Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đêm nay, bóng đêm thật mê người, những ngôi sao nhỏ phi thường sáng, bầu trời tinh khiết vào đêm nhìn rõ cả vầng nguyệt tròn vành vạnh, trời đất bao phủ một mảnh ánh sáng màu bạc nhàn nhạt.
Hạ Cảnh Điềm đứng ở cửa sổ sát đất, từ chỗ cao nhìn cả thành thị vào đêm, nàng có cảm giác trời rất rộng đất cũng rất rộng, quay đầu lại, ánh mắt liếc nhìn kim đồng hồ, đã mười một giờ.
Hạ Cảnh Điềm hít vào một hơi, nhìn trên ghế sa lon bóng dáng kia vẫn trầm mặc, “Tôi phải đi.” Nói xong, Hạ Cảnh Điềm không đợi hắn lên tiếng, tay đã lấy túi xách liền đi, nàng còn muốn nhìn xem Ngô Viễn Khang đã về nhà chưa!
Đỗ Thiên Trạch đứng dậy đi theo, giọng lười biếng nói!”Tôi tiễn cô.”
Hạ Cảnh Điềm mím môi cười, khoát khoát tay cự tuyệt nói!”Không cần, đã trễ như vậy, anh thân thể lại không tốt, sớm một chút nghỉ ngơi đi!”
“Vậy cô tự mình cẩn thận một chút.” Đỗ Thiên Trạch tay cắm túi quần, một lần nữa trở về sô pha, nhưng thực sự không vui vẻ.
Hạ Cảnh Điềm nhịn không được cười ra tiếng, thật là một người kỳ quặc, rồi liền ra cửa, cũng may cái thành phố này sống về đêm, lúc này trên đường còn nhiều xe qua lại, Hạ Cảnh Điềm ngăn lại một chiếc tắc xi, nói địa chỉ nhà Ngô Viễn Khang rồi mới an tâm nghỉ ngơi.
Nhìn trên đường phố ánh đèn màu đỏ rực cực mộng ảo, bên đường nhiều đôi tình nhân đi dạo, tiếng cười huyên náo, Hạ Cảnh Điềm không khỏi cười một tiếng, điều này làm cho nàng hồi tưởng lại khi còn học đại học, cuộc sống cũng là như vậy vô ưu vô lự.
Nửa giờ sau, Hạ Cảnh Điềm đã đứng ở dưới lầu nhà Ngô Viễn Khang, nàng thở ra một hơi, tâm tình thư giãn rồi tiến bước vào thang máy, tay ấn tầng thứ chin của tòa nhà, đứng ở trong thang máy, Hạ Cảnh Điềm trong lòng thật ra rất phức tạp, nếu như đêm nay Ngô Viễn Khang có cái gì yêu cầu…, nàng có thể sẽ không cự tuyệt, bởi vì, nàng đã quyết định vì tình yêu trả giá, cùng người yêu triền miên cũng là một chuyện vui sướng!
Hạ Cảnh Điềm còn đang suy nghĩ thì thang máy đã đến lầu chín, ra cửa thang máy đi đến cửa nhà Ngô Viễn Khang, đột nhiên nghĩ đến đã trễ thế như vậy hắn khả năng đã đi ngủ, nếu như nhấn chuông cửa nhất định sẽ đánh thức hắn, Hạ Cảnh Điềm từ trong túi lấy ra chìa khóa hắn đưa nàng trước đó, nhẹ nhàng mở cửa.
Nhưng, đang chờ Hạ Cảnh Điềm lại là một màn vô cùng tàn khốc, dưới ánh đèn lờ mờ, nàng rõ ràng có thể thấy được trên ghế sôpha hai thân người dây dưa không ngừng, hơi thở dốc ám muội, bóng dáng trần trụi, Hạ Cảnh Điềm mở lớn hai mắt, kinh hãi đứng tại chỗ, nhìn qua hai người trước mắt nàng chỉ cảm thấy đầu óc ầm ầm nổ mạnh, trống rỗng, hình ảnh bạn trai của nàng cùng bạn tốt nhất phản bội nàng xuất hiện ở trước mắt.
