Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quả thật nếu không nhờ Tịnh Ý, có lẽ cho đến hết cuộc đời này Dương Mạn Vũ vẫn không thể biết được bí mật ấy. Nếu thật sự là như vậy, hẳn là cô cũng sẽ bỏ lỡ Diệp Liên Thành cả đời.
Cô lo sợ bản thân làm lỡ dở tương lai của anh, còn anh lại âm thầm tính toán cho tương lai sau này của cả hai người. Thế mới thấy những gì cô đã làm chẳng bằng một góc của Diệp Liên Thành, cô luôn cho rằng bản thân làm vậy là vì muốn tốt cho anh, thực ra cô chỉ không muốn thừa nhận bản thân vừa yếu đuối vừa ích kỷ mà thôi.
"Tại sao anh không nói cho em biết sớm hơn?"
Nhìn thấy Dương Mạn Vũ nước mắt lưng tròng, Diệp Liên Thành lại thở dài: "Lúc đầu tôi thực sự đã có ý định làm như vậy. Tôi muốn bạn học Tiểu Dương cảm thấy hối hận chết đi được. Nhìn xem, cô ấy đã bỏ rơi một người tốt tới mức nào."
"Tôi đoán điều này thể nào cũng làm em rất đau lòng, còn trộm nghĩ rằng như vậy có phải là sẽ khiến em thương xót tôi thêm một chút hay không."
Ánh mắt anh mơ màng như đang chìm đắm vào khoảng thời gian xa xôi nào đó, điều này lại càng khiến cho trái tim Dương Mạn Vũ thêm nhói đau, cô ôm chặt lấy anh, tham lam hưởng thụ hơi ấm từ lồng ngực vững chãi, lắng nghe giọng nói anh dịu dàng êm ái, như mơ như thực.
"Nhưng mà Tiểu Vũ, làm sao bây giờ, so với việc khiến cho bản thân cảm thấy hả hê, tôi lại càng sợ hãi sự thật rằng em không còn cần tôi nữa hơn." Anh vuốt ve tóc cô, chầm chậm bộc bạch những lời mà anh chưa từng để lộ cho cô biết. "Nếu như tôi cố tình níu kéo em bằng sự tồn tại của bản kế hoạch đó, liệu có khi nào ánh mắt của bạn học Tiểu Dương dành cho A Thành sẽ chỉ còn là sự thương hại và cảm kích nhất thời thôi hay không."
Cuối cùng anh nhìn thẳng vào mắt cô, con ngươi sáng ngời lấp lánh như chứa đựng ngàn sao.
"Dương Mạn Vũ, thứ duy nhất tôi cần là trái tim chân thành của em."
Theo từng lời anh nói, toàn bộ tâm hồn Dương Mạn Vũ đã từ từ chìm sâu vào cảm giác nghẹn ngào đến không thở nổi.
Cô còn mong đợi điều gì nữa đây? Dương Mạn Vũ xứng đáng với những điều tốt đẹp tới nhường ấy ư?
"Liên Thành, Dương Mạn Vũ đúng là đồ tồi tệ." Cô nức nở nói với anh, chắc chắn trong mắt anh lúc này cô đã tệ đến nỗi không thể tệ hơn được nữa rồi, đến bản thân cô còn cảm thấy như thế cơ mà.
"Ừm." Diệp Liên Thành khẽ cười, đưa tay gạt đi từng giọt nước mắt lăn dài trên má cô rồi nói: "Quả thật bạn học Tiểu Dương cũng nên tự giác kiểm điểm lại bản thân xem, có phải là lúc này nên làm gì đó để thể hiện tấm lòng với A Thành hay không? Ví dụ như..." Nương theo từng câu chữ thoát ra khỏi bờ môi, đầu ngón tay Diệp Liên Thành cũng bắt đầu chuyển động, từ vuốt ve biến thành khẽ miết nhẹ lên môi Dương Mạn Vũ.
Cô ngây ngẩn nhìn thẳng vào mắt anh, dường như có một nguồn sức mạnh kỳ lạ trong đôi mắt thâm sâu trầm lắng ấy khiến lòng cô bất giác trở nên căng thẳng. Thế rồi cô kiễng chân lên, hai tay nắm chặt vạt áo Diệp Liên Thành rồi hôn lên môi anh. Ban đầu chỉ là khẽ liếm mút thăm dò, đến khi cảm nhận được sự đồng thuận của đối phương, đầu lưỡi cô lập tức cuốn lấy đầu lưỡi của anh đầy gắt gao. Hơi thở khẽ khàng ban đầu dần trở nên gấp gáp nóng vội, hôn bao nhiêu cũng không thỏa được nỗi lòng.
