Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Eshild cưỡi ngựa ngang hàng với Jean và Armin, thỉnh thoảng lại liếc mắt sang bên cạnh.
- Sao vậy, Eshild? – Jean hỏi
Eshild dời lại tầm mắt của mình, hàng mi dài cụp xuống :
- Không có gì
Armin liếc mắt nhìn cô. Sau chuyện vừa nãy, cậu ta vẫn chưa thể nào hết nghi ngờ. Nếu cẩn thận nghĩ lại thì giờ mới thấy trong mọi trường hợp, Eshild vẫn luôn quá bình thản. Bình thản đến mức khiến cho người khác tưởng rằng... cô ấy đã sớm biết tất cả mọi chuyện.
Một con người thể đoán trước được mọi chuyện trong tương lai sao? Câu trả lời là không bao giờ. Nhưng nếu như người đó là kẻ khơi mào mọi chuyện... thì lại khác.
Ầm ...
Một tia sét lớn bổ thẳng xuống giữa rừng, ánh sáng vàng bao phủ cả một khoảng rộng. Những tia sét chiếu sáng trên đôi mắt của Eshild, pha trộn hai màu vàng tím rất đẹp, rất long lanh. Tựa như một con người khao khát ngắm nhìn sự thay đổi của thế giới.
Annie... vẫn sống sao?
Trong lúc Armin và Jean còn mải chú ý vào tia sét kia, Eshild khẽ nhếch miệng cười. Một nụ cười nửa miệng rất mập mờ, nhưng trong đó lại hiện rõ sự khinh thường, nét nhạo báng.
... Cùng là đồng loại với nhau, tại sao cô gái ấy lại cười?
...
Một lúc sau, tia sét vàng lại một lần nữa dội xuống, dữ dội và to lớn hơn, hòa cùng tiếng thét của sự căm phẫn tột độ.
- Xem ra quân Trinh Sát thất bại rồi – Eshild nói, quay người tiếp tục cưỡi ngựa về phía trước :
- Thật vô dụng !
Eshild nói vậy, giống như là một lời mắng chửi quân Trinh Sát, nhưng cũng dường như là để cười nhạo chính bản thân mình.
Quá mệt mỏi, có quá nhiều chuyện cần phải suy nghĩ.
...
Chiến dịch thật sự kết thúc khi Eren được đặt lên trên chiếc xe chở hàng đã trống không. Eshild cưỡi ngựa đi ở sau đó một đoạn, cũng có thể coi như là để canh chừng.
Một vài người nào đó đã rời khỏi đội hình, Eshild liếc nhìn. Hình như bọn họ đi kiếm xác đồng đội thì phải? Ngu ngốc! Thân mình lo chưa xong mà còn muốn vác thêm gánh nặng, cứ như là mấy gã tân binh gà mờ ấy. Đây đúng là cách để tự sát nhanh, gọn, nhẹ nhất đấy nhỉ, chỉ trừ việc hơi đau tí thôi. Cô cũng đã từng trải nghiệm rồi mà.
Quả nhiên, một lúc sau, họ trở về, và dẫn theo vài con Titan. Eshild liếc mắt nhìn. Quả đúng là cô có thể giải quyết được mấy cục nợ này đấy. Nhưng tốt nhất là không làm gì cả, bị chú ý như vậy là đủ rồi, cô không muốn mang thêm phiền phức vào người.
... Không đau đớn, không nhận thức, làm sao có thể trưởng thành?
Eshild tiến lên một đoạn, giữ một khoảng cách nhất định với mấy người kia. Cô di chuyển đến gần xe chở xác. Lũ Titan kéo đến ngày càng gần hơn, nếu cứ tiếp tục thì sẽ có thêm thương vong. "Mắt cá chết" Levi sau cùng vẫn ra lệnh vứt xác để đánh lạc hướng bọn Titan.
- Từ trước tới giờ thì chết mất xác đâu phải là chuyện hiếm. Dù gì thì họ cũng không có gì đặc biệt cả - Anh ta nói vậy đấy
Mà đúng thật là vậy nhỉ, thế giới này... đâu có trải đầy hoa hồng như trong chuyện cổ tích... Vẫn là, sống cho chính mình đi thôi...
Đôi chân mang giày màu nâu cũ và những mái tóc của người lính được bọc trong chiếc vải lộ ra. Trông thật thảm thương, mà cũng khiến cho người ta cảm thấy đau lòng đến kì lạ.
Đau lòng sao ?
... Không thể. Tất cả mọi chuyện đã sớm không thể quay trở về, đã phóng lao thì phải đâm theo lao.
