Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Dịu Dàng Trong Tim Đều Trao Em - Ninh Giai Kỳ
  3. Chương 31
Trước /35 Sau

Dịu Dàng Trong Tim Đều Trao Em - Ninh Giai Kỳ

Chương 31

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thấy cô im lặng, Cảnh Nhược Đông liếc mắt nhìn thoáng qua "Như thế nào, không phục sao?"

Ninh Giai Kỳ ngẩn nửa ngày, một hồi lâu mới nhẹ giọng nói "Anh Nhược Đông, đây là phạt sao ạ? Em cảm thấy....càng giống khen thưởng hơn."

Cảnh Nhược Đông tay cầm sách dừng lại, sắc mặt nghiêm túc đến doạ người có chút lạnh lùng.

Sau sự trừng phạt "cực kỳ bị thảm" của Cảnh Nhược Đông, tiếp đó Ninh Giai Kỳ ôn tập rất

thuận lợi.

Rất nhanh, kiểm tra cuối kỳ trôi qua, thành tích Ninh Giai Kỳ rất tốt, còn có trong danh sách nhận được học bổng.

Kế tiếp đó, là kỳ nghỉ đông.

Vết thương của Cảnh Nhược Đông đã lành hắn, không về nhà cũng không được.Vì vậy ngày đầu tiên kỳ nghỉ của Ninh Giai Kỳ, Cảnh Nhược Đông cũng dọn ra khỏi chung cư, trở về Ngôn gia.

"Ôi Nhược Đông, sao lâu như vậy con mới trở về, ở quân đội nhiều việc như vậy à." Dì Tần vừa nhìn thấy Cảnh Nhược Đông nhịn không được liền nói "Con xem con không ở nhà, Giai Giai cũng không ở nhà, Hành Diệu thì ở trường học, trong nhà thật lạnh lẽo."

Chuyện Cảnh Nhược Đông bị thương vẫn luôn giấu người trong nhà, cho nên giờ phút này chỉ có thể nói "Quả thật gần đây con rất bận."

"Ôi có bận cũng nên về nhà, ông nội vẫn luôn nhắc đến con."

Cảnh Nhược Đông cười cười "Vâng Di Tần."

Hai người ở phía trước nói chuyện, Ninh Giai Kỳ yên lặng kéo va ly đi qua "Dạ Tần, con về cất đồ đạc trước ạ."

"À được, cất đồ rồi liền qua đây ăn cơm nhé."

"Vâng."

Sau bữa cơm chiều, mọi người trong nhà cùng ngồi xem TV, sau đó Cảnh Nhược Hành quay trở về phòng nghỉ ngơi, mọi người cũng lần lượt rời đi.

"Anh, vừa lúc em có bài thi đặc biệt khó, anh có thể xem giúp em được không." Cảnh Minh sắp thi đại học gần đây rất chăm chỉ học hành.

Cảnh Nhược Đông nhìn cậu một cái "Không phải em vẫn luôn hỏi Ninh Giai Kỳ sao."

Ninh Giai Kỳ miệng đang ăn một trái nho suýt chút nữa mắc ở cổ họng "A? Em sao? Không không, kiến thức cao trung em sớm đã quên hết rồi."

Cảnh Nhược Đông "Thật trùng hợp, anh cũng vậy."

Cảnh Minh "Này, hai người cũng quá đáng rồi đấy."

Cảnh Nhược Đông "Bài thi cũng không làm được, rốt cuộc ai mới quá đáng?"

Cảnh Minh "Không phải, anh giúp em xem qua đi, ôn cố tri tân mà."

Nói xong, cũng không đợi người khác phản đối hay không, liền chạy về phòng lấy bài thi ra, "Anh xem anh xem, mấy đề toán này này, cực khó đấy."

Cảnh Nhược Đông có vẻ hơi không kiên nhẫn, sự kiên nhẫn này ít hơn nhiều so với lúc anh dạy học cho Ninh Giai Kỳ.

Cuối cùng, vẫn là Ninh Giai Kỳ nhìn không được, đem bài thi của Cảnh Minh lấy lại nhìn.

Dù sao lúc trước điểm thi đại học của cô rất cao, nói là quên, kỳ thật cũng không quên nhanh như vậy.

