Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tư Dương sợ Cang Chung bị cô gái này lừa, cô giơ tay ngăn hắn đưa tiền séc cho cô gái kia.
“Không được đâu. Đắt thế này thà rằng mua bộ khác còn hơn.”
“Đây chỉ là một ít bạc lẻ, em không cần phải quan tâm.”
Cang Chung từ tốn kéo tay Tư Dương về rồi đưa tờ séc cho cô gái kia. Đối với hắn, việc chi ra một khoản tiền như thế này chỉ là việc cần làm. Gia đình của hắn có nhiều nhất chính là tiền, vì thế mấy con số này chẳng thấm vào đâu cả. Với lại, việc chi tiền cho vợ là điều lẽ đương nhiên.
"Nhưng nó..."
"Suỵt!"
Cô gái đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì liền bĩu môi, khinh bỉ. Thầm nghĩ:
“Rõ ràng thích điên người mà còn ở đó giả vờ từ chối. Sao mà bộ mặt của cô ta lại dày đến thế. Trông mà thấy ghét.”
Thấy Cang Chung không có ý định từ bỏ chiếc đầm này, Tư Dương nhún vai chỉ có thể nhìn hắn đưa tiền cho cô gái kia. Sau đó, hai người rời khỏi cửa tiệm. Công gái nhìn theo bóng lưng của họ trong miệng lầm bầm.
“Lần sau, để tôi xem cô đến đây cùng với ai nữa.”
Buổi tiệc diễn ra vào buổi tối. Cang Chung và Tư Dương diện lên người bộ trang phục lộng lẫy và lịch lãm. Hắn chài tay mình ra nắm lấy bàn tay của Tư Dương, rồi cùng cô đi vào bên trong buổi tiệc.
Vì đây là một buổi tiệc hội tụ những nhân vậy có tiếng trong giới chính phủ. Cho nên, trong sảnh chính đã có rất nhiều nhân vật đình đám xuất hiện và những cây cội lâu năm. Là một nhân vật hậu bối, Cang Chung đương nhiên phải đi đến chào hỏi bọn họ một tiếng. Hắn dẫn theo Tư Dương đi cùng, sẵn tiện giới thiệu với bọn họ.
Sau khi chào hỏi một lượt, hắn định dẫn Tư Dương đến một nơi để ngồi nghỉ. Đây có thể là lần đầu tiên cô đến buổi tiệc như thế này. Có thể cô sẽ không quen cho lắm.
“Ta đưa nàng qua bên kia ngồi nghỉ chút nhé.”
“Vâng.”
Đang đi được vài bước thì một giọng nói ở phía sau vang lên.
“Này Cang Chung!”
Thượng Phong từ đằng xa đi đến, trên tay còn cầm theo một ly rượu vang. Cậu hiển nhiên sải bước đến chỗ của Cang Chung, cười với hắn một cái.
“Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.”
Tuy nói với Cang Chung nhưng ánh mắt lại hướng sang người Tư Dương. Một lời nói nhưng lại muốn nhắn gửi đến hai người.
“Mới gặp hôm kia rồi còn gì.”
“Ể! Cậu nói vậy là không đúng rồi. Hôm qua chúng ta có gặp nhau đâu nào. Đã hơn hai mươi bốn tiếng không gặp được tính là lâu rồi nhé.”
Thượng Phong gian xảo nói với Cang Chung nhưng không quên phần của Tư Dương. Vẻ mặt ngờ ngợt nhìn Tư Dương như mới gặp lần đầu nhưng thật ra cậu đã gặp cô trước đó.
“Cô gái đi cạnh cậu là ai vậy, Cang Chung?”
”…!!”
Nghe thấy Thượng Phong nhắc đến mình, Tư Dương hơi lúng túng. Rõ ràng cậu đã biết cô mà còn giả vờ hỏi. Đúng là con giả tạo.
“Giới thiệu với cậu, đây chính là Tư Dương vợ của tôi.”
Cang Chung vòng tay mình qua ôm lấy éo của Tư Dương để chứng tỏ hai người chính là vợ chồng.
“Vợ chồng ư!”
