Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ninh Giai Kỳ biết căn bản bây giờ cô không có
quyền nói “không”,
Ninh Giai Kỳ biết căn bản bây giờ cô không có quyền nói “không”, chuyện này đúng là do cô sơ
sấy
Nếu như lúc trước cô gọi cơm hộp, có lẽ đã không xảy ra chuyện này.
“Thầy Tiết,....để tôi thử xem.”
“Được, dù sao cô và Mạnh Di Di cũng có quen biết đã lâu, nói không chừng sẽ nể mặt cô.”
Mọi người “???” Quen biết đã lâu? Ai cơ?
Gì mà quen biết đã lâu, hai người họ nói chuyện không quá mười câu, hơn nữa, Mạnh Di Di không thích cô, cô có thể cảm nhận được.
Nhưng mà, bây giờ không muốn gọi cũng phải gọi.
Ninh Giai Kỳ không có số điện thoại của Mạnh Di Di, có chút trằn trọc dò hỏi Trương Nhất Manh và Liễu Thanh Giang mới biết được.Về phần vì sao không trực tiếp hỏi Cảnh Nhược Đông... trong tâm tự cô không hy vọng Cảnh
Nhược Đông vì chuyện này mà tiếp xúc với Mạnh Di Di.
Bên cạnh cửa sổ hành lang, Ninh Giai Kỳ dựa vào lan can, bàn tay cầm di động có chút ẩm ướt
Tút tút tút – Có người nghe máy “Xin chào” Không phải giọng nói của Mạnh Di Di.
Ninh Giai Kỳ do dự “Xin hỏi, đây là di dộng của Mạnh tiểu thư phải không?”
“Tôi là trợ lý, xin hỏi cô có chuyện gì sao?”
“Tôi là Ninh Giai Kỳ, là trợ lý nhiếp ảnh ở công ty Tân Ảnh. Sáng hôm nay Mạnh tiểu thư ở chỗ chúng tôi chụp bộ ảnh tạp chí.Tôi, tôi biết hiện giờ nói cái này rất không hợp lý, nhưng bởi vì bây giờ rất khẩn cấp vậy nên tôi muốn hỏi một câu, Mạnh tiểu thư có thể đến chụp lại một lần nữa được không? tối nay....”
“Cái gì?” Người trợ lý đề cao âm lượng “Chị Di Di cả ngày hôm nay làm việc, ngày mai còn phải quay phim, bây giờ cô lại nói muốn chụp lại lần nữa? Chúng tôi đào đầu ra tinh lực đây” .
“Xin lỗi xin lỗi. Đây là vấn đề của chúng tôi. Cái đó, về giá cả chúng ta có thể thương lượng lại, bởi vì thời hạn bên phía tạp chí quá gấp, những bức ảnh chúng ta chụp buổi sáng không rõ vì sao biến mất, cho nên”.
Cạ cho Mạnh Di Di nhìn trợ lý nói “Ninh Giai Kỳ...”
Trợ lý “chị Di Di, là cô ta, chị cũng vừa nghe được đó thôi, cô ta đưa lý do cũng vô lý quá đấy”
Mạnh Di Di cười nhạt “Xem ra thật sự đã xảy ra chuyện gì đó”.
Lâm Nhi Nhi đang ăn tối ở nhà Mạnh Di Di cũng phóng tại hóng chuyện “Cô ta đi làm thêm? Cô ta ở nhà anh Nhược Đông thiếu ăn thiếu mặc hay sao”.
Nói xong thấy sắc mặt Mạnh Di Di dần thay đổi, Lâm Nhi Nhi liền ngậm miệng.
Nhưng một lát sau, cô ta nhịn không được nói “Chị, chị nói xem cô ta có thể sẽ tìm anh Nhược
Đông giúp đỡ nói với chị hay không?”
“Không biết”
“Có khả năng, nếu anh Nhược Đông gọi điện cho chị, chị sẽ làm như thế nào...”