Khi còn bé Cảnh Minh và Ninh Giai Kỳ không hợp nhau, sau này lớn lên Cảnh Nhược Đồng dặn dò cậu phải đối xử tốt với Ninh Giai Kỳ. Mà hiện tại, cậu được Ninh Giai Kỳ giải đề toán giúp, ấn tượng tốt về Ninh Giai Kỳ tăng vài phần.

"......Nhìn không ra, thật sự chỉ có mấy bước." 1644840971708.png 1644840977260.png

Ninh Giai Kỳ ngẩn ra, theo bản năng liếc nhìn bốn hướng, lúc này trong phòng khách chỉ có hai người bọn họ, người giúp việc đều không ở đây.

Nhưng khi cô vừa liếc nhìn xong đột nhiên sửng sốt một chút, cô vì sao lại phải lén lút như vậy, cô trước kia cũng không ít lần đi đến phòng anh kia mà!

Còn đang xấu hổ, Cảnh Nhược Đông đã đi lên lầu.

Ninh Giai Kỳ không muốn biểu hiện ra vẻ kỳ lạ, vì vậy cô ra vẻ thản nhiên đi theo phía sau anh. Sau khi vào phòng, cô giả vờ bình tĩnh hỏi, "Chuyện gì vậy ạ, nếu không có chuyện gì thì em phải trở về "

Vừa nói từ "về", cả người cô liền bị Cảnh Nhược Đông đè lên trên cửa.

Suy nghĩ đầu tiên trong đầu của Ninh Giai Kỳ chính là, vì cái gì anh lại đè cô ở trên cửa! Suy nghĩ thứ hai chính là, để người khác nhìn thấy sẽ như thế nào?

"Em hoảng cái gì." Cảnh Nhược Đông híp mắt nói.

Hai tay Ninh Giai Kỳ chống trước ngực anh, "Không, em không có hoảng."

Cảnh Nhược Đông thấp mắt đánh giá cô, người trong ngực đúng thật đang hoảng hốt. Lông mi cố đen dày giống như cây quạt nhỏ đang run lên, anh nhìn thấy trong lòng thật ngứa ngáy.

Cảnh Nhược Đông chợt có ý vị xấu xa, liền cúi đầu cắn môi cô.

"Ô..đau."

Cảnh Nhược Đông lại không buông cô ra, ở môi cô mà liếm Mút, tuỳ ý mà triền miên. Ninh Giai Kỳ thở hổn hển, bị bắt ngửa đầu, cả người mềm nhũn.

Có lẽ Cảnh Nhược Đông không muốn buông tha cho cô, anh tách môi cô ra, câu giữ đầu lưỡi, tựa hồ muốn cô cùng anh rơi xuống vực sâu không thấy đáy, khiến cô hít thở không thông trong nước biển.

Vốn định ở nhà sẽ dè dặt một chút, sẽ không tuỳ ý mà trêu chọc cô.

Có thể vừa rồi nhìn thấy cô ở dưới lầu, dục VỌg liền đột nhiên trỗi dậy, nếu không làm gì thì đêm nay anh khó có thể mà ngủ được.

Đôi mắt Cảnh Nhược Đông càng phát ra tia âm u, anh gắt gao ôm chặt thắt lưng Ninh Giai Kỳ, tựa hồ như muốn khám cô vào máu của chính mình.

"UM...."

Ninh Giai Kỳ cố gắng không để phát ra âm thanh, thanh âm kia rõ ràng vì cô không thể thở được, nhưng không biết vì sao, lọt vào tai Cảnh Nhược Đông lại thay đổi hương vị.

Xinh đẹp tuyệt trần, bất quá là như vậy.

Ninh Giai Kỳ cũng ý thức được âm thanh kỳ quái kia, có thể cô đã không khống chế được, hô hấp nóng bỏng của Cảnh Nhược Đông phải lên. mặt cô, cô sắp đứng không vững.

Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng đập cửa.

Bởi vì cô ở ngay sau cánh cửa, tiếng đập cửa lớn như vậy, khiến cô kinh hoàng đến đổ mồ hôi lạnh.

"Anh, anh có trong đó không.Anh ơi! Anh có thể giảng lại bài Ninh Giai Kỳ vừa rồi giảng cho em được không, em quên rồi. Anh? Anh!"

