Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không gian thanh vắng, hơi thở giao hòa cùng đối phương, như mê như say.
Diệp Liên Thành gục đầu lên vai Dương Mạn Vũ, không nén được từng tiếng hít thở gấp gáp, chúng phả lên phần da nhạy cảm nơi xương quai xanh của cô, hun đến nóng bừng.
Cả hai người đều cảm nhận được sự biến hóa của cơ thể đối phương, nhưng không ai lên tiếng vạch trần. Giây phút ấy dù rất mơ hồ, nhưng Dương Mạn Vũ biết cơn rạo rực này hệt như buổi tối trong quán trọ nhỏ hôm nào.
Tâm trạng cô lúc này vừa xấu hổ, lại vừa có chút khát khao kỳ lạ đến khó tả. Diệp Liên Thành... Diệp Liên Thành và cô... cứ như có sợi dây vô hình bị kéo căng đến nỗi chuẩn bị đứt tung, nhưng rồi lại có ai đó dùng lý trí để giữ nó lại vậy.
Từ nãy đến giờ cô vẫn luôn phải kiễng chân lên để ngang tầm với anh, bây giờ chân đã hơi mỏi, liền thôi không kiễng nữa. Diệp Liên Thành cũng theo đó mà thôi vùi đầu vào cổ cô.
Bình thường mỗi lần hai người thân mật, mặt anh đều đỏ lên vô cùng đáng yêu, lần nào cô cũng ngắm nhìn biểu cảm trên gương mặt anh tới mê mẩn.
Nhưng rồi... Dương Mạn Vũ lại ước rằng giá như mình chưa từng nhìn vào mắt Diệp Liên Thành lúc ấy.
Thật lâu về sau Dương Mạn Vũ vẫn nhớ về nó, giây phút cô nhìn thẳng vào mắt anh, nhìn thấy chúng thâm sâu lạnh lẽo như lòng biển khơi, như đang nói cho cô biết mối quan hệ của hai người trước nay vẫn luôn là từ một phía mà thôi.
Cô ghét cay ghét đắng ánh mắt của anh, chúng khiến mọi cảm xúc trong cô biến thành một trò cười lố bịch. Nhìn xem, Dương Mạn Vũ cũng chỉ là đứa con gái nghèo hèn dùng mọi cách để lấy lòng cậu chủ Diệp, thứ mà cô dùng để biểu đạt tình yêu của cô cũng chỉ đổi được cái nhìn ngập tràn dục vọng thuần túy của anh. Thậm chí Dương Mạn Vũ của tuổi mười bảy còn chẳng hiểu về chúng, nhưng cô biết anh không động lòng. Như vậy là quá đủ rồi.
Dương Mạn Vũ bắt đầu né tránh Diệp Liên Thành.
Việc hai người là bạn cùng bàn đã khiến cho quyết tâm đó của cô trở nên hơi khó khăn, nhưng nghĩ đến hành động thiếu suy nghĩ của mình ngay ngày đầu tiên bước sang tuổi mười tám, Dương Mạn Vũ lại chạy nhanh như thỏ vậy. Tiếng chuông tan học vừa vang lên, chớp mắt đã chẳng thấy bóng dáng cô đâu.
Còn nữa, cô đã quy nguồn cơn của tất cả những hành vi ngu ngốc đêm đó là do thỏi son mùi đào chết tiệt kia, nên cô đã sớm cất nó vào một góc rồi, thề rằng sẽ không bao giờ dùng đến nữa.
Vậy mà phải mất tới mấy ngày sau Diệp Liên Thành mới nhận thức được điều này, rằng cô gái nhỏ đang trốn anh.
Thế nhưng cuộc sống của Dương Mạn Vũ dường như quá đơn giản, dù cô cố tình tránh anh trên mọi phương diện, Diệp Liên Thành vẫn có vô vàn cách để bắt cô lại, ví dụ như, ngay ngày hôm sau anh đã tìm được cô đang lén lút quay về ký túc xá từ cửa sau. Trước đó cô còn nói rằng hôm nay mình và Hạ Sơ còn có chút việc bận.
"Dương Mạn Vũ, em trốn cái gì?"