Mạnh Di Di nhắm mắt, hơn nửa ngày mới chậm rãi nói “Nếu anh ấy chịu mở miệng, chị sẽ
Một nơi khác, bầu không khí ở Studio lúc này cực kỳ ngột ngạt, khi biết Ninh Giai Kỳ không mời được Mạnh Di Di, những người ban nãy đứng về phía cô cũng không khỏi tức giận.”.
Vốn có thể trở về nhà nghỉ ngơi, nhưng bây giờ lại đứng ở đây. Đã đứng đây còn bị cấp trên mắng đến chết đi sống lại. Cho nên lúc này, không có ai còn giữ sắc mặt tốt được nữa.”
“Nghĩ không ra cách thì đừng có mong mà rời khỏi đây.” Tiểu Tiệp trầm giọng nói “Tiểu Kỳ, cô đi hỏi người đại diện của Mạnh Di Di, Hạo Tử cậu đi liên lạc với các minh tinh khác, ai rảnh thì báo cho tôi một tiếng!”
“Được.” Hai người vừa định ra ngoài, đột nhiên một nhân viên công tác chạy vào “Thầy Tiết! Bạch Dịch đến!”
Mọi người đều sửng sốt “Bạch Dịch?” “Đúng vậy, đúng vậy, nghe chúng ta gặp
chuyện, anh ta đang rảnh, vậy nên có thể chụp ảnh”
Tiểu Tiệp thiếu chút nữa cho rằng tại mình có vấn đề, là Bạch Dịch đó, là nam diễn viên luôn đứng đầu chỉ số truyền thông, anh ấy không chỉ có kỹ năng diễn xuất tốt mà độ hot vô cùng cao. Mạnh Di Di so với anh ta còn thấp hơn hai bậc đó.
Có điều, Bạch Dịch hiếm khi nhận việc này, chứ đừng nói đến điều bất ngờ như vậy.
“Đầu óc cậu không sao chứ?” Cậu nói Bạch Dịch chính là Bạch Dịch mà tôi biết sao.”
“Tôi...”
“Không biết Bạch Dịch mà anh đang nhắc đến có phải tôi không?” Đúng lúc này, ngay cửa Studio một nhóm người đi vào, mà người đi đầu ý cười nhẹ nhàng, đúng là đại nam thần Bạch Dịch!
Tiểu Tiệp ngây ngốc nhìn “Cậu...”
“Ninh Giai Kỳ” Bạch Dịch dễ dàng lướt qua mọi người, đi thẳng về phía Ninh Giai Kỳ.
“Sao em không sớm gọi điện thoại cho anh, lâu như vậy, ngốc quá.”
Mọi người“....” Ninh Giai Kỳ “Tôi, tôi hình như không...” “Em đừng sợ sẽ làm phiền anh, quan hệ của
chúng ta là gì chứ, việc nhỏ như vậy anh cũng có thể giúp em được mà.” Nói xong, Bạch Dịch nhìn mọi người “Ha...nếu không có vấn đề gì giờ chúng ta có thể bắt đầu chụp.”
“A...được, được” Tiểu Tiệp lấy lại phản ứng mừng như điên, ông vui mừng mà VỖ VỖ vai Ninh Giai Kỳ.
Giải thật, có chiều này còn không chịu nói, Bạch Dịch so với Mạnh Di Di lượng tiêu thụ càng tốt hơn nhiều!
Cả nhóm người vây quanh Bạch Dịch để chỉnh trang, những người còn lại đều vui mừng đi đến bên cạnh Ninh Giai Kỳ.
“Chuyện gì đây! Cô với nam thần thế mà lại là bạn bè! Ninh Giai Kỳ! Cô nói với anh ta chụp với tôi một tấm ảnh nhé!”
“Tôi thế nhưng rất vui vì xảy ra chuyện này! Đừng có đánh tôi!”
