Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ninh Giai Kỳ thấp đầu ăn, Cảnh Nhược Đông đứng dậy ra ngoài đi toilet. Cả bàn chỉ còn lại Ninh Giai Kỳ, cô chậm rãi ăn, đột nhiên cảm thấy thật nhạt nhẽo.
Kỳ thật, cô vốn dĩ cũng không thấy đói. Để đũa xuống, Ninh Giai Kỳ uống một ngụm nước trái cây, tựa người vào sô pha ngắm nhìn cảnh sông sóng nước lăn tăn ở bên ngoài cửa sổ gỗ.
Nơi này thật đẹp.
“Là anh sắp xếp phải không?”
“Làm sao?”
“Anh vì cái gì không gọi điện thoại cho em? Anh nói một câu em nhất định sẽ đi.”
Cảnh Nhược Đông nghe điện thoại, mắt nhìn cảnh sống ngoài cửa sổ, trong đầu lại kỳ lạ đang nghĩ sức ăn của cô nhóc trong phòng kia sao lại kém đến vậy. Một chén cơm nhỏ nửa ngày ăn chưa xong, khó trách lại gầy như vậy.
“Bọn họ hẳn đã gọi điện thoại cho em” Cảnh Nhược Đông nói “Em đã không muốn đi, tôi đương nhiên phải tìm người khác.”
Mạnh Di Di “Đó là người khác gọi cho em, anh rõ ràng biết nếu anh gọi cho em.”
“Tôi không cần làm người đặc biệt”
“Di Di, em biết ý tứ của tôi.”
Mạnh Di Di cười lạnh “Em bằng lòng vì anh đi giúp Ninh Giai Kỳ mà anh vẫn luôn che chở, nhưng anh lại vì Ninh Giai Kỳ mà không tìm đến em đúng không...”.
Cảnh Nhược Đông thản nhiên nói “Không còn gì thì tôi cúp máy đây”
“Cô ấy không phải đã có bạn trai rồi sao.” Cảnh Nhược Đông“......”
“Chàng trai lúc trước, chúng ta đã gặp qua rồi đúng không” Mạnh Di Di hết sức cố gắng làm mình bình tĩnh lại “Anh Nhược Đồng, Ninh Giai Kỳ đã có người mình thích.”
Chớp mắt cả hai đều im lặng, ngay lúc Mạnh Di Di cho rằng Cảnh Nhược Đông không nói gì nữa, đột nhiên lại nghe được ở đầu bên kia ống nghe giọng nói không nhanh không chậm của Cảnh Nhược Đông.
Giọng nói kia ba phần tản mạng bảy phần bình tĩnh, rõ ràng không hề sắc bén, nhưng Mạnh Di Di vừa nghe được tim liền lạnh lẽo.
Anh nói “Nhưng ai cũng biết, em ấy là người của tôi.”
Cảnh Nhược Đông đi vào phòng, thấy được cô gái nhỏ đang nằm sấp trên mặt bàn.Anh đi đến nhìn khuôn mặt hướng về phía dòng sông của cô, lúc này mới phát hiện mắt cô đã nhắm lại, dĩ nhiên là đã ngủ say..
Cảnh Nhược Đông cũng không đánh thức cô, cả ngày hôm nay cô rất bận rộn, tinh thần và cả thể xác đều căng thẳng, hiện tại chắc đã mệt mỏi lắm rồi.Vì thế anh ngồi xuống, im lặng ngắm nhìn Ninh Giai Kỳ.
Cải trắng chăm sóc nhiều năm như vậy lại sắp bị heo bên ngoài cỖm đi rồi?
Cảnh Nhược Đông tựa lưng vào sau ghế, gương mặt lạnh lùng hiện ra vẻ trào phúng.