Sắc mặt Thượng Phong liền thay đổi, cậu ngạc nhiên nhìn Tư Dương rồi quay sang trách Cang Chung.
“Cậu lười tôi à! Cậu đã thành hôn khi nào, tại sao tôi lại không biết?”
“Cũng vừa mới đây thôi. Vì gấp rút nên không thể mời cậu đến dự. Nhưng mà cậu không cần lo, hôn lễ lần này chỉ là tạm thời thôi. Đợi khi trở về nhà, tôi sẽ tổ chức lại một hôn lễ khác hoành tráng hơn.”
“Ôi trời! Thế thì tôi cần phải tích góp tiền từ bây giờ rồi ha ha ha…”
Thượng Phong cười phá lên vì câu nói của Cang Chung.
Lúc này, Cang Chung nhìn sang Tư Dương thấy vẻ mặt hoang mang của cô, hắn liền nói:
“Tư Dương, giới thiệu với em. Đây là Thượng Phong, bạn của ta cũng là công tử duy nhất của phú ông trong thị trấn Tô Ba này. Cậu ta là một tên đào hoa, thay bạn gái như mua một chiếc áo. Tốt nhất là em không nên thân thiết với người này.”
”Này này, cậu nói vậy là có ý gì? Tôi mà lăng nhăng á! Nói cho cậu biết, các cô gái đi theo tôi là vì họ đắm chìm bởi nhan sắc soái ca này. Tư Dương thấy tôi nói có đúng không?”
Cậu đưa mặt đến gần mặt của Tư Dương , ánh mắt đầy ma mị. Nhưng Cang Chung bỗng giơ tay ra trước mặt cậu, chắn ngang lại. Hắn lườm Thượng Phong một cái.
“Thượng Phong, cậu vừa quên rằng tôi nói đây là gì của mình rồi sao!”
Thấy sắc mặt Cang Chung thay đổi, Thượng Phong thu lại tầm mắt của mình. Cậu không giỡn nữa, nghiêm túc nói:
“Tôi chỉ đùa với vợ cậu một chút thôi, làm gì căng thế. Vẫn chưa đụng đến vợ cậu một sợi tóc nào luôn ý.”
“Cậu mà dám đụng thì không yên với tôi đâu.”
Cang Chung nói lời đe dọa.
“Không đụng, không làm gì cả.”
Cậu giơ hai tay của mình lên đầu hàng Cang Chung vô điều kiện.
“Nhóc Cang mới đến đó à!”
Giọng khàn khàn đầy quen thuộc. Đó chính là cụ đô đốc Trịnh. Ông ta cười hề hề đi đến chỗ của bọn người Cang Chung đang đứng.
“Nhìn nhóc lớn hơn nhiều rồi đó Cang.”
“Bác Trịnh, lâu rồi không đến tìm bác. Trông bác vẫn khỏe như ngày nào, bước sang tuổi mới nhìn bác ngày càng trẻ ra.”
Cang Chung tươi cười với cụ đô đốc Trịnh. Nhớ khi còn bước chân tập tễnh vào quân đội. Chính cụ đô đốc Trịnh là người đã chỉ dạy và huấn luyện cho hắn. Những bài học của ông rất nghiêm khắc so với những người cùng lứa vào quân đội. Những cũng vì vậy mà hiệu quả của nó đem lại rất cao. Cho nên, khi vừa mới hai mươi lăm tuổi hắn đã trở thành một đô đốc tài ba và được tất cả mọi người trong thị trấn công nhận. Một số tiền bối đi trước cũng phải kính nể vài phần. Tất cả là đều nhờ có sự dạy bảo của cụ đô đốc Trịnh.
"Thằng nhóc này,lớn rồi thì biết suy nghĩ ra nhỉ. Nhớ lúc đó, nhóc cứng đầu với ngông cuồng không chịu xem ai ra gì.”
“Nhờ có bác mà cháu mới thành ra như bây giờ còn gì. Sẵn đây giới thiệu với bác một người.”
”Là ai? Đừng nói là vợ của cháu đấy?”