“Đột nhiên muốn làm thêm giờ, thêm đến ngày mai cũng không sao!”
“Ninh Giai Kỳ, cô và anh ấy, hai người có vẻ rất thân nhau?”.
Mồm năm miệng mười*, tất cả mọi người đều hỏi quan hệ của bọn họ, Ninh Giai Kỳ vẻ mặt
mơ màng.
(*Mồm năm miệng mười nghĩa là lắm mồm lắm miệng, ý chí nhiều chuyện.)
Người này, rốt cuộc là ai!
Studio bắt đầu hừng hực mà tiến hành chụp ảnh, dù đã hết giờ làm việc, tất cả mọi người đều rất nhiệt tình, thậm chí có một số người không cần ở lại nhưng vì có Bạch Dịch mà tiếp tục làm việc.
Buổi chụp diễn ra hơn ba tiếng đồng hồ, Bạch Dịch đáp ứng yêu cầu chụp ảnh cùng mọi người.
Sau khi kết thúc.
“Anh đợi một chút.” Bạch Dịch cùng trợ lý của mình ra khỏi studio, Ninh Giai Kỳ liền đuổi theo.
Bạch Dịch hiển nhiên biết cô có chuyện muốn hỏi anh, vì thế dừng lại, vẻ mặt hiền lành nói “Ninh
Giai Kỳ, hợp tác vui vẻ, hy vọng lần sau có cơ hội gặp lại.”
Ninh Giai Kỳ “Xin lỗi, mặc dù rất cám ơn anh đã giúp đỡ, nhưng mà muốn hỏi là...Tôi, tôi không quen biết anh.”
Bạch Dịch mỉm cười “Chúng ta quả thật không quen biết”
Ninh Giai Kỳ “Vậy _” “Nhưng là em và Tân Đồ là bạn, vậy thì đương
nhiên cũng là bạn của tôi.”
Ninh Giai Kỳ có chút ngoài ý muốn “Băng Tân ĐỒ?”
“Là anh ấy nói cho anh công ty xảy ra chuyện, nhờ anh tới giúp sao?”
Bạch Dịch gật đầu “Đúng vậy, tôi với anh ta có quen biết, Ninh Giai Kỳ, về sau còn có chuyện như vậy em có thể tìm đến anh.”
Người trợ lý bên cạnh Bạch Dịch đúng lúc đưa cho cô danh thiếp, Ninh Giai Kỳ có chút thụ sủng ngược kinh, vội vàng nhận lấy “Cám ơn anh.”
“Không cần khách sáo” Bạch Dịch cười cười, xoay người rời đi.
Ninh Giai Kỳ nhìn bóng dáng anh ta, rơi vào trầm tư.
Băng Tân Đồ làm sao biết được? Là bởi vì Liễu Thanh Giang sao?
Rất có thể, bởi vì Trương Nhất Manh đã nói rõ với Liễu Thanh Giang lúc hỏi số điện thoại của Mạnh Di Di.
Ninh Giai Kỳ nhăn mày, mới đây cô gặp Băng Tân Đồ, lần trước gặp anh ở văn phòng Đàm tổng, kể từ lần đó, cấp trên rất chiếu cố cổ.
Đây không phải là sự trùng hợp đó chứ.
Nhưng cô tự hỏi bản thân mình và Băng Tân Đồ không thân thiết đến mức anh ấy phải quan tâm đến cô. Càng nghĩ thì chỉ còn một khả năng....Cảnh Nhược Đông.
Sau buổi chụp ảnh là công đoạn chỉnh sửa hình ảnh, Ninh Giai Kỳ không dám rời khỏi máy tính dù chỉ một phút, cô sợ sẽ mất hình ảnh như trước đó. Nhưng sắc trời đã tối, nếu cô còn không trở về Thẩm Giai Hàm nhất định sẽ nghi ngờ.