Từ trước đến giờ anh chưa từng để ý đến lời hứa vị hôn phu vị hôn thê của người lớn trong nhà vào mắt, anh vẫn luôn sẵn lòng để cô có sự lựa chọn. Nghĩ thì sẵn lòng, nhưng anh không ngờ rằng, cảm giác nhìn người mình che chở từ nhỏ đến lớn lựa chọn người khác, tâm trạng thật tồi tệ đến nỗi không thể tả được.
Nửa giờ sau, Cảnh Nhược Đông quyết định ôm Ninh Giai Kỳ về.
Không thể ngủ ở đây được.
Cảnh Nhược Đông đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, anh cúi xuống, muốn trực tiếp ôm cô đứng lên. Ở khoảng cách gần, anh nghe được tiếng hít thở nhẹ nhẹ của cô.
Cảnh Nhược Đông dừng lại, rũ mắt nhìn cô một cái, cô ngủ rất ngon, miệng hơi khẽ ra, hồng hồng, còn có chút ướt át. Đồng tử anh co lại, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên dời tầm mắt sang bên cạnh.
Sau một hồi trầm mặc, anh đem tay vòng sang lưng cô, một tay còn lại vòng xuống hai chân cô, nhẹ nhàng bế cô lên.
Nhưng rốt cuộc Ninh Giai Kỳ vẫn tỉnh, đột
nhiên bị bế lên cao nháy mắt khiến cô có chút không quen, cô mơ màng mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt Cảnh Nhược Đông cách rất gần ngay trước mắt.
Như vừa tỉnh mộng, cô theo bản năng duỗi tay chạm vào má của anh “Ah...”
Cảnh Nhược Đông Tỉnh rồi...”.
Hôm nay Ninh Giai Kỳ quá mệt mỏi, đến tận bây giờ cô vẫn chưa tỉnh táo hẳn “Vâng?”
“Trở về rồi ngủ, em ngủ ở đây người ta sẽ không đóng cửa được”
Con người Ninh Giai Kỳ hơi co lại một chút, phảng phất như tỉnh dậy từ trong mộng “Em ngủ quên mất.”
“Đúng vậy, còn ngáy to nữa.”
“Ảnh hưởng đến việc buôn bán, mấy vị khách cách vách thiếu chút nữa đã chạy đến đây.”
Từ trước đến giờ Cảnh Nhược Đông nói cái gì Ninh Giai Kỳ liền tin cái đó, cô vô cùng xấu hổ, gương mặt đỏ bừng muốn anh để cô xuống. Trong mắt Cảnh Nhược Đông loé lên ý cười sau đó nhanh chóng biến mất, buông tay để cô xuống.
“Nếu lát nữa dì Thẩm hỏi em vì sao lại về trễ, em hãy nói cùng tôi đi tham gia dự tiệc”.
“Vâng”
Trên đường về nhà, Ninh Giai Kỳ nhớ tới Bạch Dịch, sau một hồi do dự, hỏi “Trước khi liên lạc với Bạch Dịch, anh có gọi hỏi qua Mạnh Di Di không?”
Cảnh Nhược Đông nhìn phía trước, nói một tiếng “Không có
Ninh Giai Kỳ có chút ngoài ý muốn “Tại sao?” “Tại sao cái gì” .
“Em nghĩ anh sẽ gọi trước cho chị ấy...Có phải chị ấy bận việc không?” Ninh Giai Kỳ có chút lúng túng hỏi “Kỳ thật, trước đó em có gọi cho chị ấy, cô trợ lý tiếp nhận máy, nhưng trợ lý của chị ấy nói không được.”
“Ngoài Mạnh Di Di ra, còn có rất nhiều người thích hợp với tạp chí của em.” Cảnh Nhược Đông quay đầu nhìn cô một cái “Không nhất thiết phải là cô ấy”
Ninh Giai Kỳ có chút sửng sốt, chậm rãi gật đầu.
Ngày hôm sau, Ninh Giai Kỳ vừa đến công ty đã bị đồng nghiệp kéo qua một bên.