Không ngờ tới đối phương giật mình hoảng hốt tới vậy, đánh rơi cả chồng sách trên tay xuống đất. Cô luống cuống vội vàng cúi xuống nhặt, anh chìa tay toan cầm quyển sách rơi gần chỗ anh nhất đưa cho cô, lại khiến tay anh vô tình chạm vào mu bàn tay cô.
Dương Mạn Vũ lập tức rụt lại.
Diệp Liên Thành cau mày, giọng điệu trầm thấp nặng nề: "Em ghét tôi chạm vào em?"
Một câu hỏi đánh trúng nỗi chột dạ trong lòng Dương Mạn Vũ, cô đảo mắt nhìn về hướng khác, đồng thời lắc đầu.
"Dương Mạn Vũ, nói thật."
"Anh nghĩ nhiều rồi, em... em chỉ bị giật mình thôi."
Cô nhìn thấy lông mày anh hơi nhướn lên, chắc chắn trong lòng anh đang toan tính phải làm cách nào mới có thể khiến cô nói thật cho mà xem.
"Không phải em nói em và Hạ Sơ có việc sao? Tan học còn chưa được mười phút mà đã xong rồi?" Hai mắt Diệp Liên Thành dò xét chạy một vòng từ trên xuống dưới Dương Mạn Vũ, cho đến khi đảm bảo không hề có dấu hiệu bất thường nào mới dừng lại.
Cô im lặng một mực không nói, môi mím chặt.
Hai người như thể đang giằng co xem ai là người lì lợm hơn, không ai chịu nhường ai một bước. Diệp Liên Thành một tay đút túi quần, thong dong quan sát, lại càng kích thích nỗi bướng bỉnh trong lòng Dương Mạn Vũ trỗi dậy.
Cuối cùng Diệp Liên Thành lại là người nhận thua trước.
Có phải đây là lần đầu tiên anh chủ động làm như vậy không nhỉ? Dương Mạn Vũ thầm nghĩ.
Anh tiến thêm một bước, đôi mày hơi giãn, sau đó cất giọng dịu dàng. "Bạn học Tiểu Dương, làm sao đây? Ngay cả một cái cau mày của em cũng làm tôi cảm thấy vô cùng đáng yêu."
Đây giống như là một lời tỏ tình bất ngờ vậy, Dương Mạn Vũ hơi ngây ra, từng nơi trên cơ thể cứng đờ, mất một lát sau đôi chân mới bớt chênh vênh, cô bèn khe khẽ thăm dò, "Kể cả khi bạn học Tiểu Dương né tránh anh thì anh vẫn thấy cô ấy đáng yêu sao?"
Cô cố gắng tỏ ra rằng mình không quá nóng lòng nghe được câu trả lời của anh, nhưng mũi giày màu trắng đã bán đứng cô mất rồi, mắt cô dán chặt xuống đất, chúng không tự chủ mà bắt đầu vẽ nên những hình thù kỳ lạ trên mặt đất.
Diệp Liên Thành mãi không lên tiếng làm cô sốt sắng chết đi được. Lúc này cô thật sự rất muốn túm lấy cổ áo anh mà cao giọng hỏi "Bạn học Tiểu Dương có đáng yêu hay không", còn muốn anh gật đầu nói "có" một trăm lần nữa cơ.
Nếu anh dám kêu một chữ "không", cô nhất định sẽ không nói chuyện với anh thêm một tuần nữa.
"Ừm... thật khó để giải nghĩa được những hình vẽ kia của em, nhưng em yên tâm, mọi thứ em làm đều đáng yêu cả."
Ôi... Dương Mạn Vũ đột ngột ngẩng đầu lên, hóa ra không phải Diệp Liên Thành trì hoãn đáp lại cô, mà là do anh còn đang bận quan tâm đến mấy hình vẽ lung tung nguệch ngoạc kia. Đến cô còn chẳng biết mình đang vẽ gì nữa cơ mà.
Đúng là một đáp án khiến người ta hài lòng. Dương Mạn Vũ nhe răng cười với Diệp Liên Thành, còn cảm thấy lúc anh nói ra những lời đó trông mới ngốc nghếch làm sao. Ngốc nghếch đến mức chân thành.