Levi nhìn theo xác của những người lính bị bỏ lại trên vùng đất hoang vu rộng lớn. Khuôn mặt của anh ta rất trầm, thoáng qua chút nét buồn, đôi mắt hơi tối lại. Levi quay đầu qua, vừa vặn bắt gặp người thiếu nữ đang ngồi trên lưng ngựa kia.
Cô gái ấy có đôi mắt màu tím rất lạnh, sâu không thấy đáy, như giếng cổ u ám trong đêm. Khuôn mặt với ngũ quan sắc sảo rất trầm lặng. Hơi ngẩng đầu lên, sống mũi cao thẳng lộ ra rất rõ ràng. Gió nổi lên, mái tóc đen tuyền nửa ôm lấy khuôn mặt, nửa tung bay trong cơn gió lạnh.
Cô ấy... giống như một chú chim khao khát được vỗ đôi cánh tự do của mình, nhưng lại e sợ sẽ phá hỏng chiếc lồng vàng được khảm đá quý tuyệt đẹp kia.
Dường như phát hiện có người đang nhìn mình, Eshild liếc mắt qua nhìn, vừa vặn bắt gặp tầm mắt của Levi. Cả hai nhìn đối phương hồi lâu, không ai nói gì. Nhưng sự nghi hoặc trong đôi mắt mỗi người ngày càng hiện ra rõ ràng hơn.
Chúng ta... đều là những đứa trẻ lớn lên trong bất hạnh, lừa dối người khác, cũng tự lừa dối chính bản thân mình. Vậy nên xét theo một góc cạnh nào đó, chúng ta nhạy cảm và dễ đa nghi hơn người khác rất nhiều.
Phải không ?
Eshild dời tầm mắt về vị trí cũ, tiếp tục cưỡi ngựa đi lên. Cả cơ thể toát lên một cảm giác an nhiên tự tại, giống như đang đi du lịch hơn là chém gϊếŧ.
Levi ngày càng nghi hoặc hơn.
Từ lời nói, khuôn mặt cho đến hành động và biểu hiện của cô gái ấy... rất kì lạ.
Đoàn người tiếp tục di chuyển quay về tường thành. Khuôn mặt của bất cứ ai cũng toát lên vẻ mệt mỏi. Cũng phải thôi, chết nhiều người đến như vậy mà, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy nản lòng thôi.
Cho dù là như vậy, Eshild vẫn không thể dấy lên lòng thương cảm. Có lẽ... ngay từ đầu, trái tim của cô chỉ có thể hướng về cán cân của bóng tối mà thôi.
Eshild ngẩng đầu lên, bức tường thành đã sừng sững ngay trước mắt.
...
Cổng thành nâng lên, đoàn quân Trinh Sát từ từ tiến vào. Người dân ở hai bên xung quanh tụ tập lại chật kín lối đi. Khuôn mặt họ đều hiện lên nét chán ghét, coi thường, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng nói xấu, sỉ nhục.
Eshild coi như không nghe, không nhìn thấy gì, vẫn tiếp tục dắt ngựa đi theo đoàn quân.
- Ailynn !
Một tiếng hét lớn truyền ra từ phía đám đông.
Cả đoàn quân Trinh Sát bất chợt dừng lại cước bộ, bất cứ ai cũng cảm thấy ngạc nhiên và hơi có chút run rẩy, nhất là những người đã từng ở trong quân đoàn Trinh Sát 6 năm về trước.
- Ailynn, là con phải không? Con về rồi sao? Mẹ biết mà... Mẹ biết mà!!! – Một người phụ nữ trung niên từ trong đám đông chạy ra ôm chầm lấy Eshild, cả người cô chợt cứng lại
Đây là... mẹ của Ailynn, là người mẹ của thân thể mà cô đã "từng dùng".
Đã 6 năm trôi qua, khuôn mặt cùng cơ thể người đàn bà ấy trở nên tiều tụy hơn bao giờ hết, khóe mắt còn hằn rõ đường chân chim thật dài. Sáu năm trôi qua mà như già đi thêm mấy chục tuổi.
Cả quân đoàn Trinh Sát đều dừng lại nhìn Eshild và người phụ nữ trung niên kia.
Hanji mở to mắt ra, có chút không thể tin nổi. Erwin và Mike cùng những người đã sống trong quân đoàn Trinh Sát hơn 6 năm đều cảm thấy rất ngạc nhiên. Riêng Levi thì lại trầm mặc không nói gì.