Đắng đo mãi, Ninh Giai Kỳ liền gọi điện cho Cảnh Nhược Đông.
“Alo” Bên kia điện thoại vang lên giọng nói của anh, hơi trầm, như hũ rượu đã lắng đọng nhiều năm.
Ninh Giai Kỳ nhẹ giọng “Em là Ninh Giai Kỳ”
“Tôi biết.” Cảnh Nhược Đông hỏi “Đã giải quyết xong việc rồi?”
Ninh Giai Kỳ sửng sốt một chút “Đúng là anh, anh nói Bạch Dịch tới sao?
Cảnh Nhược Đông “Không biết, có lẽ là Tân Đồ chọn
Ninh Giai Kỳ “Vậy, vậy có phải anh đã nói Băng Tân Đồ đến chỗ em làm nói...”
“Nói gì?”
Ninh Giai Kỳ“....”
Ngữ khí của anh vẫn rất bình tĩnh phảng phất như không phải mình làm. Nhưng Ninh Giai Kỳ cũng không thể hỏi, có phải anh đã nói với Băng Tân Đồ đến công ty của cô nói với cấp trên, nhờ anh ta chiếu cố đến cô hay không. Bởi nếu là không phải thì có vẻ câu hỏi này quá tự kỷ đi.
Đang do dự, bên kia ống nghe đột nhiên nói “Ninh Giai Kỳ, hình như em rất sợ làm phiền đến tôi.”
Ninh Giai Kỳ nhấp môi một chút “.....không có."
“Không có? Đã xảy ra chuyện như vậy sao không nói với tôi, còn để tôi nghe được từ miệng người khác.”
Cái này “người khác” có thể chính là Liễu Thanh Giang.
Ninh Giai Kỳ hết đường chối cãi, nhưng cần thận ngẫm lại, hình như cũng không có gì để giải thích, bởi vì anh nói đều là sự thật. Cô theo bản năng mà tránh đi anh, vì cô nghĩ một chút chuyện nhỏ cũng phải nhờ đến anh thì có vẻ cô quá vô dụng.
Bên kia di động, sắc mặt Cảnh Nhược Đông dịu lại “Gọi cho tôi có chuyện gì?”
Ninh Giai Kỳ nghe anh nhắc đột nhiên nhớ ra mục đích của mình “A...em muốn hỏi tối nay khi nào anh trở về”.
Cảnh Nhược Đông “Không rõ, sao vậy?”
“Anh có thể nói với mẹ em là em đang đi với anh được không...Bên công ty có việc em không thể về được, em sợ về muộn mẹ em sẽ nghi ngờ, nếu anh nói cho mẹ em thì bà sẽ không nói gì?
Cảnh Nhược Đông lặng lẽ nhếch khoé môi “Ồ, biết nói dối rồi”.
Mặt Ninh Giai Kỳ lập tức đỏ ửng “Cái này không tính...”
“Được, tôi sẽ gọi điện thoại, em ở đó còn bao lâu nữa”
“Có lẽ khoảng còn một hai tiếng.” “Được.”
“Cám ơn anh Nhược Đông”
Bóng đêm bao phủ, đường phố yên tĩnh đến lạ thường.
Cúp điện thoại, Cảnh Nhược Đông ngồi ở trong xe một lúc, mắt nhìn con đường tối tăm dường như không có điểm cuối, khẽ bật cười một tiếng.
Ngón tay anh gõ nhẹ lên tay lái, đột nhiên bắt đầu tự hỏi: Từ lúc nào cô gọi một tiếng anh Nhược Đông” lại làm cho anh có thể hưởng thụ như vậy?
Stuido, mười giờ tối.
Lúc này, mọi người trong công ty lần lượt rời đi, chỉ còn hai ba studio còn sáng đèn, bên trong cơ hồ còn có một nhóm người bận rộn.