"Không được, tôi rút lại những gì mình vừa nói. Bạn học Tiểu Dương, trông em lúc này cười lên ngốc chết đi được." Diệp Liên Thành đột nhiên đổi giọng.
"Ngốc tới nỗi khiến tôi nhớ lại về hành vi những ngày vừa qua của em. Dương Mạn Vũ, việc em phớt lờ tôi khiến tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu."
Nhìn mà xem, còn ai dám nói đây là cậu chủ Diệp cao ngạo cơ chứ, trong mắt cô anh giống hệt một đứa trẻ không được mọi người quan tâm mà sinh ra giận dỗi, cậu bé này được chiều hư rồi.
Thế là cô quyết định...
"Khó chịu... tới mức nào?" Dương Mạn Vũ thì thầm, anh cao quá, mỗi lần kiễng chân lên tay cô đều phải bám chặt vai anh mới có thể đứng vững.
Sau câu hỏi kia, Diệp Liên Thành bỗng ấp úng, hơi thở mềm mại của ai đó quẩn quanh vành tai làm tim anh ngứa ngáy. "Khó chịu... chỗ nào cũng khó chịu. Dương Mạn Vũ, em không biết đâu, cảm giác này tệ hơn cả khi em từ chối không nhận quà giáng sinh của tôi, sau đó còn mắng tôi một trận."
Hóa ra cậu chủ Diệp Liên Thành là một người rất thù dai, hơn nữa còn không quen đưa bản thân vào mấy tình huống bộc bạch hết cảm xúc ra như vậy. Mấy ngày qua anh chỉ cảm thấy không quen, chứ chưa từng nghĩ rằng mình lại để tâm chuyện đó nhiều đến thế.
Anh lờ mờ nghĩ lại, rất lâu trước đây quý ngài Diệp Chính Đông đã từng nghiêm khắc răn đe, từ một đứa trẻ không hiểu chuyện đời, cuối cùng anh cũng học được cách giữ cho tâm tư mình sâu kín.
Hẳn là đứa con trai này lại khiến ngài Diệp thất vọng rồi.
Đối diện với nụ cười nhạt của Diệp Liên Thành, Dương Mạn Vũ không biết nói gì hơn, cô đã suýt bị mấy lời mật ngọt của anh làm cho mềm lòng rồi đấy. Nhưng Diệp Liên Thành vẫn mãi là cậu chủ Diệp Liên Thành mà thôi.
Ai bảo cô có một trái tim không kiên định, Diệp Liên Thành thì hay rồi, chẳng cần mất công dỗ dành, cười với cô một cái đã làm lòng cô rung rinh mà ngoan ngoãn chạy theo anh.
Sự việc này cũng không tính là một lần cãi nhau, vậy nên cũng chẳng thể coi đây là một lần làm lành, nhưng mối quan hệ của hai người đã quay trở lại tình trạng ban đầu. Ừm... có lẽ là anh đã biết phải đối xử với cô tốt hơn một chút, không những tận tình giúp cô chuẩn bị cho buổi phỏng vấn, còn rất quan tâm đến chế độ ăn uống của cô.
Tám giờ tối hôm nay, Diệp Liên Thành nói phải ra ngoài một lúc, mười phút sau đã quay lại với chiếc túi giữ ấm trên tay.
Anh nói đây là tiêu chuẩn chăm sóc đặc biệt dành cho ứng viên Tiểu Dương tham gia thi tuyển vào đại học A, gồm có súp kem nấm, bánh mì thịt nguội, sữa tươi, thêm cả vài thanh kẹo nhỏ, quá đầy đủ cho một bữa ăn khuya. Còn nữa, anh coi cô là trẻ con hay sao.
Quan sát vẻ thỏa mãn trên mặt Dương Mạn Vũ, Diệp Liên Thành hơi nghiêng đầu hỏi: "Ngon không?"
Phải nói là cực kỳ ngon mới đúng! Đồ ăn làm cô hạnh phúc đến không nói nên lời, chỉ biết ra sức gật đầu, không quên khen ngợi anh một câu vì sự chu đáo này.
