Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bên bờ dòng sông Thames, một thiếu nữ khoảng 16, 17 tuổi mặc một bộ quần áo tomboy, ánh mắt đảo quanh không mục đích, hai tay đặt trong túi, đang chậm rãi bước đi.
“Hey, Lin, em tới trễ!” Một người đàn ông tóc vàng đẹp trai đứng trước một cửa tiệm đồ uống cách đó không xa vẫy tay với Nagini.
Nagini vẫn thong thả bước tới, sau đó tự mình lấy ra một chiếc ghế dựa, ngồi xuống, hai tay đan vào nhau đặt lên bàn, “Là anh đến sớm! Samuel!”
Samuel cũng ngồi xuống, đưa một cốc nước ép hoa quả cho Nagini, sau đó lấy cho mình một cốc Mocha lạnh, cười nói: “Ok, ok, được chờ một vị tiểu thư xinh đẹp là vinh hạnh của tôi, nên Lin thân ái, việc gì khiến em chạy đến tận đây vậy? Sao không trực tiếp đến chỗ anh?”
Nagini cười cười: “Sau đó thì sao, lại khiêu chiến hệ thống bảo vệ biệt thự của anh, chọc cho vị quản gia thân ái – tiên sinh Bhor, mỗi lần nhìn thấy em đều hận không thể đâm em một đao?”
“Không đâu, Bhor chỉ là tán thưởng năng lực của em thôi, không có ác ý gì đâu!” Samuel nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê rồi đặt cốc xuống, nói.
Nagini chớp chớp mắt, “Nếu hành động muốn găm một viên đạn không vào ngay chỗ hiểm yếu là hành động không có ác ý!”
Samuel nhếch mày.
“Giúp em một việc!” Nagini cúi đầu, nhấp một ngụm nước ép, sau đó lấy một tấm giấy từ túi quần ra, để lên bàn, nhẹ nhàng đẩy đến chỗ Samuel, “Dựa theo nội dung trong đó giúp em làm một cái minh thư, hơn nữa tốt nhất là bên trên có cảnh cục hợp pháp!”
“Chuyện nhỏ!” Samuel nở nụ cười tự phụ, vươn tay nhận tờ giấy kia, sau đó, nụ cười trên mặt anh chàng cứng đờ.
Samuel một tay cầm lấy cốc cà phê uống một ngụm, ổn định cảm xúc xong mới cầm tờ giấy quơ quơ trước mặt Nagini, cười như không cười, “Lâm, rốt cuộc em bao nhiêu tuổi?”
“Samuel, sao anh có thể hỏi tuổi của một quý cô? Thật thất lễ!” Nagini dùng ống hút plastic quấy quấy ly nước ép.
“Thế Lâm xinh đẹp, em có thể nói cho anh biết, cô bé mười tuổi có khuôn mặt giống hệt em, cũng có tên là Naomi Lin là ai không?”
“Đó là ảnh chụp khi em mười tuổi, thật đáng yêu, phải không!” Nagini cười vô cùng đơn thuần đáng yêu. Thực ra đó là Nagini dùng Animagus biến mình nhỏ đi, vốn dù là dùng thuật Animagus cũng không thể thay đổi chiều cao hay vài đặc điểm khác nhưng Veronica đã dạy cho cô một vài thứ về thuật biến hình thuật đã thất truyền để giải quyết vấn đề này.
“Làm một chứng minh thư hợp pháp không khó, chỉ là…” Samuel dùng ánh mắt soi mói tỉ mỉ đánh giá Nagini, “Dù diện mạo của em trông trẻ hơn so với tuổi thực tế, ừm, phải nói là diện mạo của người phương Đông luôn trẻ hơn tuổi thực mới đúng, nhưng tuyệt đối trông khác hẳn lúc 10 tuổi!”
Nagini bĩu môi, “Yên tâm đi, em sẽ tự có cách giải quyết vấn đề này, anh chỉ cần giúp em làm một bộ hồ sơ thích hợp là được rồi, nhớ có cả quá trình tiểu học linh tinh!”
“Được rồi!” Samuel nhướng mày, sau đó cất tờ giấy kia đi, “Còn người giám hộ? Một cô bé 10 tuổi vẫn cần người giám hộ đó!”
Nagini cười cười: “Tùy anh!” Dù sao cái này chỉ dùng để đối phó với Bộ Pháp Thuật khi kiểm tra giấy đăng kí của phù thủy xuất thân Muggle thôi mà, lũ phù thủy tự cao tự đại ấy cũng không có khả năng đến tận cục cảnh xát nghiêm túc xác minh lại, sợ cái gì!
Samuel gật gật đầu, “Vậy khi nào làm xong anh sẽ gọi điện cho em.”