“Này này, tôi vừa nhìn thấy một anh đẹp trai ở ngoài cửa đấy!” Một đồng nghiệp cầm ly cà phê từ bên ngoài đi vào vẻ mặt kích động nói.
Một đồng nghiệp khác cười “Tối nay tôi đã gặp được nam thần Bạch Dịch đẹp trai nhất rồi, vậy nên đừng nhắc trai đẹp với tôi, những người khác không đáng nhắc đến”.
“Cô thôi đi!” Người bên ngoài thật sự rất đẹp trai! Không phải kiểu đẹp trai như Bạch Dịch đâu, tôi càng thích kiểu này hơn!”
“Là thật hay giả đây. Đồng nghiệp nghe thế thân tâm rạo rực nhìn đồng nghiệp hỏi.
“Thật đấy! Có dám đi ra ngoài với tôi để nhìn không, nếu thật sự không đẹp bằng Bạch Dịch tôi sẽ mời cô ăn cơm!” .
“Được! Có thể để cô không làm người keo kiệt thật không dễ dàng, đi thôi đi thôi!”
Hai cô gái nhỏ lôi kéo nhau ra ngoài nhìn lén, vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đẹp trai đứng ở hành lang.
“Thế nào? Có mời hay không.” “Mợ nó....mời!” “Haha, tôi đã bảo là rất đẹp trai rồi mà!”
Hai người nhỏ giọng nói chuyện, đúng lúc này, người đàn ông đứng ở hành lang xoay người nhìn về phía bọn họ.
Người nọ “Xin chào.”
-
Hai cô gái nhìn nhau, ngượng ngùng một hồi lâu mới nói “Xin chào.”
“Xin hỏi, hai người còn đang làm việc sao?” “A...đúng, đúng vậy.” “Ninh Giai Kỳ còn ở đây không?” “Con, anh tìm....Ninh Giai Kỳ sao?”
“Ừ, còn là được, hai cô không cần nói với em ấy có người tìm, tôi chờ ở đây là được.”
Hai người đồng nghiệp nhìn nhau, ngoài mặt
thì đồng ý, vừa về đến studio nội tâm hóng chuyện liền trỗi dậy.
“Ninh Giai Kỳ!!”
“Hả?” Ninh Giai Kỳ đang chăm chú chỉnh sửa hình ảnh, nghe thế thì giật mình “Sao thế?”
“Bên ngoài có người đang chờ cô!” “Chờ tôi?” .
“Đúng vậy, đúng vậy là trai đẹp đó!” Ôi mẹ nó, Ninh Giai Kỳ, người cô được làm bằng gì mà xung quanh toàn trai đẹp thế kia!”
Ninh Giai Kỳ “Là ai vậy?”
“Không biết, cô đi ra mà xem! Đừng để người ta chờ lâu” .
Ninh Giai Kỳ “Không được, tôi còn...”
“Ay yo không sao đâu có chúng tôi ở đây sẽ không có việc gì đâu, cô mau đi đi!”.
Hai cô đồng nghiệp đẩy cô đi ra ngoài, Ninh Giai Kỳ không còn cách nào đành phải đi ra studio.
Bởi vì hầu hết các nhân viên trong công ty đều đã về nhà nên đèn điện trong công ty đã tắt gần hết, nhưng đèn hành lang vẫn sáng, Ninh Giai Kỳ vừa liếc mắt đã nhận ra người đang đứng ở hành lang.
Chỉ nhìn bóng lưng cô vẫn biết người chờ cô là ai.
Người đưa lưng về phía cô nghe tiếng bước chân liền quay đầu lại, dưới ánh đèn đôi mắt anh ánh lên tia sáng, tựa hồ như một lốc xoáy ngập tràn sự mê hoặc.
Ninh Giai Kỳ“...Sao anh lại ở đây?”
Cảnh Nhược Đông dựa trên lên can, khoé miệng cười nhẹ “Tôi nói với mẹ em đi chung với tôi, em nghĩ tôi sao có thể trở về một mình đây?”