“Giai Giai, tôi biết hiện tại nói với cô việc này có lẽ chậm rồi, nhưng là...nhưng tôi thật sự
không yên tâm. Tôi đã đắng đo rất nhiều lần, vẫn là nói với cô tốt hơn.”
Ninh Giai Kỳ “Chuyện gì?”.
“Chính là ảnh chụp ngày hôm qua của Mạnh Di Di, kỳ thật tôi thấy có người đi vào studio, tôi thấy cô ấy đi vào, lúc đấy tôi cũng không nghĩ nhiều...”
Ninh Giai Kỳ “Ai?”.
"Mai Mai."
“Mai Mai?” Trong lòng Ninh Giai Kỳ kinh ngạc, nhưng kinh ngạc qua đi liền hiểu rõ được, bởi vì sau chuyện hôm qua, Mai Mai có thể làm loại chuyện này cô cũng không cảm thấy bất ngờ.
“Giai Giai, cô có muốn nói chuyện này cho thầy Tiết”.
Ninh Giai Kỳ trước giờ vẫn không gây chuyện, nhưng chuyện này rất quan trọng và cô không
muốn vì người nào đó mà bị cấp trên nghĩ rằng cô bỏ bê công việc. Nếu hôm qua không có Cảnh Nhược Đông, không có Bạch Dịch, cô nhất định sẽ bị đuổi việc.
Mà người làm ra loại chuyện này, chính là muốn bức ép cô đến mức này!
“Cô sẽ làm chứng cho tôi chứ?” “Tôi?” Vẻ mặt người đồng nghiệp do dự “Giai
Giai, kỳ thật, chúng ta không có chứng cứ, tôi sợ, chúng ta nói ra cũng vô dụng”.
Ninh Giai Kỳ biết việc này sẽ khiến đồng nghiệp khó xử, đúng vậy, làm sao cô có thể chứng minh đây là do Mai Mai làm? Thậm chí ở đó còn không có camera.
“Tôi biết rồi.”
“Xin lỗi, Giai Giai.”
“Không có gì, cô chịu nói việc này cho tôi là tốt rồi”.
Ở nơi làm việc, những việc liên quan đến quyền lợi bản thân, mỗi người ai cũng sẽ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, mỗi người đều muốn bảo vệ bản thân, việc này không sai.
Ninh Giai Kỳ cũng biết cô và người khác không thân đến mức có thể khiến cô ấy đứng ra làm chứng cho cô.
Ninh Giai Kỳ“Tự tôi sẽ nghĩ cách”
“Ừ... Nhưng mà nếu không thể chứng minh được cũng không sao rồi. Cô thấy đấy, mọi chuyện đã được giải quyết rất tốt. Nhờ có cô, chúng tôi còn được gặp Bạch Dịch”.
Ninh Giai Kỳ cười cười, không nói gì.
Chuyện nào ra chuyện đó, người đã làm sai nhất định phải trả giá.
Vài ngày sau, Ninh Giai Kỳ và Mai Mai trở về nhóm của Tiểu Đông Tử. Kể từ sau sự việc xảy ra nhóm Tiểu Tiệp, mọi người đều tò mò và ngưỡng mộ Ninh Giai Kỳ, bất quá bởi vì cô vẫn luôn đi theo ở bên cạnh Tiểu Đông Tử làm việc, mọi người sợ Tiểu Đông Tử nên cũng không dám đến để hỏi chuyện cô.
Sau chuyện này, Mai Mai và Ninh Giai Kỳ đã cãi nhau trong văn phòng “Cô biết hôm đó hòm tư của tôi có vấn đề, cô biết cả tôi và cô đều được nhận email, tại sao không nói với tôi!?” Mai Mai lạnh lùng nói “Chỉ vì lúc trước tôi nói cô hai câu, thế nên cô không thích tôi, để cho tôi bị mắng!”
