Daddy, ngày mai người ta rất muốn đi xem các chị đua ngựa.” Phượng Lại Tà chớp chớp mắt, ôm lấy cổ Phượng Lại nũng nịu.
“Không được.” Phượng Lại kiên quyết nói.
Phượng Lại Tà thầm lè lưỡi. Ban nãy lúc đang dùng cơm tối, Hắc Linh Vũ và Khắc La Lạp cãi nhau lần thứ hai, nó lại dùng “tinh thần trượng nghĩa” sung mãn của mình nói thêm hai ba câu, ai ngờ chiến tranh lại càng trở nên ác liệt hơn, cuối cùng dẫn tới việc hai người quyết định thi đấu đua ngựa một chọi một với nhau.
Phượng Lại Tà nghe tới đó thì cảm thấy rất vui vẻ, thiếu chút nữa đã nhảy cẫng lên vỗ tay hoan hô rồi. Đáng tiếc, trong lúc nó đang mừng rỡ chuẩn bị xem kịch vui thì daddy lại tạt một gáo nước lạnh lên ý tưởng của nó.
Nguyên nhân dĩ nhiên là vì vết thương trên chân rồi. Nó được lệnh phải tránh xa nơi đua ngựa.
Hơn nữa, mấy ngày trước daddy đã mang nó đi xem tuấn mã ở Ma giới, nó rất hưng phấn lại gần một con ngựa đen dũng mãnh. Lúc đó con ngựa đang nhắm mắt nghỉ ngơi, không ngờ nó vừa đưa tay chạm vào thì ngựa đã lồng lộn nhấc chân muốn đá nó. Cũng may daddy phản ứng kịp thời, nếu không linh hồn của nó đã phiêu diêu dưới móng ngựa rồi.
Nghĩ đến con ngựa ương bướng kia, đáy mắt Phượng Lại Tà hiện lên một tia tà ác. Hừ, dám không cho nó sờ, đợi tới khi nó mang Tiểu Bạch tới Ma giới rồi thì nó sẽ lệnh cho Tiểu Bạch cắn cái mông con ngựa đáng ghét kia.
“Daddy, người ta thật sự rất muốn đi xem mà, người ta cam đoan sẽ ngoan ngoãn, không chạy lung tung.” Ôm cổ tựa đầu vào ngực hắn, Phượng Lại Tà sử dụng đòn sát thủ – giả vờ ngoan ngoãn cộng thêm đáng thương, làm nũng cộng dây dưa, không tin không phá được bộ mặt lạnh lùng của daddy.
Nó cũng chỉ mang chút đồ ăn cho con ngựa kia thôi, cùng lắm là tiêu chảy chứ không thể chết được, hơn nữa, thức ăn còn giúp giải độc, bồi dưỡng nhan sắc. Nó thật là vĩ đại mà, không chỉ không ghi thù mà còn lấy ơn báo oán nữa.
“Con muốn biết, ta sẽ phái người thuật lại toàn bộ quá trình cho con, nhưng con không được đi.” Phượng Lại hoàn toàn không nhìn bộ dạng đáng thương của Phượng Lại Tà. Bất kì chuyện gì có thể gây nguy hiểm cho cô bé hắn đều không muốn thử. Dù sao tình hình sức khỏe hiện tại của cô bé cũng không tốt, chỉ là bản thân cô bé không biết mà thôi.
“Hu hu, người ta không cần xem tận mắt, trực tiếp cũng được rồi mà. Yêu cầu của người ta chỉ có nhiêu đó thôi, có được không daddy?” Cò kè mặc cả, nó đã chịu hạ thấp điều kiện rồi, không tin daddy còn không nhượng bộ.
“Trực tiếp thế nào?” Phượng Lại khẽ nheo mắt, cô nhóc này không phải là muốn…
“Daddy, người ta biết daddy có biện pháp mà.” Khế ước này cũng rất hữu ích, tuy rằng không thể sử dụng khắp nơi trong Ma giới, nhưng chí ít dùng ở địa bàn của daddy hẳn sẽ không thành vấn đề. Ma pháp thay thế công nghệ cao, còn có ưu điểm là tiết kiệm tiền bạc, sức người và tài nguyên nữa, tại sao lại không làm?
Phượng Lại cúi đầu nhìn sự khẩn cầu lóe lên trong mắt Phượng Lại Tà, sau một lát đành gật đầu.
Dù sao thì hiện tại cô bé cũng đang bị thương, chiều cô bé một lần cũng không sao.
“Oa, daddy vạn tuế.” Hài lòng ôm cổ Phượng Lại, Phượng Lại Tà chồm người lên, nhưng vì thiếu lực nên làn môi chỉ chạm vào cằm Phượng Lại.
Phượng Lại Tà chú ý thấy ánh mắt của daddy trầm xuống, trong lòng cười trộm. “Nghệ thuật tinh túy” phải là như ẩn như hiện, không chiếm được càng cho người khác ảo tưởng nhiều hơn là đạt được. Cái này cũng không thể trách nó nha, chỉ do sức của nó có hạn, hôn không trúng mục tiêu là bình thường.
Phượng Lại nhẹ nhàng nheo mắt nhìn cô bé đang cuộn người trong ngực mình, mùi thơm thiếu nữ lan tỏa trong không khí. Đáy mắt của hắn trầm xuống, ôm Phượng Lại Tà đi ra ngoài.
“Mau đi ngủ.” Giọng nói lạnh lùng không chút tình cảm, nhưng hắn càng thờ ơ thì Phượng Lại Tà càng cảm thấy đắc thắng, thật không nghĩ tới daddy ngàn năm băng sơn cũng có thời điểm phải xấu hổ.
Lúc cả hai đi ngang qua hành lang thì vô tình gặp phải Phượng Tê đang đứng rót nước, ba người mặt đối mặt, hai người lạnh lùng còn một người thì cười tươi rói. Phượng Lại Tà rất tự nhiên phất tay chào hỏi: “Chị Phượng Tê, ngày mai daddy đi xem chị Linh Vũ và chị Khắc La Lạp thi đấu, chị phải ở lại chịu trách nhiệm chăm sóc em gái đáng thương đó nha.”
Phượng Tê vừa nghe thì gương mặt khẽ sửng sốt, nhìn thấy nụ cười rực rỡ của Phượng Lại Tà thì bỗng nhiên có dự cảm không lành rằng có người sắp gặp nạn.
“Được.” Trả lời đơn giản, nhược điểm đã bị nắm giữ, hắn cũng không còn sự lựa chọn nào khác ngoài đồng ý.
“Hì hì, daddy, người có thể yên tâm rồi đó.” Phượng Lại Tà thu lại nụ cười tà ác ngẩng đầu nhìn Phượng Lại. Ánh mắt của daddy quá lợi hại, nó cũng không muốn trò chơi của mình bị daddy biết được nên tốt nhất là phải cẩn thận một chút.
Phượng Lại nhìn cô công chúa Phượng Tê được mọi người yêu quý trước mắt mình, khẽ gật đầu, sau đó đi về phía căn phòng Phượng Lại Tà.
Phượng Tê nhìn bóng người vừa rời khỏi, bỗng nhiên không còn tâm trạng uống nước.