Mặt Ninh Giai Kỳ nóng lên.
Cô chỉ thuận miệng biện một lời nói dối, nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ giải quyết thế nào.
“Nhưng em vẫn chưa xong...” “Không sao, tôi ở đây chờ?”
“A?” Ninh Giai Kỳ áy náy, nhưng cũng không còn cách nào khác, vì thế cô tiến lên vài bước, vươn tay nắm lấy tay áo anh “Đứng đây sẽ mệt lắm, anh vào trong đi, vào bên trong ngồi chờ.”.
Cảnh Nhược Đông rũ mắt nhìn ngón tay đang nắm tay áo mình, nhỏ nhỏ mảnh mai, được hoạ bởi màu đen của áo càng trắng nõn vô cùng.Anh dời tầm mắt sang một bên, đưa tay vỗ vỗ đầu cô như lúc còn bé.
“Không cần, vào đó không tránh khỏi việc phải chào hỏi đồng nghiệp em”.
Ninh Giai Kỳ phản ứng kịp thời, tính tình anh
vẫn luôn lạnh nhạt, nói vậy cũng không quá nguyện ý cùng người khác xã giao,
“Được rồi....vậy, vậy anh có muốn vào trong xe ngồi lại không?”
Cảnh Nhược Đông nhìn vẻ mặt “anh đứng ở đây khiến nội tâm em bị giày vò” của cô khiến anh bật cười “Được rồi, em trở vào đi, còn nói nữa thì đến khi nào mới có thể về nhà.”
Ninh Giai Kỳ “...Vâng.”
“Đi đi.”
Ninh Giai Kỳ do dự, nghe lời quay đi, đi được vài bước liền quay đầu lại “Anh Nhược Đông, em sẽ nhanh...”
Cảnh Nhược Đông nâng mắt, ánh mắt có chút thâm trầm “Được.”
Hơn nửa giờ sau, Ninh Giai Kỳ có chút bức rất khó chịu, nhưng cũng may công việc cuối cùng cũng kết thúc.
Sau khi kết thúc công việc, Ninh Giai Kỳ cầm túi mình chạy về phía cửa.
“Xong rồi!”
Cảnh Nhược Đông xoay người nhìn cô thở hổn hển, khẽ cau mày “Em gấp cái gì?”
“Anh đang đợi...” Cảnh Nhược Đông trầm mặc, đi lên kéo lấy
balo của cô “Đi thôi, ăn cơm”
Ninh Giai Kỳ có cảm giác bị anh mang đi “Đã trễ như vậy còn ăn cơm?”
“Không phải em còn chưa ăn cơm sao?” “Em không đói bụng...”
Cảnh Nhược Đông dừng bước, nhìn thân hình nhỏ bé của cô “Tôi đói, được chưa?
“...Vâng”
Đến dưới lầu công ty, Cảnh Nhược Đông đi lấy xe, Ninh Giai Kỳ đứng chờ ở cửa.
Một nhóm đồng nghiệp cũng vừa lúc đi xuống. “Ninh Giai Kỳ, anh đẹp trai kia đầu rồi!” Ninh Giai Kỳ “Đi lấy xe.”
“Yo anh chàng đẹp trai kia là bạn trai cố đúng không!”
Ninh Giai Kỳ vội vàng lắc đầu “Không phải.”
“Không phải là bạn trai vậy sao đã trễ thế này còn tới đón cô, còn đợi lâu như vậy a” .
“Anh ấy...rất tốt, nhưng không phải là bạn trai”
“Ôi, tôi đây cũng muốn có một lam nhan tri kỷ như vậy?
Mai Mai nãy giờ vẫn luôn im miệng đột nhiên cười lạnh “Thôi đi Tiểu Kỳ, chúng ta không có loại năng lực biến tất cả mọi đàn ông thành lam
nhan tri kỷ được đâu.”