Người thiếu nữ kia có dáng dấp rất giống Ailynn. Nếu như Ailynn sở hữu một mái tóc đen dài thẳng thì cô gái kia lại có mái tóc đen chấm vai với sóng tóc uốn lượn. Nếu như khuôn mặt Ailynn là đẹp hơn người thường một bậc thì gương mặt của Eshild chính là như bức tranh tốn nhiều công sức nhất, từng đường nét sắc sảo, góc cạnh rõ ràng.
Tưởng chừng như xa lạ, khác nhau là thế, nhưng khuôn mặt của họ đều có đường nét hao hao giống nhau đến mức không thể tin được. Và đặc biệt là đôi mắt tím đặc trưng kia.
Cũng không hẳn là giống. Bởi ban đầu khi gia nhập quân Trinh Sát, Ailynn thuộc dạng người vui vẻ và lởi xởi, hơn nữa đôi mắt tím cũng không tạo lên sự rõ nét cho người nhìn và che khuất sau lớp mái dài. Cô ấy luôn cười rất vui vẻ và chỉ thật sự thay đổi 2 năm sau đó, cô ấy trở nên lạnh lùng hơn, và cũng không mấy khi cười. Phần mái dài cũng được cắt bỏ, và bắt buộc người khác phải chú ý vào đôi mắt tím. Và khi đó, đôi mắt ấy trở nên mênh mang và khó hiểu hơn bao giờ hết, không một ai có thể quên được đôi mắt sâu hút đặc trưng ấy chỉ sau một lần nhìn.
Nhưng còn Eshild, ngay từ đầu cô ấy đã tạo ra cái cảm giác xa cách không thể đến gần. Cho dù cô ấy có xinh đẹp đến mức làm người khác nghẹt thở, thì ngay khi vừa chạm mặt nhìn một cái đầu tiên, người cũng chỉ cảm thấy ấn tượng nhất trước đôi mắt tím lạnh lùng, sắc sảo và âm lãnh như quỷ thần địa ngục.
Cô ấy luôn luôn tựa người vào một góc, không hòa nhập cùng mọi người, tựa như sống một con người sống ở thế giới khác, xa vời và phiêu dật hơn.
- Bác nhận nhầm người rồi – Eshild đỡ lấy cánh tay của người mẹ cũ, tạo khoảng cách đối với bà ấy
- Không, không đúng, con là con gái mẹ, làm sao mẹ nhận nhầm được. Ailynn, con đừng lừa mẹ, đừng lừa mẹ... - Nói xong trên mặt bà đã giàn giụa nước mắt
- Mau giữ lấy bà ấy lại, bà ấy bị bệnh tâm thần, sao không ai trông coi kĩ càng thế? – Mấy người đàn ông từ trong đám đông đi ra giữ bà ấy lại, đưa vào trong
Khoảnh khắc bàn tay cô bị buông lỏng khỏi người mẹ kia, Eshild cảm thấy có chút gì đó rất... lạc lõng.
... Tại sao ?
Eshild trèo lên ngựa, khuôn mặt vẫn vô cảm như vậy, nhưng trong đôi mắt đã xuất hiện nét thất thần. Cô quay đầu lại, nhìn khuôn mặt của mẹ Ailynn giàn giụa trong nước mắt dần khuất sau những ngôi nhà cũ kĩ.
Một vài tiếng cười nhạo truyền ra từ đám đông :
- Nghe nói con gái bà ta chết mất xác trong chiến trường 6 năm về trước, kể từ đó thì bà ta cứ như vậy mà hóa điên luôn...
- Đúng là... gia nhập vào quân Trinh Sát làm gì cơ chứ? Chỉ tổ chết oan ức ngoài đấy, mà lại chẳng có được tí lợi ích gì...
- Kể từ lúc thành lập tới nay, quân Trinh Sát đâu có mang về một tin tức hữu dụng nào...
- Vậy mà chúng ta lại còn phải tốn tiền đóng thuế cơ chứ...
...
Eshild... chưa bao giờ nghĩ tới việc này.
Lúc ấy, khi chấm dứt thân phận với cái tên Ailynn, cô chỉ đơn giản coi như đó là kết thúc một cuộc khảo nghiệm tẻ nhạt. Chẳng có gì hơn, thậm chí cũng chẳng tiếc mà bỏ mạng mình trong miệng Titan.
Nhưng thân thể ấy, linh hồn ấy, cuộc sống ấy, có thật sự đáng để bị cô coi rẻ như vậy không?