Tính cách của Ninh Giai Kỳ rất ít khi cùng người khác cãi nhau ở nơi đông người, thế nhưng cô đối với Mai Mai đã không thích từ lâu, lúc này
nghe cô ta nói vậy, cơn giận trong lòng không thể nhịn được nữa “Tôi biết thì làm sao, tôi không nói, chính cô còn không đi tìm hiểu ngày hôm đó đã bỏ sót cái gì”.
Mai Mai “Rõ ràng cùng nhận công việc, cô nói Với tôi một tiếng sẽ chết sao.”
“Tôi không có trách nhiệm phải nói với cô việc này” .
“Cô có phải là đồng nghiệp không đấy!”
Ninh Giai Kỳ không thể tưởng tượng nổi “Là đồng nghiệp sao, nếu cô còn xem tôi là đồng nghiệp, cô sẽ không xoá bộ ảnh mà tôi phụ trách.”
Mai Mai sửng sốt, mặt biến sắc “Cô nói cái gì đó!"
Ninh Giai Kỳ “Bộ ảnh của Mạnh Di Di, không phải cô đã xoá sao?”
“A...” Đồng nghiệp ở bên cạnh sớm đã nghe đến chuyện này, nghe vậy khiếp sợ mà nhìn Mai Mai.
Vẻ mặt Mai Mai lộ ra chút hoảng loạn “Như thế nào! Cô cho rằng việc này do tôi làm, cô có chứng cứ gì!”.
“Mai Mai, làm vậy vui lắm sao” Ninh Giai Kỳ nhắm mắt, khuôn mặt vì cãi nhau cũng trắng bệch đến doạ người “Tôi không biết đã đắc tội với cô
chỗ nào, mà cô phải làm như vậy với tôi.”
“Tôi căn bản không có làm! Cô không cần phải chụp cái mũ đó cho tôi!” Mai Mai nhìn về phía các đồng nghiệp “Thật sự không phải tôi, cô dựa vào cái gì lại nói tôi như vậy!”
Các đồng nghiệp ở bên cạnh liếc nhìn nhau, không một ai dám lên tiếng.
Mai Mai vừa kích động vừa xấu hổ, cô ta không ngờ tới ngày thường cô ta vẫn giữ quan hệ tốt với đồng nghiệp nhưng lúc này lại không có ai nói giúp cô ta.
“Ninh Giai Kỳ, cô đừng nghĩ sau lưng có người chống đỡ, mà cô có thể muốn làm gì thì làm!”
Ninh Giai Kỳ“....”
Một đồng nghiệp lên tiếng “Được rồi được rồi, Mai Mai cô bớt nói vài câu đi, đều là đồng nghiệp, cô cũng đừng ở đây nhằm vào Ninh Giai Ky."
Mai Mai “Cô có nhầm không vậy, là cô ta nhằm vào tôi!”
“Mọi người đừng căng thẳng như thế...” “Đúng vậy đúng vậy, đừng nói nữa...”
“Các người đang làm gì đó” Đúng lúc này, Tiểu Đông Tử từ bên ngoài đi vào.
Mọi người lập tức im lặng, vội vàng trở về vị trí của mình làm việc.
Tiểu Đông Tử mặt lạnh, đột nhiên nói “Mai Mai, cô đến phòng làm việc của tôi một chút.”
Mai Mai sửng sốt, mắt phẫn nộ liếc nhìn Ninh Giai Kỳ, đi theo Tiểu Đông Tử.
Sau đó Tiểu Đông Tử và Mai Mai ở trong văn phòng nói gì đó, chỉ biết sau khi đi ra, Mai Mai trở về chỗ của mình lặng lẽ khóc. Một tuần sau, Mai Mai bắt đầu bàn giao công việc của mình cho người khác. Vì vậy mọi người đều biết, Mai Mai phải rời đi, đúng ra là bị sa thải.