"Xi...." Cảnh Nhược Đông đột nhiên rời khỏi môi cô, anh nhìn cô không nói gì chỉ cắn Ninh Giai Kỳ một cái.

Ninh Giai Kỳ mặt đỏ như tụ máu, cô dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh, van nài anh xử lý người đang đứng ngoài cửa.

Cảnh Nhược Đông nhìn cô nhếch môi một cái, ngón tay cái vấn về mối cô.

Ninh Giai Kỳ muốn khóc"...Anh Nhược Đông."

Cảnh Nhược Đông đối với việc cô dùng giọng điệu này nói chuyện thật sự rất hưởng thụ, anh mở lòng tốt buông cô ra, chỉ chỉ về phía phòng tắm.

Ninh Giai Kỳ hiểu được, lập tức chạy vào phòng tắm.

Cảnh Minh tiếp tục ở bên ngoài gõ cửa, Cảnh Nhược Đông thật vất vả mà mở cửa, mặt cậu vui vẻ nói "Anh, em cùng với anh giảng ".

"Giảng cái gì, anh phải ngủ em không biết sao." Cảnh Minh chớp mắt "Sớm như vậy sao!" 1644840995284.png 1644841001437.png

Cảnh Nhược Đông giật giật khoé miệng, lạnh lùng nói "Đừng hỏi nhiều."

Cảnh Nhược Đông là một người có khả năng kiềm chế rất tốt, anh được dạy theo kiểu quân đội từ khi còn nhỏ, sau này lại chiến đấu ở trong quân đội. Những điều đó đã tạo cho con người anh có sự nhẫn nại và sức chịu đựng.

Nhưng anh nhận ra, anh đối với Ninh Giai Kỳ sự nhẫn nại ngày càng đi xuống.

Đôi khi là nét mặt nhỏ xinh đẹp biểu tình của cô, đôi khi cô ngoan ngoãn gọi một tiếng anh.... Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như vậy, nhưng sau khi đâm vào mảnh giấy giữa hai người, anh không biết vì sao cảm thấy tim mình đập nhanh.

Nếu không phải đang ở nhà, nếu xung quanh không có nhiều trưởng bối đi tới đi lui, anh thật sự sẽ mang cô về phòng mà trêu chọc hôn cô.

Hôm nay, anh vừa ăn cơm trưa xong, Băng Tân Đồ và Liễu Thanh Giang đến nhà tìm anh.

Băng Tân Đồ "Vết thương thế nào rồi?" "Không có sao rồi, rất tốt.".

Băng Tân Đồ lắc đầu "Cậu ra ngoài làm nhiệm vụ phải cẩn thận, xảy ra chuyện phải làm sao đây."

Liễu Thanh Giang cắn một quả anh đào ăn vui vẻ, nghe vậy liền quay đầu lại nói "Cậu yên tâm,

lần sau còn có chuyện này, tôi nhất định sẽ thay anh Cảnh chịu tội."

Băng Tân Đồ lườm anh một cái "Nếu cậu có thể."

Liễu Thanh Giang Cợt nhả "Nói đến chuyện này thật ra là ngoài ý muốn, có điều là trong hoạ có phúc nha, anh Cảnh, gần đây cậu với cô gái nhỏ kia...".

Liễu Thanh Giang dừng lại một chút, nhưng Cảnh Nhược Đông không tiếp lời, anh đành phải hỏi thẳng "Hai người ở chung một chỗ lâu như vậy đã có chuyện tốt chưa?

Băng Tân Đồ sớm đã nghe Liễu Thanh Giang kể về chuyện hai người họ, anh một bên khiếp sợ hành động cứu người của Ninh Giai Kỳ, một bên. khác lại tò mò hai người họ đã phát triển đến đầu rồi "Tôi đoán nhé, hẳn là chưa phát triển đến đầu đi, cô gái nhỏ kia sợ cậu như vậy, mà cậu mỗi ngày đều mặt lạnh, trong quan hệ này, ai sẽ chủ động đây?"

Liễu Thanh Giang tràn đầy đồng cảm "Nói rất có đạo lý. Cho nên tôi mới nói, cũng chưa phát triển được cái gì."

"A...anh Cảnh thật đáng thương." "Ôi, Ninh Giai Kỳ càng đáng thương hơn." "Oa... Thật không nhìn được nữa, thế nào còn

có loại ngược luyến như vậy."

