Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Báo cáo đô đốc, con tàu chở thuốc cấm của chính phủ có tuyến đường đi ngang qua khu vực của chúng ta nhưng con tàu chỉ mới đi qua khu vực lân cận thì bị một nhóm người tập kích. Theo như điều tra, nhóm người này không phải là hải tặc hay cướp bình thường mà đó là một nhóm người đã qua huấn luyện. Vì để tìm hiểu rõ thông tin, tôi đã đi sâu vào điều tra thì phát hiện được có kẻ muốn hãm hại đô đốc. Cho nên, tôi đã bắt hắn ta lại và đem đến đây cho ngài.”
“Vậy đây chính là người muốn hãm hại ta sao?”
Cang Chung trừng mắt nhìn tên kia đang bị trói. Theo như cấp bậc trên quân hàm của tên đó. Chẳng qua cũng chỉ là một binh nhất trong quân đội. Một lính cấp thấp mà lại đi làm “gián” thì chắc chắn ở phía sau đó chính là một thế lực vững chắc. Cang Chung nghiêng đầu qua một bên cung tay lại làm thành chỗ dựa. Vẻ mặt điềm tĩnh hỏi:
“Cậu kia, tôi cho cậu hai sự lựa chọn. Một là nói, hai là bị tra tấn. Cậu có quyền được chọn một cái.”
“Tôi không biết gì cả.”
Trái với mong muốn của Cang Chung, tên đó lại không chịu chọn một trong hai điều mà hắn đưa ra.
Thấy tên đó vẫn ngoan cố, Cang Chung từ bĩnh tĩnh chuyển sang hơi mất kiên nhẫn. Hắn nhìn tên đó khóe môi lại nở một nụ cười nguy hiểm.
“Nếu cậu không thích lựa chọn thì để tôi chọn giúp cậu vậy.”
Quay sang ra hiệu với tên lính đưa tin, ngay lập tức hắn ta liền hiểu ý của hắn. Trực tiếp kéo tên kia đi.
“Đi vui vẻ một chút nào.”
”Không, tôi không muốn đi đâu cả. Mau thả tôi ra!”
Bị kéo đi, tên đó ra sức vùng vẫy nhưng không thành.
Một lúc sau, tên lính đưa tin quay trở lại cùng với tên kia. Trên người của tên đó đầy máu me và vết thương. Sắc mặt cũng trở nên nhợt nhạt. Tên lính ném tên đó xuống đất liền báo cáo với Cang Chung.
“Thưa đô đốc, cậu ta đã chịu khai.”
“Ồ, làm tốt lắm. Cậu có thể rời đi cùng với chiến công của mình.”
Cang Chung nhìn tên lính của mình tỏ vẻ hài lòng.
“Vâng, chào đô đốc.”
Sau khi tên lính rời đi, trong phòng chỉ còn lại Cang Chung và tên kia. Hắn từ tốn đi đến trước mặt tên kia, trừng mắt nhìn:
“Là ai đứng ở phía sau điều khiển cậu?”
”Là phú ông Hạ đã kêu tôi làm như thế.”
Phú ông Hạ? Cang Chung chau mày khó hiểu.
Tại sao phú ông Hạ cũng dính dáng đến việc này?Ông ta làm việc này có lợi ích gì cho mình. Cang Chung ngẫm nghĩ một lúc rồi nhìn xuống tên kia đang nằm dưới chân mình.
“Phú ông Hạ làm sao có đủ khả năng để kêu cậu làm việc này. Nói, cậu đang lừa tôi đúng không?”
“Không có. Là phú ông Hạ đã kêu tôi phải làm như thế. Ông ta vừa giàu có lại còn quen với cấp trên, đương nhiên tôi phải nghe theo lời của ông ta. Nếu không, tính mạng của tôi sẽ khó giữ.”
“Những lời cậu nói là thật!”
Cang Chung nghi ngờ hỏi lại.
“Tôi chắc chắn.”
***
“Gia đinh trong nhà đi đâu hết rồi? Có việc dâng trà thôi làm cũng không xong, có tin ta đuổi tất cả không hả!”
Phú ông Hạ bực mình quát bọn gia đinh. Gia Ngân ở trong phòng nghe thấy tiếng cho liền đi ra xem tình hình.
“Cha, có việc gì mà cha lại tức giận đến vậy?”
Gia Ngân vòng ra phía sau bóp vai cho phú ông Hạ.
“Con nói có bực không. Biết tính ta thường hay uống trà vào mỗi buổi sáng, vậy mà từ sáng tới giờ bọn gia đinh trong nhà làm cái gì mà trong bình trà chẳng có giọt nước nào. Riết rồi không nói đến lại nghĩ chúng ta quá dễ dãi với chúng.”
Phú ông Hạ đập tay xuống bàn tỏ thái độ không hài lòng.
“Cha đừng giận nữa, có thể là bọn chúng đang bận nên quên mất việc đun trà cho cha đấy. Chuyện vặt vãnh này cha đừng nên chấp với họ làm gì.”
Vừa bóp vai, Gia Ngân vừa an ủi cha của mình.