“Cám ơn!” Khóe miệng khẽ nhếch lên, Nagini uống nốt cốc nước ép hoa quả, đứng dậy cười nói: “Em chờ tin tốt của anh!”
Samuel cũng đứng lên, xoay người đi đến bãi đỗ xe, đột nhiên quay đầu lại cười nói: “Đúng rồi! Lâm,” chỉ chỉ đôi mắt màu nâu của mình, “Tuy đôi mắt màu đỏ rượu vang của em cũng rất đẹp nhưng luôn đeo kính sát tròng nhuộm màu không tốt cho mắt đâu! Anh nhớ thị lực của em vẫn tốt mà. Hơn nữa, em chắc là con lai, đôi mắt xanh lam của em thật ra, thật sự rất rất đẹp!”
Nagini hơi sửng sốt, sau đó cười vô cùng thoải mái, “À, chỉ là em rất thích màu rượu này thôi, nó khiến em nhớ đến một người rất quan trọng,” Nagini mấp máy môi, sau đó cười nhẹ, nụ cười ấm áp nháy mắt như hòa tan băng tuyết, “Em sẽ chú ý, cảm ơn anh! Còn nữa, cứ gọi em là Naomi!”
Thật vô cùng cảm ơn kính áp tròng, nhờ nó mà Samuel mới cho rằng màu mắt thật của cô là màu xanh lam, thực ra là do cô lười đeo kính sát tròng xanh lam nên thường xuyên để lộ đôi mắt màu đỏ, ngược lại lại khiến người khác nghĩ rằng cô có sở thích đặc biệt…
Samuel có chút nao nao, nhìn qua thì trông Nagini có vẻ dễ dàng gần, khi nói chuyện luôn mang dáng vẻ ôn hòa thú vị nhưng nếu tiếp xúc lâu sẽ loáng thoáng phát hiện ra rằng cô ấy luôn bài xích sự gần gũi của người khác. Cho tới nay, cô ấy luôn duy trì quan hệ cùng mọi người, mối quan hệ không xa lạ nhưng tuyệt đối không quá thân thiết.
Samuel bước nhanh về phía trước, trong ánh mắt khó hiểu của Nagini, đột nhiên vươn tay, ôm Nagini vào ngực, làm cô kinh ngạc mở to hai mắt, Samuel thừa dịp cô chưa kịp phản ứng liền nhẹ nhàng cười nói một câu bên tai Nagini: “Anh biết, Naomi thân ái!” Sau đó nhanh chóng buông tay, lùi lại một bước, nở nụ cười đắc chí rồi vô cùng phong độ… xoay người rời đi.
Nagini chớp mắt, có chút ngỡ ngàng nhìn bóng lưng của Samuel, làm mặt bánh bao, sau đó chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, chỉ là một cái ôm thôi mà, có gì lớn đâu! Tính thời gian, cũng là lúc nên đi rồi. Vẫn còn chuyện cần làm!
Đã chín năm rồi…
Trong chín năm, ngoại trừ thỉnh thoảng khoác áo choàng đen đi dạo ở hẻm Knockturn, tìm được vài bộ sách về pháp thuật Hắc ám, hỏi thăm được một ít tin tức, cô vẫn luôn luôn yên lặng sống ở thế giới người thường, vội kiếm tiền nuôi thân, đồng thời lấy được học vị ở Đại học Luân Đôn, tiện thể kết bạn với một số người đặc biệt, ví như Samuel…
Nagini đứng một mình bên bờ sông Thames, tất cả đều đi theo kế hoạch, còn một năm nữa ‘đứa trẻ sống sót’ sẽ vào học ở Hogwarts, bắt đầu cuộc sống trường học nhiều tai nạn, nghĩ đến đây, Nagini đột nhiên có chút mơ hồ.
Từ khi tạm biệt Veronica, trừ một lá thư thì cô gần như không liên hệ với cô ấy nữa, cô rắn mang huyết thống Vũ xà viễn cổ thần thánh khi biến thành người thì có dáng vẻ vô cùng xinh đẹp tinh xảo, mặt ngoài thì thuần khiết, bản chất lại đen tối. Nhưng ngoại trừ lúc mới gặp cô bị tính cách ‘đơn thuần’ của Veronica đả bại, thì sau đó, Veronica với cô vẫn luôn giúp đỡ không lí do, có lẽ là vì sự thân thiết giữa những hậu duệ của huyết mạch cổ xưa?
Nhưng, có lẽ Veronica nhớ tới người thân, nhưng còn cô, những hiểu biết về huyết thống La Famille Royale, tất cả hiểu biết ngoài nhờ thu thập những mẩu tin vụn vặt từ các bộ sách cũ, phần lớn đều là sự giải thích của Veronica, đương nhiên cô không có gì nhớ nhung cả.