"Phim truyền hình tam giờ cũng không diễn được như vậy".

Càng nói càng rõ, Cảnh Nhược Đông mặc kệ hai người bọn họ, chỉ cười lạnh một tiếng, "Hai người các cậu không biết cái gì hàng ngày còn muốn ra vẻ hiểu chuyện mà đánh giá chuyện của người khác, nhìn xem trong lòng cũng thấy tội."

"Ai không hiểu nhỉ..." nói xong thấy Cảnh Nhược Đông liếc mắt đến, Liễu Thanh Giang ngượng ngùng nói "Ô tôi không hiểu nhưng Tân Đồ hiểu, cậu ta là chuyên gia tình yêu."

Băng Tân Đồ mỉm cười "Nói cũng có lý."

Cảnh Nhược Đông "Một khi đã như vậy, liền để Tân Đồ dạy cậu làm thế nào mà để Trương Nhất Manh hồi tâm chuyển ý đi."

Liễu Thanh Giang "Hả? Hả?? Tôi không có muốn em ấy hồi tâm chuyển ý."

Hôm nay Ninh Giai Kỳ cùng Trương Nhất Manh ra ngoài dạo phố, sau khi trở về liền thấy ba người bọn Cảnh Nhược Đông ở trong sân nói chuyện phiếm.

Băng Tân Đồ nhìn thấy bọn họ trước thân thiện nâng tay chào hỏi. 1644841012123.png 1644841018072.png

Ninh Giai Kỳ theo bản năng nhìn Cảnh Nhược Đông một cái, người phía sau khẽ gật đầu, tỏ ý để cô đồng ý.

Trương Nhất Manh "Em không đi, em muốn về nhà."

Ninh Giai Kỳ nắm lấy tay cô nàng "Nhất Manh...."

Trương Nhất Manh hừ một tiếng, nói thầm "Em không muốn cùng ăn cơm với anh ấy.".

Băng Tân Đồ nhướng nhướng mày, "Anh nói Với em này, những năm qua quy củ trong đại viện không thay đổi, em phải đi, hơn nữa, tối nay không chỉ có người quen, mà còn có vài người bạn của tôi, đều là những anh chàng đẹp trai.".

Trương Nhất Manh hoài nghi mà nhìn anh một cái, "Thật sự?".

"Đương nhiên là thật, nếu em thích, tôi sẽ giới thiệu cho em."

Liễu Thanh Giang yên lặng liếc nhìn Băng Tân Đồ một cái "....."

Trương Nhất Manh vì chuyện tỏ tình thất bại vẫn không nuốt trôi được, bây giờ nghe Băng Tân Đồ nói như vậy, cô tự nhiên muốn tỏ ra bộ dáng tiêu sái thoải mái tự do trước mặt Liễu Thanh Giang "Được, em sẽ đi, anh nói phải giữ lời."

Băng Tân Đồ vui sướng hài lòng nói, "Không thành vấn đề.".

Liễu Thanh Giang "???"

Trong thời gian năm mới này mọi người đều đông đủ. Cho nên hàng năm khoảng thời gian này một đám người lớn lên cùng nhau đều sẽ tụ họp

ra ngoài ăn một bữa cơm. Băng Tân Đồ làm chủ bữa tiệc, anh đặt một phòng vip nơi anh thường đến. Sau khi ăn xong, mọi người di chuyển đến nơi này để uống rượu và ca hát.

Dưới mí mắt của Liễu Thanh Giang, Trương Nhất Manh cùng với vài người bạn của Băng Tân Đồ ở giữa phòng cười nói nhảy nhót, Ninh Giai Kỳ liếc nhìn gương mặt đã đen thui của Liễu Thanh Giang, yên lặng mà uống một ngụm nước trái cây. .

"Nhìn cái gì?".

Ninh Giai Kỳ quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Cảnh Nhược Đông.

Xung quanh ồn ào náo nhiệt, nhưng Cảnh Nhược Đông ngồi ở đó phảng phất như cùng với những việc kia không có liên quan với nhau, vẫn duy trì vẻ lạnh lùng, ngồi ở giữa bữa tiệc, anh như là người ngoài cuộc.

Ninh Giai Kỳ đặc biệt say mê bộ dáng này của anh, không tự giác mà liếm môi "Em thử...nhìn Liễu Thanh Giang."