Lúc này, một tên gia đinh từ bên ngoài chạy vào.
“Bẩm ông, bên ngoài có đô đốc Cang Chung cần gặp ạ!”
“Cái gì? Cang Chung?!”
Nhắc đến tên Cang Chung, phú ông Hạ ngạc nhiên kèm theo sự lo lắng. Còn về phía Gia Ngân, cô ta vui mừng khi Cang Chung đến đây. Sự hạnh phúc viết rõ trên gương mặt của cô ta.
“Thưa cha, con phải vào trong chỉnh chu một chút đây. Cha không được để anh Cang Chung rời đi đâu đó.”
“Ta biết mình phải làm gì, con cứ làm việc mà con thích đi.”
“Dạ thưa cha.”
Gia Ngân hôn vào má phú ông Hạ, sau đó cười tủm tỉm chạy vào trong phòng của mình.
Nhìn thấy con gái vui vẻ, ông ta cũng vui lây. Sắc mặt trở nên hồng hào, ông ta nói:
“Cho Cang Chung vào.”
“Vâng thưa ông.”
Rất nhanh, Cang Chung đi vào nhà theo sự dẫn dắt của gia đinh. Nhìn thấy phú ông Hạ đang ngồi trên ghế chỉnh chu đợi mình. Hắn không tỏ vẻ ngạc nhiên, đi đến trước mặt ông ta mà kéo ghế ra ngồi tự nhiên.
Phú ông Ha thấy thái độ không xem ra ra gì của Cang Chung thì thở mạnh không vui. Ông ta khó chịu nhìn Cang Chung:
“Chẳng hay đô đốc Cang đến đây để làm gì?”
Hắn không vội trả lời ông ta, chân này chéo lên chân kia. Cang Chung gõ tay lên bàn.
“Không có chuyện gì cháu không thể đến đây được ư!”
”Hức, một đô đốc bận rộn như cậu mà cũng có thời gian rảnh để đến đây. Đùa như thế chẳng vui tẹo nào.”
“Ha, nếu bác không muốn tin đấy là sự thật vậy cháu đành phải đi theo hướng của bác vậy. Như thế sẽ làm bác hài lòng đúng không, thưa bác!”
Hắn cười gian xảo.
“Nước và trái cây đến rồi đây.”
Từ bên dưới nhà truyền đến giọng nói của Gia Ngân. Trên tay bưng khay nước và trái cây, Gia Ngân cười điệu đà đi lên. Vì hay Cang Chung đến nhà, cô ta liền thay một chiếc váy dài ngang đầu gối. Đây là mẫu thiết kế vừa ra của Xavan, cô ta rất ưng ý chiếc váy này.
Nhìn thấy con gái bước ra, phú ông Hạ ngưng không nói chuyện công việc với Cang Chung. Về chuyện công việc, ông ta không muốn cho Gia Ngân nghe vì nó liên quan đến nhiều thứ. Nếu để thông tin bại lộ ra bên ngoài khó có thể sống yên ổn.
Gia Ngân nhẹ nhàng đặt khay xuống, cô ta e thẹn lén nhìn Cang Chung.
“Mời cha và anh Cang Chung dùng nước cùng với trái cây.”
“Cảm ơn tiểu thư Gia Ngân.”
“A, đây chỉ là việc nên làm thôi.”
Chỉ nghe Cang Chung nói lời cảm ơn thôi, mặt của cô ta đã đỏ cả lên. Gia Ngân thẹn thùng đứng ở phía sau lưng cha mình, mặt hơi cúi xuống.
Phú ông Hạ thấy con gái không có ý định rời đi, ông cũng không nở kêu con gái lui xuống. Nhưng Cang Chung lại khác, nhìn Gia Ngân cứ đứng õng ẹo trước mặt mình khiến hắn không cảm thấy thoải mái. Liền lên tiếng nhắc khéo:
“Tiểu thư Gia Ngân còn có việc gì khác à?”
“Ơ…không có.”
“Thế tiểu thư có thể tránh mặt một chút để ta cùng với cha của cô nói chuyện không?”
Nghe Cang Chung đuổi khéo mình, Gia Ngân mím môi lưu luyến. Cô ta vẫn còn muốn đứng ở đây để gặp hắn. Nhưng mà, Cang Chung đã nói thế thì cô ta cũng không thể mặt dày đứng mãi ở đây được, kẻo lại bị Cang Chung chán ghét thì biết phải làm sao. Mặt bí xị, cô ta miễn cưỡng nói:
“Được, anh Cang Chung và cha cứ nói chuyện. Em xin phép đi xuống.”
Nhìn theo bóng dáng rời đi của Gia Ngân, Cang Chung nghi ngờ nhìn qua phú ông Hạ.
“Bác Hạ, chúng ta nói chuyện ở đây đảm bảo an toàn không?”
“Hừm, đi theo ta.”
Phú ông Hạ thở dài, ông ta đứng dậy dẫn Cang Chung đi đến phòng sách. Ở đó không có người qua lại và cũng không có ai làm phiền được họ.