Lúc Ninh Giai Kỳ nghe được tin này thì ngẩn ra, cô nghĩ đến nhiều lí do cô và Mai Mai cãi nhau, nhưng không nghĩ tới Tiểu Đông Tử trực tiếp sa thải cô ta.
Mấy ngày nay, Mai Mai như quả cà héo, buồn bã ỉu xìu, lúc gặp Ninh Giai Kỳ ánh mắt cô ta dại ra, không có chút ánh sáng nào.
Ngày hôm đó Mai Mai từ chức, trong cuộc họp Tiểu Đông Tử có nhắc đến chuyện này.
Để Mai Mai từ chức là ý của cá nhân ông, Mai Mai làm việc bên cạnh ông gần một năm, nhiều lần mắc lỗi trong công việc, tiêu chuẩn chụp ảnh vẫn luôn không đạt yêu cầu, hơn nữa với tính cách của cô ta, Tiểu Đông Tử không muốn giữ cô ta ở lại trong nhóm.
Ninh Giai Kỳ biết rõ Tiểu Đông Tử làm vậy, cô nhóm Tiểu Đông Tử làm trợ lý đã được một thời gian, Mai Mai là người như thế nào, cô biết rất rõ, nhưng không ngờ Tiểu Đông Tử sẽ dứt khoát như vậy.
Sự việc của Mai Mai cứ như vậy mà trôi qua, về chuyện ảnh chụp kia, Ninh Giai Kỳ chỉ có thể ngậm ngùi bỏ qua.
Lần này bị sa thải, đối với Mai Mai đây là sự trừng phạt lớn nhất rồi.
Nhưng chính là, Ninh Giai Kỳ không hề nghĩ tới, bởi vì sự việc lần này mà trong công ty dần có lời đồn không hay. Ban đầu Ninh Giai Kỳ cũng không để ý, đến khi cô đi ngang qua khu pha trà, vô tình mà nghe được người khác nói chuyện.
“Mai Mai ở nhóm của Tiểu Đông Tử đã bị sa thải, cô có biết không? Hình như cô ấy đã đắc tội với ai đó”.
“Ồ, cô đang nói là đắc tội với người trợ lý tên Ninh Giai Kỳ?” Còn nghe nói đang là sinh viên chưa tốt nghiệp đại học.”
“Các cô đừng có khinh thường, cô ấy có người chống lưng đó, đến Đàm tổng còn phải nghe theo người ta đấy”.
“Haiz xã hội bây giờ, không có gia thế thì
không nên chọc vào có gia thế. Mai Mai lần này cũng thảm quá, mất cả công việc.”
“Quá đáng thật, cô ấy cũng không làm gì, vậy mà lại đá đi bát cơm của người ta? Cô nhóc này cũng thật độc ác.”
Giây phút đấy, đầu Ninh Giai Kỳ choáng váng.
Cô không hiểu tại sao mọi người đột nhiên lại chĩa mũi về phía cô, đúng vậy, cô không thích Mai Mai, nhưng việc Mai Mai bị sa thải không liên quan đến cô.
Nắm chặt chiếc cốc trong tay, Ninh Giai Kỳ không đi vào khu pha trà, cô quay trở về chỗ làm việc của mình.
Vào buổi chiều làm việc, Ninh Giai Kỳ làm việc với phòng ban khác, tiếp tục công việc, trùng hợp lại gặp hai đồng nghiệp ở khu pha trà trước đó. Tuy nhiên hai người họ đối xử với cô rất tốt, thậm chí mọi việc lớn nhỏ đều nghe cô, giống như sợ sẽ chọc giận cô.
Kỳ thật, không chỉ hai người đồng nghiệp này, kể từ khi Mai Mai bị sa thải, những người đồng nghiệp khác đối với cô cũng rất thận trọng.
Buổi tối, Ninh Giai Kỳ về nhà. Hôm nay di Tần nấu nồi canh lớn, bảo cô và
Thẩm Giai Hàm cùng sang ăn cơm chiều.