Cảm xúc mãnh liệt liên tục dâng trào chiếm cứ toàn bộ tâm trí, Dương Mạn Vũ hơi dùng sức đẩy ngã Diệp Liên Thành xuống ghế sofa, sau đó cô hạ thấp cơ thể đè lên người anh, bắt đầu hôn từ trán xuống chóp mũi, xuống đến cằm, rồi quay lại ngậm lấy vành tai anh, chậm rãi trêu chọc.
Hệt như vô số lần trước đây anh đã làm với cô.
Dương Mạn Vũ bỗng trở nên bạo dạn tới mức Diệp Liên Thành không kìm được mà vòng tay qua eo cô khiến cho cơ thể hai người càng áp sát hơn nữa, từng đầu ngón tay thon dài vuốt ve mơn man trên làn da trắng mịn rồi chầm chậm đi lên, sau một lúc đã chạm đến nơi căng tròn mềm mại, dịu dàng vần vò. Sức nóng trên tay anh khiến cô khẽ kêu lên một tiếng rất nhỏ.
"Liên Thành..."
Diệp Liên Thành không đáp lại, anh nhanh chóng lật người lấy lại thế chủ động.
Rõ ràng là ngoài trời tuyết còn rơi mãi không ngừng, vậy mà không khí trong căn phòng nhỏ lại nóng ran. Mồ hôi thấm ướt lớp áo ngoài khiến Dương Mạn Vũ khó chịu, cộng thêm sự đụng chạm từ Diệp Liên Thành làm cô thoáng cựa mình phản kháng. Đường cong cơ thể mềm mại trong giây phút vô tình khẽ chạm vào nơi cứng rắn nào đó, ngay liền sau là tiếng anh hít vào một hơi, như kích thích từng động tác trên tay anh càng lúc càng mạnh mẽ khiến cô không thể né tránh.
Anh thở hổn hển, ghé sát vào tai cô nghiến răng nói: "Em cố ý."
Dương Mạn Vũ nhìn Diệp Liên Thành bằng đôi mắt mê man, tâm trí cô lúc này đã hoàn toàn trống rỗng, toàn thân mềm tan như nước để mặc cho anh tùy ý làm loạn. Cố ý hay không, cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Không lâu sau, Dương Mạn Vũ cảm nhận được cái lạnh đột ngột bao phủ lấy phần trên cơ thể.
Cô vội vã mở mắt, không biết Diệp Liên Thành đã làm cách nào khiến cho toàn bộ cúc áo của cô mở tung, hơi lạnh len lỏi vào từng lỗ chân lông làm cơ thể hơi co rụt lại, nhưng rất nhanh đã bị thay thế bởi hơi ấm trên người Diệp Liên Thành. Anh ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào đôi gò bồng đảo cao ngất, chăm chú tới mức Dương Mạn Vũ bắt đầu cảm thấy ngại ngùng, cô muốn đưa tay che chúng đi thì bị anh ngăn lại.
"Đừng che." Thanh âm trầm thấp tràn ngập mê hoặc của Diệp Liên Thành rơi vào tai Dương Mạn Vũ như lời thôi miên khiến cô chỉ có thể một mực nghe theo anh. Cô nhìn thấy đôi môi anh dần hạ thấp, rồi chậm rãi hôn lên hai điểm nhỏ màu hồng nhạt trên ngực cô, rồi mút mạnh chúng. Từ màu hồng nhạt biến thành màu đỏ ửng, cứ như vậy mà lan dần ra xung quanh, cùng lúc đó có một dòng điện tê rần chạy dọc sống lưng làm cô không khỏi cong người lên.
Dương Mạn Vũ bắt đầu nghe thấy những âm thanh kỳ lạ phát ra từ cổ họng mình.
Không biết Diệp Liên Thành đã dùng cách gì để khiến cô trở thành như vậy, từng xúc cảm không thể nói nên lời như bùng lên thành ngọn lửa thiêu đốt cơ thể, vừa rụt rè e ngại mà cũng vô cùng khát khao. Ngay cả cô cũng không hiểu nổi cảm giác của chính bản thân lúc này, chỉ biết tùy ý để anh dẫn dắt, từ từ từng bước khám phá chúng, cơ thể cô hơi nâng lên, rồi ôm chặt lấy anh.
Đúng lúc này Diệp Liên Thành lại đột nhiên đứng dậy, vòng tay bế cô lên, từng bước nôn nóng mà vững vàng đưa cô về phòng ngủ.
Dương Mạn Vũ hốt hoảng hét lên: "Liên Thành? Anh..."
Diệp Liên Thành cọ mũi vào chóp mũi cô, khẽ ừm một tiếng như trả lời, tốc độ không hề chậm lại.
Hai người tiến vào phòng ngủ của Dương Mạn Vũ, cô yếu ớt nhắc anh đóng cửa phòng, thế nhưng Diệp Liên Thành còn chưa kịp phản ứng lại thì đột nhiên lại có âm thanh vọng qua khe cửa hẹp truyền tới tai.