Ở trong phòng sách, Cang Chung cảm thấy hài lòng. Hắn không cần phải vòng vo với ông ta nữa mà trực tiếp vào thẳng vấn đề.
“Bác Hạ, mấy đời nhà bác đều làm nghề bán thuốc để cứu người. Vậy bác đã từng dùng thuốc để hại người bao giờ chưa?”
“Ăn nói ngông cuồng! Ta là người luôn lấy chữ “đức” lên làm đầu, làm gì có chuyện lấy thuốc để hai người. Cậu không có bằng chứng thì không được ngậm máu phun người đấy. Coi chừng ta kiện cậu đấy đô đốc Cang.”
Ông ta trợn mắt lên, đe dọa Cang Chung.
“Bác kích động thế làm gì chứ! Nếu bác muốn có bằng chứng thì cháu sẽ đưa bằng chứng cho bác xem nhưng mà trước đó cháu cần biết bác đang cấu kết với ai.”
Không để phú ông Hạ trả lời, Cang Chung lại tiếp tục nói:
“Để cháu đoán xem nhé, là chú Mạc đúng không?”
“Cậu…!”
Phú ông Hạ đổ mồ hôi hột khi bị Cang Chung nói trúng tim đen. Việc ông ta liên kết với phó đô đốc Mạc cũng bởi vì con gái của mình. Nếu không ông ta cũng không cần dính dáng đến việc này.
Nghĩ đến việc kế hoạch của ông ta với phó đô đốc Mạc sắp bị khơi bày, trong lòng cảm thấy lo lắng, bất an.
Biết được nhược điểm của phú ông Hạ, Cang Chung cười đắc ý. Hắn liền dùng nhược điểm đó để đánh vào tâm lý của ông ta.
“Bác Hạ, cháu nói cho bác biết nhé. Phó đô đốc Mạc đã cho bác thứ gì thì cháu không biết nhưng mà có một chuyện bác cần phải biết là chú Mạc rất mưu mô. Nếu như bác thật sự có cấu kết với chú Mạc thì cẩn thận. Khi sự việc vỡ lỡ coi chừng mọi trách nhiệm điều bị đổ lên đầu của một mình chú đấy. “
Tâm tư bị Cang Chung làm rối loạn, phú ông Hạ bắt đầu cảm thấy sợ. Vì đây là lần đầu tiên ông ta tham gia làm việc này. Phú ông Hạ không thể để bản thân vì lầm lỗi mà để con gái rơi vào cảnh bế tắc được. Suy ngẫm một hồi, phú ông Hạ quyết định quay sang cầu cứu Cang Chung. Dù có như thế nào thì ông ta cũng tin chắc Cang Chung giúp mình.
“Giờ ta phải làm gì thì mới cứu vãn được chuyện này.”
Cang Chung cười đắc ý.
“Muốn cứu vãn chuyện này không phải là không có cách, mà quan trọng là bác Hạ có muốn phối hợp cùng với cháu không.”
“Có có, chỉ cần không ảnh hưởng đến con gái của ta thì chuyện gì ta cũng có thể làm được cả.”
“Đấy là do bác nói nhé. Bây giờ cháu quay trở về, khi nào cháu gọi thì bác hãy đến.”
“Được.”
Hắn đứng dậy định rời đi nhưng chợt nhớ ra một chuyện nên dừng bước, quay lại nhìn phú ông.
“Bác Hạ, nếu như đến lúc đó bác muốn đổi trắng thay đen thì hậu quả là do bác gánh lấy nhé. Với cả, người thông minh và cẩn thận sẽ không đi những nước cờ nguy hiểm. Mong bác hiểu lời của cháu và giữ gìn sức khỏe.”
Nói xong, Cang Chung quay người rời đi. Ra đến cửa, hắn thở phào nhẹ nhõm. Như vậy, hắn có đủ bằng chứng và nhân chứng để chống lại phó đô đốc Mạc. Lần này, Cang Chung hắn sẽ đè bẹt ông ta ra thành từng mảnh.
Sau khi Cang Chung rời đi, phú ông quay trở lại nhà chính. Vô tình lại nhìn thấy con gái đang ngồi ủ rủ trên ghế. Ông vội đi đến hỏi hang:
“Con gái, con bị làm sao đấy? Sắc mặt nhợt nhạt, chẳng lẽ con bị bệnh!”
“Không, con không có bệnh mà nếu có thì đó là bệnh tương tư.”
Gia Ngân nhăn mặt không vui.
“Con gái, con đừng buồn nữa. Nói cha biết ai đã làm khiến con buồn.”
“Cha còn hỏi, chính cha là người làm con buồn đấy.”
Gia Ngân giận dỗi quay mặt đi chỗ khác không nhìn ông.
“Ể, ta đã làm gì mà con lại nói vậy?”
Nghe con gái đổ lỗi do mình, ông ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
“Thì cha đã để anh Cang Chung về chứ còn sao nữa. Con vẫn chưa được nói mấy lời với anh ấy thì bị cha đuổi người ta về mất.”