“Giai Giai, cô thấy con gầy quá, nên ăn nhiều thịt một chút.” Từ Chân Ni gắp một đũa thịt cho
cô.
Ninh Giai Kỳ hạ mắt nhìn chén cơm, không nói
gi.
Từ Chân Ni “Giai Giai?”
Thẩm Giai Hàm quay đầu nhìn cô, vỗ vỗ mu bàn tay đang cầm đũa của cô “Con đang nghĩ gì vậy?”.
Ninh Giai Kỳ đột nhiên hoàn hồn “A?”
Thẩm Giai Hàm bất mãn nói “Ăn cơm cho đàng hoàng, con ngẩn ra đó làm gì?
Cảnh Nhược Đông ngồi ở đối diện nâng mắt nhìn Ninh Giai Kỳ, thấy hai tai cô ửng đỏ, ánh mắt có chút hoảng loạn, anh dựa lưng ra sau ghế, cầm ly uống một ngụm nước.
Ninh Giai Kỳ “Xin...xin lỗi, con hơi thất thần.”
Từ Chân Ni “Không sao, gần đây làm gia sư mệt lắm sao?”
Ninh Giai Kỳ không quen nói dối, nghe thế liền rũ mắt dấu đi vẻ chột dạ “Cũng ổn ạ” .
Cảnh Nhược Hành “Giai Giai, mệt thì đừng đi nữa, nghỉ hè cũng nên ở nhà nghỉ ngơi vài ngày.”
Ninh Giai Kỳ lắc đầu “Ông, con không sao, không có việc gì đâu ạ.”
Cảnh Nhược Hành “Con, đứa nhỏ này cũng thật bướng bỉnh”
Sau khi ăn cơm tối xong, Ninh Giai Kỳ ngồi trên sô pha ở phòng khách, vốn là cùng Cảnh Nhược Hành nói chuyện phiếm, sau đó Cảnh Nhược Hành trở về phòng, còn lại một mình cô. Hai ngày nay ở Tân Ảnh cô thật sự rất rối rắm, trong lòng nghĩ mãi không xong.
Nghĩ mãi, đến khi miệng khô khốc, Ninh Giai Kỳ vươn tay lấy ly nước thuỷ tinh trên bàn trà. Mới vừa chạm vào thành ly, mu bàn tay đột nhân nóng lên.
Nâng tầm mắt liền thấy một bàn tay thon dài phủ lên mu bàn tay cô, khớp xương bàn tay cứng rắn, hơn nữa đường nét rất đẹp.
Ninh Giai Kỳ“....”
Hai ba giây sau, Cảnh Nhược Đông bình thản mà buông tay ra, cầm lấy ly nước, thản nhiên nhìn cô “Công việc có vấn đề sao?”
Trong lòng Ninh Giai Kỳ hoảng loạn, uống vội một ngụm nước giữ bình tĩnh “Tính...cũng không tính là vậy.”
“Hửm?”
Ninh Giai Kỳ lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc nhìn anh “Em định từ chức.”
“Từ chức?”
“Vâng”
“Vì sao?
Ninh Giai Kỳ do dự nói “Mọi người hiểu lầm em, trước đó Mai Mai bị thầy Tiểu Đông Tử sa thải, mọi người....cho rằng là do em”
Cảnh Nhược Đông“Thế nên làm khó em?”
Ninh Giai Kỳ lắc đầu “Không có, ngược lại bọn họ đối với em rất tốt, thật sự rất tốt, nhưng có chút....không bình thường
Nắm chặt lấy nước, Ninh Giai Kỳ cố gắng lấy hết dũng khí nói “Anh Nhược Đông, bọn họ nói em có chỗ dựa, có bối cảnh, không thể chọc vào”
Cảnh Nhược Đông hơi nhướng mày, ra vẻ đương nhiên, nói “Rất thức thời.”