Cảnh Nhược Đông "Hửm?"

Ninh Giai Kỳ "Em thấy sắc mặt anh ấy không tốt lắm, cho nên em nghĩ có phải hay không anh ấy không thích Nhất Manh vui đùa với người đàn ông khác."

Cảnh Nhược Đông hơi chau mày "Xem ra em cũng không ngốc lắm."

Ninh Giai Kỳ "..."

"Có điều chuyện của hai người họ cứ để bọn họ tự giải quyết, em quan tâm tốt chuyện của chúng ta là được."

Ninh Giai Kỳ nghẹn lại, nhìn vẻ mặt không đổi của Cảnh Nhược Đông "Chúng ta làm sao."

Vừa dứt lời, mu bàn tay cô đang đặt trên số pha chợt nóng lên.

Cảnh Nhược Đông cầm tay cô.

Trong phòng náo nhiệt, tiếng hát của mọi người, mời rượu uống rượu, ném xúc xắc phát ra tiếng vang to hơn so với người khác vẫn rất ồn. Cùng với đó là ánh đèn mờ ảo, không có ai chú ý đến Cảnh Nhược Đông đem mu bàn tay cô bao phủ trong lòng bàn tay anh.

Mặt Ninh Giai Kỳ nóng lên, theo bản năng muốn rút tay ra nhưng không thành công, Cảnh Nhược Đông tới gần cô, lãnh đạm nói, "Không có gì, anh sợ em bị người khác làm cho phân tâm." 1644841029359.png 1644841036062.png

Mấy người bọn họ vây quanh bàn trà nói chuyện phiếm uống rượu, có người bạn đặt tay lên bả vai Cảnh Nhược Đông "Anh Cảnh, nghe Liễu Thanh Giang nói lúc trước cậu bị thương, có nặng lắm không, nếu bị thương nặng, vậy ly rượu này tôi không để cậu uống đâu."

Cảnh Nhược Đông nhìn anh ta một cái, trêu chọc, "Cậu cảm thấy nếu tôi thật sự bị thương nặng, còn dám đến đây mà uống rượu sao."

"Ha ha ha cậu nói như vậy thì tôi yên tâm, nào nào nào, mời cậu."

"Này chờ một chút." Mạnh Di Di ở bên cạnh đột nhiên ngăn lại, cô nhìn về phía Cảnh Nhược Đông "Anh bị thương?"

Cảnh Nhược Đông không nặng không nhẹ nói

"Không có gì đáng ngại."

"Vậy không được, đang trong thời gian dưỡng bệnh cũng không được uống nhiều rượu." Mạnh Di Di nhíu mày. .

Bạn bè bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, trong đó có một người cười nói "ÂY yo đại minh tinh vẫn trước sau như một mà quan tâm anh Cảnh nha."

Mạnh Di Di trừng mắt liếc người nọ một cái, "Nếu cậu bị thương tôi cũng sẽ quan tâm cậu như vậy."

"Tôi mới không tin! Trong mắt chị chỉ có anh Cảnh thôi."

"Ha ha ha đúng vậy đúng vậy."

Mạnh Di Di hơi xấu hổ mà cười một chút, nhưng khi ánh mắt cô chạm đến đôi mắt hờ hững thậm chí có phần lạnh lùng của Cảnh Nhược Đông, đáy mắt có chút vui sướng liền rủ bỏ sạch sē.

"Anh Cảnh, rốt cuộc có thể uống hay không uống đây." Bạn bè hỏi.

Cảnh Nhược Đông cầm lấy ly rượu chạm ly một cái, uống một hơi cạn sạch "Cậu nói xem."

"Nào nào nào! Rót rượu!" Rượu quá ba vòng, ai ai cũng đã men say. Lúc sắp tan tiệc, Ninh Giai Kỳ không thấy bóng

#

dáng của Cảnh Nhược Đông đầu. Cô đứng dậy từ ghế lô đi ra muốn đi tìm anh. Đúng lúc này, di động trong tay đột nhiên hiện ra một tin nhắn.

[Ra ngoài."]

Ninh Giai Kỳ đứng lại, nhắn lại cho anh ["Anh đang ở đâu?"] ,

["Ở dưới lầu hóng gió, hít thở."]