"Ừm, ngon thì tốt, xem ra đầu bếp Tiểu Đình chọn rất hợp khẩu vị của em."
Thìa súp trong miệng Dương Mạn Vũ bỗng trở nên khó nuốt vô cùng.
Cô quay sang nhìn anh, vẻ thản nhiên ấy đột nhiên làm cô bực mình.
Nóng giận sẽ làm khẩu vị không còn ngon như lúc đầu nữa, Dương Mạn Vũ lập tức gói ghém lại mọi thứ rồi cho vào trong túi, sau đó quay đầu đi thẳng.
Diệp Liên Thành vội vã đuổi theo, ngơ ngác hỏi cô có chuyện gì sao.
Cô còn chưa kịp đáp lời thì đã nghe thấy tiếng anh bực dọc, rằng anh đã đoán ra từ trước rằng mấy món này không ngon đến mức ấy, nhất định là một tên đầu bếp tồi, không hiểu sao lại có nhiều người coi trọng tay nghề của ông ta như vậy, đến Tiểu Đình cũng khăng khăng giữ ông ta ở lại, còn dùng cả đống tiền để thuê về.
"Em yên tâm, ngày mai tôi sẽ đổi người khác, mấy món chẳng ra sao này em đừng ăn nữa."
Diệp Liên Thành đúng là không làm cô tức giận lâu được, Dương Mạn Vũ ôm chặt chiếc túi ngăn không cho tay anh giật chúng lại: "Em thấy không tệ, nhưng giờ em vẫn còn no, phần còn lại này sáng mai em sẽ ăn nốt."
Một khi chúng rơi vào tay Diệp Liên Thành sẽ bị đổ đi hết cho mà xem, cô không muốn lãng phí đồ ăn chỉ vì tính khí thiếu gia của anh. Thành thật mà nói chúng ngon đến nỗi cô còn cắn phải lưỡi mấy lần, vậy mà trong mắt anh lại thành đồ bỏ đi.
"Đồ để qua đêm em đừng ăn nữa, sáng mai tôi sẽ mang thứ khác cho em."
"Dương Mạn Vũ, anh không nói quá đâu, nhưng anh khá chắc là chú Hà còn nấu ngon hơn ông ta." Diệp Liên Thành vẫn lải nhải không ngừng, còn không quên tìm cơ hội lấy lại chiếc túi giữ ấm, cố chấp đến nỗi Dương Mạn Vũ phải dừng lại, nghiêm mặt nhìn anh.
"Nếu em nói chút nữa em sẽ ăn thì sao?"
"Nếu em vẫn còn đói thì tôi dẫn em đi ăn món khác."
Cô thở dài. "Liên Thành, em thấy chúng rất ngon, vấn đề đâu nằm ở tay nghề của đầu bếp đó."
"Tức là em không thích mấy món này? Không sao, em muốn ăn gì cứ nói." Diệp Liên Thành nghiêm túc lắng nghe tới nỗi chỉ thiếu một quyển sổ ghi chép nữa thôi là trở thành nhân viên trong nhà hàng luôn rồi.
... Rõ ràng là hai người đang tư duy không cùng một tần số, cuối cùng Dương Mạn Vũ chỉ có thể nuốt ấm ức vào lòng, là do cô hẹp hòi, lại còn nghĩ ngợi quá nhiều.
Thế nhưng từ đó về sau cô cũng thuận theo anh mà đồng tình với việc đổi đầu bếp, có thể sự đề phòng của cô là không cần thiết, nhưng không hiểu sao mỗi lần nghe đến cái tên ấy lại khiến trái tim cô chấp chới như bên vách núi sâu.
Thực tế chứng minh, sự trở về của Mạc Hâm Đình luôn làm nỗi thấp thỏm trong lòng Dương Mạn Vũ bị đẩy lên tới mức cao nhất. Cô yêu thế giới chỉ có hai người giữa cô và Diệp Liên Thành, có thể cô không phải là mối bận tâm lớn nhất của anh, nhưng nếu không có Mạc Hâm Đình, anh sẽ chẳng bao giờ xếp cô đằng sau một ai khác.