Ninh Giai Kỳ“....”
Cảnh Nhược Đông nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của cô, hỏi “Em không thích? Chuyện này ảnh hưởng đến công việc của em?” .
Ninh Giai Kỳ khó xử nói “Bọn họ như vậy, em không biết phải hành xử như thế nào....Thậm chí em không biết em đã làm sai cái gì, mọi người đều không nói cho em biết”
Cảnh Nhược Đông chậm rãi hỏi lại “Cho nên, em muốn nói với tôi, việc tôi nhờ người khác chiếu cố đến em là dư thừa, thậm chí là hại em.”
“Không phải không phải.” Ninh Giai Kỳ nghe anh nói vậy, sợ đến toát mồ hôi lạnh “Không phải lỗi của anh, bởi vì ngay từ đầu không có chuyện gì cả! Bởi vì trước đó Mai Mai nói hươu nói vượn cho nên mọi người điều biết.”
Sau khi nói xong, cô thận trọng nhìn anh một cái “Em không trách anh, em chỉ muốn nói với anh một tiếng là em muốn từ chức.”
Cảnh Nhược Đông không nói gì.
Ninh Giai Kỳ nhìn sườn mặt lạnh lùng đến doạ người của anh, vươn tay kéo tay áo anh “Anh,...anh đừng giận mà?”
Cảnh Nhược Đông liếc mắt nhìn cô, vẫn im lặng như cũ.
Ninh Giai Kỳ hốt hoảng “Anh đừng giận, em không phải không biết tốt xấu,....anh giúp em, em rất vui, thật đấy”.
Khuôn mặt nhỏ vừa đáng thương lại sợ hãi, đôi mắt to hơi run run, vừa buồn cười vừa đáng
yêu.
Cảnh Nhược Đông vốn dĩ có chút tức giận, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng Ninh Giai Kỳ rõ ràng dù đang sợ hãi nhưng vẫn nói xin lỗi, không tự giác mà mang theo chút nũng nịu, khiến cơn giận của anh cũng tan thành mây khói.
“Được rồi” Sắc mặt Cảnh Nhược Đông dịu lại “Chuyện này cũng do anh suy tính không kỹ.”
Ninh Giai Kỳ “Không...”
“Muốn từ chức thì từ chức, chỗ đó cũng không thích hợp với em.”
Ninh Giai Kỳ “Em nhất định sẽ tìm nơi tốt hơn”
Cảnh Nhược Đông thuận tay VỖ VỖ đầu cô một cái “Không cần phải gấp, cứ từ từ
“Vâng”
Chân mày vẫn nhíu lại, bộ dạng vô cùng lo lắng, Cảnh Nhược Đông nhịn không được, đưa
tay véo gương mặt mềm mềm như có thể chảy ra nước của cô “Còn nhăn mặt? Để ông nội nhìn thấy sẽ nghĩ rằng anh bắt nạt em.”
Ninh Giai Kỳ bị anh véo má đến ngày người, ngước mắt nhìn đôi mắt của anh, chỉ thấy sắc mặt anh vẫn bình thường, trong mắt chứa đầy ý cười, trong ý cười chiếu lên ánh đèn nhợt nhạt, phảng phất toàn bộ bóng dáng cô.
Ninh Giai Kỳ“.....Vâng”
Cảnh Nhược Đông hơi mím môi, buông tay “Trở về ngủ sớm một chút.” Nói xong đi lên lầu trở về phòng.
Dưới lầu, Ninh Giai Kỳ ngồi trên ghế sô pha, đưa tay xoa hai má mình.
“Ninh Giai Kỳ, anh tôi đâu.” Cảnh Minh Nguyên từ bên ngoài đi vào.
Ninh Giai Kỳ“Trên lầu.”
“Ừ.”