Ninh Giai Kỳ cất di động, dọc theo hành lang đi về phía trước, sau đó đi xuống cầu thang.

Phòng của bọn họ ở lầu hai, so với lầu hai vừa xa hoa vừa lãng phí thì lầu một yên tĩnh hơn nhiều, Ninh Giai Kỳ đứng trên cầu thang lướt nhìn xung quanh, cuối cùng thấy Cảnh Nhược Đông đứng ở ban công lầu một nhìn ra một dòng sông.

Mùa đông, anh mặc áo bành tô màu đen, thân hình thon dài phảng phất như muốn hoà vào bóng đêm.

Ninh Giai Kỳ đi lên trước, lôi kéo góc áo anh, "Sao anh lại ở đây một mình?"

Cảnh Nhược Đông quay đầu lại, đôi mắt trong veo của anh hiếm khi có men say nặng nề, anh vươn tay đem cô ôm vào lòng, cằm ở trên tai cô cọ cọ "Chờ em."

Ninh Giai Kỳ đưa lưng về phía anh, dựa vào người anh "Em còn nghĩ rằng anh đã đi đâu đó

rồi...."

"Anh có thể đi đâu, sợ anh sẽ bỏ em lại trở về trước sao."

Ninh Giai Kỳ "Em không có, hơn nữa anh có thể về nhà trước cũng không sao, tự em có thể trở về."

Nói xong, cô cảm thấy bàn tay đặt bên hông mình siết chặt.

Ninh Giai Kỳ "Nếu không thì...em sẽ ngồi xe Băng Tân Đồ về nhà?"

Cảnh Nhược Đông nheo mắt nhìn cô, bật cười.

Anh không còn tâm trí mà tiếp tục nói chuyện, người trong ngực nhuyễn hương ôn ngọc ở chóp mũi quanh quẩn mùi hương dịu nhẹ tươi mát của cô, anh nhất thời tâm viên ý mã anh muốn chạm vào cô, là cấm địa của một mình anh.

Ban đầu Ninh Giai Kỳ chỉ nghĩ là một cái ôm nhưng mặt lại bị chạm nhẹ nhàng, sau đó vừa ôn nhu lại tuỳ ý mà di chuyển. Hơi thở cực nóng phả trên cỔ cố, xẹt qua lỗ tai, dấy lên từng đợt gợn sóng.

Ninh Giai Kỳ hơi hơi phát run, quay đầu nhìn anh, "Anh Nhược Đông...."

"Hửm?"

"Đừng ở chỗ này..."

Cảnh Nhược Đông tạm dừng lại "Nơi này sẽ không có ai."

Ninh Giai Kỳ ánh mắt nhìn xung quanh, giống như.....tạm thời.... không có. 1644841047296.png 1644841052493.png

Ở ngoài trời, thanh âm của gió, có chút lạnh, nhưng lúc này Ninh Giai Kỳ cảm thấy mình sắp bị

thiệu chết bởi sức nóng, cô nhón mũi chân, có chút gian nan mà đỡ bả vai Cảnh Nhược Đông.

Trong lúc nhất thời, dường như cái gì cũng quên hết đi, chỉ biết đầu lưỡi giữa răng mỗi tuỳ ý mà quấn lấy nhau, cô chỉ biết người trước mắt này, là người cô yêu nhất...

Lúc này mọi người trong phòng cũng tính rời

đi.

"Nhược Đông đâu?" Băng Tân Đồ nhìn xung quanh, không thấy người đầu.

"Mới vừa đi ra ngoài, đi vệ sinh rồi."

Mạnh Di Di nhíu mày "Vừa rồi anh ấy uống rất nhiều, sẽ không say ở bên ngoài chứ?"

"Vậy thì khoa trương quá, anh Cảnh trình độ như vậy sao có thể say."

Mạnh Di Di "Mọi người ai sẽ đi ra nhìn một chút?"

"Tôi đi tôi đi."

Người nọ đáp ứng đi ra ngoài tìm một vòng, sau đó trở về lắc đầu nói "Không có ở đây, đi đầu rồi?"

Lâm Nhi Nhi đi theo bên cạnh Mạnh Di Di than thở "Không phải Ninh Giai Kỳ cũng không ở đây sao."

Mọi người "???"