Những năm gần đây, vướng bận duy nhất vẫn là Voldy…
Cô không chủ động đi tìm vì cô có hiểu biết rất ít về ma pháp liên quan đến linh hồn, thế nên cô chờ ‘cậu bé vàng’ đến trường, chờ tình tiết của “Harry Potter” chính thức lên sàn, cô có thể nhờ đó mà hoàn thành mục tiêu của mình, hơn nữa phòng Cần Thiết vẫn ở Hogwarts, có lẽ cô có thể tìm được vài quyển sách về Trường sinh linh giá chân chính…
Huống chi, vòng nguyệt quế nhà Ravenclaw vẫn được giấu ở đó! Có lẽ là do huyết thống nên cho dù là nơi có hạn chế với ‘ảo ảnh di hình’ với phù thủy bình thường, cô vẫn có thể sử dụng bình thường, chỉ là không biết cô có thể phá vỡ cấm chế ở trường Hogwarts không, thế nên cô vẫn lấy thân phận của một học sinh vào đó, vừa làm thí nghiệm, vừa tra tìm tư liệu, cũng để kế hoạch có thể tiến hành thuận lợi, thậm chí, đến thời điểm quan trọng, sẽ thúc mạnh một ít tình tiết lệch với nguyên tác…
Quan trọng nhất là phải làm một số chuyện nhỏ không ảnh hưởng toàn cục ở Hogwarts, nếu không làm gì lão ong mật Dumbledore kia, cô thật có chút không cam tâm…
Có lẽ đến thời điểm cần thiết, cô có thể thử “tiện tay” tăng thêm một vài nhánh kịch tình giúp ‘người cứu thế’ giải cứu giới Pháp thuật…
Hơn nữa lâu như vậy, cô cũng rất nhớ Odense với Basilisk, nếu tùy ý để ‘cậu bé sống sót’ ở đó cùng con chim lửa khiến người phát ghét kia thì Basilisk, vốn không để ý tính mạng mình, sẽ thực sự anh dũng hi sinh… Mặc dù ở cùng nhau không lâu, nói chuyện với nhau không nhiều nhưng cô vĩnh viễn không quên được ánh mắt khi Basilisk khi nhắc đến Salazar Slytherin: chuyên chú, nhớ nhung tận xương tủy, cố hấp cả đời không đổi, thậm chí, còn hơi hướng về tử vong…
Lắc đầu, Nagini thu hồi mớ suy nghĩ hỗn loạn lại.
Nhưng đối với Veronica, kỳ thực mà nói, có khi cô thực sự nhớ cô ấy…
Trên thế giới này, không phải ai cũng đối tốt người khác một cách vô điều kiện, nhưng Veronica lại đối xử như vậy với cô, có lẽ là người duy nhất coi cô ấy như trưởng bối, càng giống một người chị gái.
Sống kiên cường lâu, dù không yếu đuối thì cũng sẽ hi vọng có người sẽ bảo vệ, nhường nhịn, quan tâm chăm sóc mình như một đứa trẻ. Không vì điều gì khác, chỉ vì suy nghĩ bất chợt này…
Cũng không biết, Regulus – người bị Veronica biến thành gối ôm, giờ thế nào rồi, cô không nghe được bất cứ tin tức gì về cậu ta ở Giới Pháp thuật nước Anh, nhưng trong một năm mình ngủ say, cậu ta cũng không làm thêm việc ngốc nghếch gì, sau vài năm, chắc cũng sẽ không.
Chỉ là không biết khi mình muốn lấy cái mặt dây chuyền nhà Slytherin kia, cậu ta có thể chủ động đem trả không… Ừm, nhầm rồi, đó là mặt dây chuyền nhà Slytherin, nếu mình nhớ không lầm thì có khả năng Veronica có chút quan hệ thân thích với Slytherin, có lẽ tương lai mình nên trực tiếp nói với Veronica là mình muốn cái Trường sinh linh giá kia…
Nagini ngắm nhìn thượng du sông Thames phía xa, cuối cùng, nhắm mắt lại hít thật sâu thật sâu…
Nụ cười tinh nghịch nở rộ nơi khóe miệng, Nagni lấy ví từ túi áo, nhìn hộ chiếu và tấm vé máy bay tới Đức, thời gian là 3 giờ 15 phút chiều, ừ, chỉ cần nghĩ đến vị hiệu trưởng Dumbledore tránh trong văn phòng cười tủm tỉm ăn loại kẹo có thể ngọt ngấy chết người kia là cô lại muốn trở thành một tội phạm quốc tế, làm nổ tung Nurmengard, nơi khiến người ta tràn ngập nhớ nhung mơ màng…