Cụ đô đốc Trịnh nghi ngờ nhìn Cang Chung. Thấy hắn cười mỉm mỉm không nói gì ánh mắt lại nhìn sang cô gái bên cạnh, ông ta chợt hiểu ra mà cười “hà hà”.
“Có vợ rồi mà chẳng thèm mời ta đến dự tiệc. Cái tính này của nhóc rất xấu đấy.”
“Không phải đâu, cháu sẽ mời cụ khi nào cháu trở về nhà của mình. Tư Dương, chào bác Trịnh đi.”
“Dạ, cháu chào bác.”
Tư Dương lúng túng, cô cúi đầu chào cụ đô đốc Trịnh.
Ông ta cười niềm nở, gật đầu lại với cô.
“Chào cháu. Nhìn gương mặt cháu thật xinh đẹp và phúc hậu, hai đứa đứng bên nhau trông rất xứng đôi. Đợi khi nào có con sẽ là những đứa trẻ tài giỏi, giúp ích cho xã hội.”
Nghe ông ta nói, Tư Dương chỉ biết cười trừ. Những lời ông ta nói giống như sự châm biến.
Có con ư! Với ai chứ? Cang Chung à! chuyện này không thể xảy ra được. Phải khiến ông ta thất vọng rồi.
“Hình như bác Trịnh đã quên sự có mặt của cháu rồi đúng không?”
Thượng Phong ấm ức nhìn cụ đô đốc Trịnh. Từ nãy tới giờ, ông chỉ quan tâm đến Cang Chung và vợ của hắn. Trông khi cậu vẫn đứng ở ngay đây, có phải người vô hình đâu. Thượng Phong hờn dỗi.
“Ấy, ta quên mất nhóc Phong cũng ở đây. Cháu cũng lớn rồi này, bây giờ cháu đang làm gì? Vợ con gì chưa?”
“Vợ con gì chứ, cháu vẫn còn muốn dấng thân vào sự nghiệp của mình hơn bác ạ.”
Cậu gãy đầu cười cười với ông ta.
“Sự nghiệp ăn chơi hay phá hoại tài sản của gia đình vậy?”
Cang Chung cố ý hỏi khéo Thượng Phong. Cậu ta nghe xong thì đen mặt, vội nói:
“Ăn chơi gì đâu, chẳng qua là tôi chưa tìm được công việc phù hợp cho mình thôi. Cậu đừng ở đấy châm biến người khác, trông chẳng hay chút nào.”
“Được rồi, hai đứa vẫn giống như xưa. Hể gặp là cãi nhau, sống hòa thuận một chút cho người xung quanh nhờ.”
Cụ đô đốc Trịnh thở dài. Khi xưa, ngoài việc dạy dỗ Cang Chung, ông cũng được cha của Thượng Phong tin tưởng mà trao đứa con trai của mình cho ông dạy dỗ. Lúc đó, Thượng Phong rất tinh ngịch và quậy phá. Đặc biệt là thường tranh cãi với Cang Chung trong mọi vấn đề. Khi đó ông phải đưa ra rất nhiều hình phạt để răng đe bọn chúng. Nhưng hình như chẳng có đứa nào thấy sợ cả. Sau gần một tháng học, tối hôm đó cha của Thượng Phong đến đưa cậu con trai của mình trở về nhà. Mà chẳng nói lý do nào cả. Về sau, ông thường hay nghe tên của cậu trong những tụ điểm ăn chơi của thị trấn.
“Khi đó,ta vẫn chưa có câu trả lời từ cha của cháu. Nếu cháu tiếp tục học cùng với Cang thì có lẽ bây giờ hai đứa đều là đô đốc, ở đỉnh cao của công danh.”
”Bác đừng nói vậy, một rừng không thể có hai hổ. Dù sao cháu cũng không có ý định theo học quân đội, là do cha của cháu ép.”
Nghe đến chuyện xưa, Thượng Phong chỉ cười trừ, tự nhận bản thân không thích quân đội nên mới rời khỏi đó.
Cang Chung đứng bên cạnh, khẽ đặt tay lên vai của Thượng Phong vỗ nhẹ.
“Cậu ta nói đúng đấy bác. Trong quân đội không hợp với tính cách của cậu ta được.”