Băng Tân Đồ hơi nhường nhướng mày, liền hiểu, hai người này phỏng chừng đã đi đến chỗ nào rồi, vì thế anh cười nói "Không cần quan tâm đến bọn họ, chính cậu ấy tự có thể trở về, chúng ta đi thôi."

Mọi người liền như vậy mà đi xuống lầu, phía trước có những người kề vai sát cánh vui vẻ cười cười. Đột nhiên anh chàng vốn đang cười đùa dữ dội liền dừng chân lại nhìn thẳng vào một chỗ đứng bất động

Người bạn bên cạnh đang khoát vai anh ta, "Làm sao vậy."

Anh chàng ngơ ngác nhìn cách đó không xa, nhíu mắt, xoa xoa mắt "...Kia là anh Cảnh phải không?"

Mọi người cảm thấy kỳ quái theo tầm mắt của anh chàng nhìn xuống, vừa nhìn xuống, đồng loạt ngây người.

Cảnh Nhược Đông là một người thế nào, luôn duy trì bộ dáng lạnh lùng, nghiêm túc và khắt khe, trong nhóm này người bọn họ sợ nhất chính là anh.

Từ nhỏ đến lớn, mọi người luôn ý thức lấy anh làm trung tâm, không dám ở trước mặt anh mà xằng bậy, mà anh trong ấn tượng của mọi người sẽ không có mặt thiếu bình tĩnh.

Nhưng giờ phút này....

Mọi người từ trên nhìn xuống, bên trong ban công, Ngôn Hành Chi đang đè hôn một cô gái nhỏ, đột nhiên phát hiện, người vốn dĩ vẫn luôn nghiêm khắc kiềm chế bản thân như anh còn có một mặt phóng túng như vậy.

"Khụ, kia, gì kia, anh Cảnh còn ở đây."

Một người khác mỉm cười "Đi, chúng ta đi thôi, đừng quấy rầy cậu ấy"

"Người kia là Ninh Giai Kỳ?”.

"Ách, đừng nói nhảm." Nói xong anh ta ám chỉ Mạnh Di Di, mấy người bên cạnh nhìn thoáng qua Mạnh Di Di đều xấu hổ mà đi xuống lầu.

Trương Nhất Manh "Ối ối, là Giai Giai Liễu Thanh Giang che miệng cô lại "Đi"

Trương Nhất Manh bị anh ấn vào trong ngực, trở tay muốn đánh người, Liễu Thanh Giang đen mặt, ngăn lại liền mang cô đi.

"Ưm ưm ưm."

Liễu Thanh Giang "Đợi lát nữa sẽ thu thập em."

Tất cả mọi người đều rời đi, trên cầu thang, Mạnh Di Di và Lâm Nhi Nhi còn đứng đó.

Lâm Nhi Nhi lo lắng mà lôi kéo Mạnh Di Di, "Chị, chúng ta đi thôi."

Mạnh Di Di nhìn người kia, đáy mắt đầy sự xa lạ và thê lương. Hoá ra anh cũng có một mặt như vậy, cô chưa bao giờ biết anh sẽ đối xử với một người như vậy.

Trong mắt tràn ngập tình cảm, giống như đều chỉ có một người kia.

Ở phía bên kia, khi chân Ninh Giai Kỳ nhũn đến nỗi cô không thể đứng vững, lúc này Cảnh Nhược Đông cuối cùng cũng buông cô ra.

Nhưng khi anh nhìn cô gái nhỏ trong ngực mềm mại có thể nặn ra nước, ngọn lửa ở đáy lòng anh không thể nào tan biến.

Ninh Giai Kỳ hai tay chống trước ngực anh không cho anh tới gần "Em vừa rồi, vừa rồi nghe thấy có người gọi em."

Cảnh Nhược Đông nhếch môi một cái "Ai gọi em, sao anh không nghe thấy." 1644841064764.png 1644841070105.png

Cảnh Nhược Đông "Vừa lúc mọi người không biết, hiện giờ đã biết rồi."

Ninh Giai Kỳ "Mọi người?"

Cảnh Nhược Đông nói "Có lẽ tiệc đã tan, xuống lầu phải đi qua chỗ này, đoán chừng tất cả mọi người đã đi ra ngoài rồi."

Có nghĩa là bọn họ đều đi ngang qua đây?