Ngoài phòng khách, Tống Giai Tuệ và Chu Minh Tuấn chỉ vừa mới bước vào nhà, tiếng cười đùa còn chưa dứt đã cảm nhận được điều gì đó bất thường, giày của Diệp Liên Thành lẫn Dương Mạn Vũ đặt lộn xộn trước cửa, phòng khách tĩnh lặng đến đáng ngờ, còn có cửa phòng khép hờ kia...
Chu Minh Tuấn nhạy bén mở cửa kéo Tống Giai Tuệ ra ngoài.
Thế nhưng tiếng đóng cửa cực khẽ vẫn vọng vào tai Dương Mạn Vũ, mọi sự cuồng nhiệt của cô đều chui ngược trở lại trong chiếc kén an toàn, sau đó, cô hé mắt nhìn Diệp Liên Thành.
Gương mặt anh vẫn còn hơi đỏ, dù cho anh đang không hề di chuyển, nhưng cô vẫn có cảm giác giống như anh đang vận sức sẵn sàng hành động vậy.
Toàn bộ sức nặng cơ thể anh đều đang đè lên người cô, cô lắp bắp nói: "Liên Thành, anh... anh mau xuống đi."
Không có tiếng đáp lại.
"Liên Thành, em sắp nghẹt thở rồi."
Người nào đó vẫn giữ nguyên tư thế, còn nhìn cô rất lâu, tới khi hơi nóng xung quanh hai người bắt đầu tản ra, anh mới chậm chạp đặt lưng xuống giường.
Dương Mạn Vũ âm thầm thở phào một hơi, đúng là nặng chết mất.
Giây phút bùng nổ đi qua, tới lúc này cô mới cảm thấy xấu hổ, vừa rồi... là cô đã cưỡng hôn anh ư?
Còn chủ động đè lên người anh trước?
Dương Mạn Vũ xoay người về hướng ngược lại, không dám hít thở mạnh, đúng là ở bên cạnh Diệp Liên Thành chuyện gì cô cũng dám làm, nhìn xem, cô bị lây biết bao nhiêu tính xấu của anh rồi.
"Bạn học Tiểu Dương, em còn ngại cái gì?" Như nhìn ra được tâm trí rối loạn của cô gái nhỏ, Diệp Liên Thành cười khẽ rồi vòng tay ôm lấy eo cô. Trong tầm mắt anh lúc này chỉ nhìn thấy phần gáy trắng mịn của Dương Mạn Vũ, trắng tới nỗi thôi thúc anh hôn lên.
Nụ hôn khẽ khàng đáp xuống dẫn theo một luồng điện chạy dọc thân thể Dương Mạn Vũ, cô đỏ mặt hét lên: "Liên Thành!"
Quả thực Dương Mạn Vũ của lúc này và lúc trước là hai người hoàn toàn khác biệt. Cô lại trở nên nhát gan như thỏ rồi, một cái nhấc tay của Diệp Liên Thành cũng làm cô giật mình đề phòng, chỉ sợ rằng nếu không làm như vậy anh sẽ giống như sói đói mà ăn sạch cô cho mà xem.
Cuối cùng sau vô vàn những lời cầu xin nhỏ vụn và những nụ hôn an ủi, Diệp Liên Thành mới thở hắt ra một hơi: "Hôm nay tha cho em."
"Nhưng..." Ánh mắt anh bỗng trở nên nghiêm túc: "Không có lần sau."
Dương Mạn Vũ cuống quít gật đầu, ngày sau không biết, chỉ cần không phải là bây giờ.
Cô tựa đầu vào lồng ngực anh, khe khẽ thì thầm: "Liên Thành, không phải em... không muốn, chỉ là... em sợ."
Sợ một ngày anh sẽ bỏ cô mà đi, đến lúc ấy Dương Mạn Vũ sẽ chẳng còn gì.
"Không phải tôi đã nói rồi sao." Diệp Liên Thành dịu dàng vuốt tóc cô, hàng mi hơi rũ khiến ánh mắt anh càng trở nên mềm mại: "Tiểu Vũ, tất cả đều nghe em mà."
Lời nói cất lên nơi đêm tối như có ma lực thần kì, trái tim Dương Mạn Vũ như được đắm chìm trong bể mật ong ngọt ngào nhất thế gian.
Tâm trạng bồng bềnh êm ái ấy vẫn còn kéo dài tới tận khi cô tiễn Diệp Liên Thành lên máy bay trở về New York, vốn dĩ anh có thể ở lại đến khi kết thúc kỳ nghỉ Tết, thế nhưng yêu cầu của ngài Diệp khiến anh không thể không lập tức quay trở về.
Vậy nhưng lần này anh đã hứa chắc nịch, nhất định A Thành và Tiểu Vũ sẽ đón giao thừa cùng nhau.
- -----------------------------------------
Nửa năm rồi mới quay trở lại, hi vọng mọi người vẫn chưa quên mất A Thành và Tiểu Vũ ^^