Cảnh Minh Nguyện xoay người muốn lên lầu, nhưng đi được vài bước liền quay đầu lại, hỏi “Cô bị sốt à?”
Ninh Giai Kỳ “Hả?”
“Mặt đỏ như vậy.”
Ninh Giai Kỳ trố mắt, vội vàng đứng dậy “Không, chỉ là hơi nóng”
Cảnh Minh Nguyên nhìn Ninh Giai Kỳ vội vàng
chạy ra khỏi phòng khách đi về căn gác nhỏ, cậu nhíu mày “Nóng? Không phải vẫn đang mở điều hoà sao?”
Ngày hôm sau, Ninh Giai Kỳ trực tiếp đi đến văn phòng của Tiểu Đông Tử. Đầu tiên cô nói cảm ơn Tiểu Đông Tử, sau đó đưa đơn từ chức.
Tiểu Đông Tử nghe vậy, bất ngờ nhìn cô “Em xác định?”.
Ninh Giai Kỳ Thầy Đông, ở chỗ của thầy em học được rất nhiều, em thật sự rất cảm kích,... nhưng chuyện từ chức, em thực sự đã quyết định.”
Tiểu Đông Tử gần đây vô tình cũng nghe được một số chuyện về Ninh Giai Kỳ, nhưng ông chỉ quan tâm đến thực lực của cô không quan tâm đến những chuyện khác. Ông thực sự rất thích Ninh Giai Kỳ, cho nên lúc này nghe cô nói muốn từ chức, trong lòng có chút tiếc nuối.
“Tôi không biết Mai Mai sẽ mang lại cho em rắc rối lớn như vậy.” Tiểu Đông Tử cau mày “Là do tôi không suy xét không chu toàn”.
Ninh Giai Kỳ vội nói “Không phải lỗi của thầy, chính là bây giờ tình hình lúc này em ở lại công ty khó mà tiếp tục làm việc được...”
Nhiều tin đồn như vậy, mọi người ở trước mặt cô đối đãi hoà thuận, nhưng sau lưng cô lại
đặt điều nói xấu.
Người làm sai thì phải bị trừng phạt, mọi người quên mất kẻ làm sai, chỉ nhớ rõ người bị trừng phạt là cô.
Xem như cô chưa đủ chín chắn, nhưng để có và bọn họ cùng nhau làm việc, cô thực sự sẽ không thoải mái.
“Được rồi, em đã quyết định như vậy tôi cũng không còn gì để nói” Tiểu Đông Tử cười cười “Nhưng mà Ninh Giai Kỳ, em quả thật rất cố gắng, cũng rất có thiên phú”
“Cám ơn thầy” .
Tiểu Đông Tử gật gật đầu, đột nhiên lấy ra trong ngăn kéo một danh tiếp đưa cho cô “Em cầm cái này đi.”
“Đây là?” .
“Là một người phụ trách câu lạc bộ chụp ảnh, em có hứng thú thì có thể tham gia chỗ bọn họ, tin tưởng tôi, em sẽ học được rất nhiều.”
Ninh Giai Kỳ ngước mắt “Em, em có thể sao?”
“Người phụ trách là bạn tốt của tôi, tôi đã từng nhắc đến em trước mặt ông ấy, em qua đó ông ấy sẽ rất vui”
Ninh Giai Kỳ vô cùng kinh hỉ “Thật sự cám ơn thầy!”
“Không có gì” Vẻ mặt Tiểu Đông Tử vẫn như thường, không tranh công cũng không khoe khoang, chỉ khoát tay áo nói “Đi làm thủ tục từ chức đi.”
“Vâng”
Sau khi biết Ninh Giai Kỳ muốn từ chức, các đồng nghiệp trong văn phòng vô cùng kinh ngạc, một số người tỏ ra buồn bã, một số người tỏ ra tiếc nuối, nhưng Ninh Giai Kỳ biết rằng tất cả biểu hiện của bọn họ đều không đáng tin.