Ninh Giai Kỳ mơ màng mà híp mắt, có chút không kịp phản ứng.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang, lại nhìn anh, hai má chợt nóng lên "Anh, anh...."

"Anh làm sao." Cảnh Nhược Đông cười. Ninh Giai Kỳ "Anh cố ý!".

Cảnh Nhược Đông không mặn không nhạt nói, "Này thật không có."

"Anh có!"

"Anh chỉ hơi say" Cảnh Nhược Đông nói xong đưa tay đè ấn đường, khoé miệng khẽ nhếch "Cho nên có chút không khống chế được."

Cảnh Nhược Đông rốt cuộc có cố ý hay không, về sau thật lâu lâu sau đó, Ninh Giai Kỳ nghe được đáp án chính xác từ miệng Băng Tân Đồ.

Anh nói rằng ban đầu anh muốn hóng gió, cũng thật sự nghĩ sẽ "bắt nạt" cô. Có thể sau khi đột nhiên nghĩ đến vị trí kia dễ dàng bị người khác nhìn thấy, mà bị người khác nhìn thấy....cũng tốt.

Thay vì để mọi người nghĩ rằng anh và Mạnh Di Di có gì đó, không bằng giải thích để những người khác có suy nghĩ ấy, cũng để mọi người có đáp án chính xác.

Có điều bây giờ Ninh Giai Kỳ vẫn tin tưởng Cảnh Nhược Đông, cô cũng nghĩ rằng anh có chút say, nếu không với tính tình của anh, hẳn sẽ không thích người khác nhìn thấy cảnh tượng đó.

Lại một đêm giao thừa sắp đến, Ninh Giai Kỳ cùng Thẩm Giai Hàm mua đồ từ bên ngoài trở về, liếc mắt liền nhìn thấy trên bãi đất trống Liễu Thanh Giang đuổi theo ném tuyết cầu vào Trương Nhất Manh.

Trong khoảng thời gian này, Trương Nhất

Manh cùng Liễu Thanh Giang cãi nhau, nói là cùng một chỗ, không phải. Nói là đã tách nhau ra, cũng không phải.

Phương thức ở chung của hai người họ đột nhiên liền trở về giống như nhiều năm trước, Ninh Giai Kỳ cũng không biết rốt cuộc chuyện của hai người bọn họ là như thế nào. .

"Giai Giai!" Trương Nhất Manh nhìn cô hét lên.

Ninh Giai Kỳ nói một tiếng với Thẩm Giai Hàm sau đó đi tới "Mọi người đang làm gì vậy?"

Trương Nhất Manh hừ một tiếng, "Tớ vừa mới đắp người tuyết với bọn họ, ai biết người này đi ngang qua đây liền phá huỷ người tuyết của tớ! Tức chết tớ rồi!"

Liễu Thanh Giang cười khẩy "Tôi đây không phải là giúp em chỉnh hình cho nó sao, ai biết được nó lại ngã khi mới chạm vào."

Trương Nhất Manh "Anh còn dám nói!"

Liễu Thanh Giang "Được được được, không nói nữa, tôi đi là được rồi."

"Anh đi đâu."

"Đi chơi mạt chược." Liễu Thanh Giang nói xong nhìn về phía Ninh Giai Kỳ "Này cô gái nhỏ, đi chung đi, anh Cảnh cũng ở đó."

Ninh Giai Kỳ "a" một tiếng "Anh ấy, chơi mạt chược?"

Liễu Thanh Giang "Chẳng phải mọi người đều đang nhàn rỗi sao, hôm nay nhà Tân Đồ không có người, đã sắp xếp hai bàn."

Trương Nhất Manh liếc mắt nhìn anh "Con nhà giàu không có việc gì làm.".

Liễu Thanh Giang "Em nói đúng đấy, tôi đã dạy Tân Đồ như vậy."

Trương Nhất Manh "....."

"Đi đi, dẫn bọn em theo nhìn xem cái gì gọi là chim thần."

Sâm Ninh và mọi người cùng vào Tân Trạch Xuyên, mọi người đang đánh rất quyết liệt, một bàn đang xào mạt chược, bàn còn lại đang chơi được nửa ván.

1644841081899.png 1644841087422.png

Quảng cáo
Trước /35 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngã Tái Dã Bất Dụng Trang Chính Nhân Quân Tử Liễu

Copyright © 2022 - MTruyện.net