Lời này vừa nói ra, tình cảnh có chút lúng túng. Mai Mai liếc mắt nhìn Ninh Giai Kỳ “Lần trước quân khu cô còn nói anh ta chỉ là hàng xóm, là hàng xóm vậy mà nửa đêm rồi còn tới đón cô, cũng tốt quá đấy”.
“Quân khu? Người vừa rồi là quân nhân sao, mẹ nó! Bảo sao lại đẹp trai như vậy?
Một đồng nghiệp đứng bên cạnh lôi kéo, thấp giọng nói “Bây giờ là lúc để nói chuyện này sao...”
Ninh Giai Kỳ sắc mặt lạnh lùng nhìn Mai Mai, giọng điệu cứng rắn “Cô nói như vậy là có ý gì?”
“Không có ý gì cả, chỉ cảm thấy cô rất lợi hại.” Mai Mai cười một chút “Đến sĩ quan cũng dám quyến rũ, Ninh Giai Kỳ, cô nên chú ý một chút”
"Cô...."
“Ai nói với cô là quyến rũ?” Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên, Ninh Giai Kỳ quay đầu lại nhìn, không biết Cảnh Nhược Đông đã lái xe đến từ lúc nào, anh bước xuống xe, sắc mặt cực kỳ kém.
“Việc của em ấy không đến phiên cô xen vào.” Ngữ khí rõ ràng không nặng nhưng người
nghe vào tai cảm thấy bị xúc phạm. Cảnh Nhược Đông đem Ninh Giai Kỳ kéo về bên cạnh mình “Sao hả? Là hàng xóm thì không được làm bạn trai? Nhà nước có quy định sao?”
Mai Mai"...." “Phụt ha ha...” Có người bật cười.
Sắc mặt Mai Mai lúc trắng lúc đó, hiển nhiên cô ta không nghĩ đến Cảnh Nhược Đông là bạn trai của Ninh Giai Kỳ.
Mà lúc này Ninh Giai Kỳ khi nghe được câu nói kia của anh cả người liền cứng đờ, máu trong người đang chậm rãi chảy bỗng chốc điên cuồng, lập tức dồn lên mặt.
May quá may quá, bọn họ cũng không ngu ngốc đến nỗi hùa theo Mai Mai.
Ninh Giai Kỳ ngồi ở ghế phó lái, nhìn những toà nhà đầy màu sắc ở bên ngoài cửa sổ trôi dần
Đêm đã khuya, nhưng cả thành phố cũng không có chút yên tĩnh nào, nhìn về nơi xa, màn đêm bị những ngọn đèn soi sáng thành đủ loại màu sắc, nhìn qua cửa sổ xe, cô nhìn thấy vẻ bối rối trong mắt mình.
“Cô đồng nghiệp kia của em xảy ra chuyện gì vậy?” Cảnh Nhược Đông đột nhiên mở miệng phá tan bầu không khí yên tĩnh trong xe.
Ninh Giai Kỳ buồn bực nói “Em biết cô ấy không thích em, nhưng không biết cô ấy lại ghét em đến vậy?
Nói rồi, cô liếc mắt nhìn Cảnh Nhược Đông “Chuyện cô ấy nói, đều là giả”
Cảnh Nhược Đông cười nhạt “Tôi còn không biết sao? Tôi nhìn em lớn lên, tính tình của em như thế nào tôi còn không rõ sao.”
Ninh Giai Kỳ lẩm bẩm“...Anh không có nhìn em lớn lên.”
Cảnh Nhược Đông nhìn cô một cái, ồ, còn so
12
đo nữa cơ đấy.
Ninh Giai Kỳ mím môi, kịp thời ngậm miệng.
Cảnh Nhược Đông thu hồi ánh mắt “...Ở bên ngoài không cần khách sáo với người khác, nếu không tất cả mọi người sẽ cho rằng em dễ bị bắt nạt” .