Cái tên ấy... vốn dĩ đâu phải là do cô đặt ra. Sinh mạng mà một người phụ nữ mang mặng đẻ đau suốt mười tháng trời, có thật sự là đúng đắn khi phải chết trong tay cô?
Có lẽ, nếu như không có cô xen vào, có lẽ cô gái trẻ tên Ailynn kia vẫn có thể sống mà phụng dưỡng cha mẹ, nhỉ? Có lẽ cô ấy vẫn sẽ cười, sẽ nói chuyện với những người mình yêu quý, với những người đồng đội của mình. Có lẽ cô ấy vẫn sẽ nguyện hiến dâng khát vọng của mình cho nhân loại.
Lần đầu tiên, sau hơn 30 năm trải qua chuyện của thầy, Eshild có một loại cảm giác xúc động không nói thành lời.
Hối hận sao ?
...
Hoàng hôn
Ánh chiều tà đỏ rực
Máu lênh láng
Một người buồn...
Erwin vẫn nhìn chăm chú vào Eshild, thật lâu sau mới dời tầm mắt. Mà Hanji thì vẫn như cũ trưng ra bộ mặt không thể tin nổi của mình.
Đến tận hôm nay, tất cả mọi người trong quân Trinh Sát mới chú ý kĩ đến khuôn mặt của Eshild. Bởi vì bình thường cô ấy không chủ động nói chuyện với ai, mà cũng thường xuyên đứng một mình trong góc tường. Vậy nên vô hình chung bất kì ai cũng bỏ qua sự hiện diện của cô ấy, kể cả cô ấy có là người mạnh nhất đi chăng nữa. Mà lần trước khi thấy Eshild nói chuyện cùng Jean và Armin, Erwin và Levi hoàn toàn không thấy được mặt cô do ở hướng ngược sáng. Mà giờ đây, khi thấy rồi, thì trong lòng bất cứ ai cũng dâng lên sự hoài nghi, những phiền muộn về quá khứ.
Nụ cười của Ailynn trước khi chết có lẽ sau này, không, mãi mãi vẫn là một điều gây nên sự khó hiểu cho những người biết rõ tường tận về thế giới tàn khốc này. Mà lí do cho nụ cười đó, có lẽ cũng chỉ có chủ nhân của nó hiểu.
- Điều tra trông tin về cô gái ấy, Hanji – Erwin ra lệnh
- Rõ – Hanji gật đầu
Cũng đã sắp đến lúc cao trào, thành công hay thất bại, chỉ thời gian mới có thể trả lời.
Một người nào đó khi chờ đợi quá lâu cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.
"Tại sao ?"
------------------------
Haku là anh trai kết nghĩa của Eshild, lại còn xuyên không trước cô ấy, thế mà lại bị tác giả bỏ qua nhiều quá. Kể từ chương sau, Eshild và Haku sẽ chính thức hợp thành một cặp chiến binh để giành lấy thắng lợi cho những mưu đồ mà họ đã toan tính suốt 30 năm qua. Có rất nhiều câu văn trong chương này đã gợi ý một phần nhỏ về quá khứ của Eshild và Haku, hi vọng mọi người chú ý. Ngoại truyện về quá khứ của cả hai dưới thời còn là 004 và 007 sẽ sớm ra mắt, người thầy giáo xuất hiện thấp thoáng trong các chương trước cũng sẽ chính thức được tiết lộ.
Tuy nhiên, xin được phép nhắc lại, bộ truyện này ship cặp Levi x Eshild. Cả hai người họ đã chú ý đến nhau rồi, sẽ sớm nối lại tình cảm thôi. Tại sao lại là "nối lại" á? Bởi vì khi còn là"Ailynn", hai người họ cũng đã có kha khá cảm tình rồi (vậy nên Levi mới chú ý đến Eshild và nhắc đến Ailynn nhiều như thế). Lí do hai người họ chú ý đến nhau sẽ sớm được tiết lộ trong các chương sau, dưới sự hồi tưởng của cả hai người (phần này nằm trong cốt truyện chính nhé, không có trong phiên ngoại đâu)
P/s : Tác giả đã viết xong ngoại truyện về Levi và Eshild rồi, nhưng chả biết bao giờ mới ra mắt nữa
Chương 13 sẽ sớm được cập nhật.
----Green----
"Các cậu có biết cô ấy đặc biệt thân thiết với ai không?"
"Có, khi còn ở trong trại huấn luyện, cô ấy rất hay nói chuyện với Annie. Hơn nữa bọn họ cũng có rất nhiều điểm tương đồng."
"Nghi ngờ cô ta à, bốn mắt?"
Chương 13 : Guồng quay khởi động