Tuy rằng, vốn dĩ rất dễ bắt nạt.
“Vâng” Ninh Giai Kỳ thì thầm “Em không dễ bị bắt nạt như vậy...”.
“Phải không? Giọng điệu rõ ràng không tin. Ninh Giai Kỳ“......”
Thấy người bên cạnh không nói gì, Cảnh Nhược Đông liếc mắt nhìn cô, thấy người nọ thấp đầu níu ngón tay, vẻ mặt uỷ khuất.
“Ninh Giai Kỳ
“Vâng!”
“Em nói một câu “bạn trai” khó như vậy sao?” Cảnh Nhược Đông nhìn phía trước, sắc mặt lạnh. lùng “Lúc nãy nói một câu đó thôi thì sẽ không phiền phức đến vậy”.
Trong lòng Ninh Giai Kỳ căng thẳng, vì khẩn trường mà huyệt Thái Dương giật giật “Nhưng... anh không phải mà”.
Cảnh Nhược Đông bàn tay nắm tay lái siết
chặt “Sao, lời nói dối cũng không muốn?”
Ninh Giai Kỳ trộm liếc nhìn anh “Em sợ, người khác hiểu lầm.”
“Em nói ai hiểu lầm?”
Ninh Giai Kỳ khẽ cắn môi, không biết nên nói thế nào.
Kỳ thật, cô căn bản không nghĩ đến ai sẽ hiểu lầm, chỉ là chuyện này đối với cô rất quan trọng, thế nên cô không dám nói lung tung.
Với tình cách của cô, vốn không phải loại người đem câu “Cảnh Nhược Đông là bạn trai treo ở bên miệng, dù là lời nói dối đi chăng nữa.
Xe tiếp tục đi về phía trước, đề tài dường như bởi câu “Em nói ai hiểu lầm” không có ai trả lời cũng không có ai tiếp tục hỏi.
Một người bởi vì tự cho là mình biết đáp án mà tức giận, một người bởi vì quá mức chú ý để tâm căn bản không dám đến gần.
Có đôi khi thích chính là như vậy, đến gần thì sợ tổn thương chính mình, không đến gần thì lại chôn nhớ kỹ đối phương.
Xe dừng lại trước của một nhà hàng treo đèn lồng, đèn lồng rất đặc biệt, lúc vừa bước qua khỏi cánh cửa, thời gian giống như quay ngược trở về hàng trăm ngàn năm trước.
Suốt đường đi không ai nói chuyện, Ninh Giai Kỳ đi theo phía sau Cảnh Nhược Đông, vừa đi vừa ngắm ánh đèn mờ ảo và những bức tranh thuỷ mặc trên hành lang.
Đến chỗ này để ăn bữa khuya, sợ rằng tiêu hoá không được.
“Cảnh tiên sinh” Đến chỗ rẽ ngoặt, một nhân viên phục vụ đứng chờ ở đó mở cửa ra.
Cảnh Nhược Đông nhìn người phục vụ nói cám ơn, đi vào phòng. Ninh Giai Kỳ đi theo vào, tìm vị trí ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Xem thực đơn, muốn ăn cái gì thì tự mình gọi.” Ngữ khí Cảnh Nhược Đông lạnh nhạt, toát ra hơi thở người lạ chớ đến gần.
Ninh Giai Kỳ vẫn luôn sợ anh như vậy, nhưng cô không biết mình đã làm gì khiến anh tức giận.
“Vâng.” Cầm thực đơn, gọi hai món ăn chay, liền đưa thực đơn cho Cảnh Nhược Đông.
Cảnh Nhược Đông nhìn cô gọi món thấy thế gọi thêm vài món mặn, sau đó trả thực đơn cho người phục vụ.
Giờ này cũng không còn nhiều người, rất nhanh đồ ăn đã được mang lên.