Hai người đang chìm đắm men tình dường như cũng cảm thấy có người đi vào, người đầu tiên nhìn thấy Hạ Cảnh Điềm là Lý Lan đang nằm ở dưới thân, cô hoảng sợ biểu lộ bối rối đẩy ra Ngô Viễn Khang đang ở trên người mình, mà Ngô Viễn Khang cũng đã từ trong mộng tỉnh lại, hai mắt mê man nhìn đến Hạ Cảnh Điềm sắc mặt trắng bệch, lập tức có vẻ chật vật, tay lập tức nhặt lấy quần dài mặc vội, mà Lý Lan thì dùng khăn tắm bao lấy thân mình.
“Các người. . .” Hạ Cảnh Điềm bây giờ mới tìm được thanh âm của mình, nhưng lại run rẩy không thôi, hai mắt mở lớn lên không dám tin.
Lý Lan mắt lộ ra vẻ kinh hoảng, cắn môi dưới dồn dập nói một câu, “Cảnh Điềm. . .”
Mà Ngô Viễn Khang thì là trầm mặc ngồi ở một bên, khuôn mặt vô hạn ảo não cùng hối hận, lần đầu tiên, hắn phát hiện mình lại không có dũng khí nhìn thẳng vào một người.
Một giây sau, Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy ngực nhanh hít thở không thông, nàng xoay người chạy trốn xông vào trong thang máy, một đường chạy như điên dưới xuống lầu, Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm giác trong đầu tràn ngập hình ảnh chướng mắt kia, hoang mang lo sợ, một cổ lửa giận đốt lấy ngực nàng, phẫn nộ, thương tâm, lòng như dao cắt, dường như cả thế giới đều u ám không có phương hướng, mất hết can đảm nàng xông vào trong đêm tối. . .
Mà trong phòng, hai người cũng giật mình tỉnh ngộ, tất cả tình cảm mãnh liệt giờ đã yên lặng, chỉ còn lại hai người tràn đầy tâm sự, Lý Lan nhìn Ngô Viễn Khang vẻ mặt chán chường, tay mảnh khảnh an ủi vuốt ve vai trần của hắn, nhỏ giọng nói!”Viễn Khang, đều tại em.”
Ngô Viễn Khang hai tay che mặt, nặng nề thở dài một hơi, khàn khàn nói!”Cô đi đi!”
“Em. . .” Lý Lan kinh ngạc nhìn hắn, không thể tưởng được sau đó hắn lại đuổi cô đi, cô giật mình dịu dàng lên tiếng!”Em muốn ở lại cùng anh.”
“Em nên về đi!” Ngô Viễn Khang nhàn nhạt lên tiếng, đứng dậy hướng vào phòng tắm, bỏ lại Lý Lan cô đơn với vẻ mặt ngây ngốc.
Nước mắt vô thanh vô tức rơi xuống, Hạ Cảnh Điềm ôm lấy thân mình cô độc đi trên lề đường, ngực truyền đến thanh âm tan nát cõi lòng, nàng đến bây giờ vẫn không cách nào tiếp nhận sự thật vừa rồi, nàng tình nguyện đó chỉ là ác mộng, nhưng, nó rất chân thật, chân thật đến làm cho nàng chống chế không được, cũng không tự lừa được.
Trên đường rất nhiều người, mọi người trên mặt đều lộ ra nụ cười vui vẻ, chỉ có Hạ Cảnh Điềm như là một cái bóng vật vờ mất đi phương hướng, như đứa trẻ con lạc đường.
Gió lạnh lùng từ bốn phía thổi tới, con đường trước mắt bị nước mắt nhuộm thành một mảnh mơ hồ, mê mê mang mang, cùng trái tim nhỏ như đang rỉ máu.
“Không thể nào, không thể nào. . . Không . . .” Như là an ủi mình, nàng thì thào lên tiếng, lần đầu tiên biết yêu thương, nàng rất chăm chút cho tình yêu đầu đời, nhưng hắn ? Vì cái gì phản bội nàng? Vì cái gì?
Đêm đã khuya, nước mắt cũng chảy hết. Hạ Cảnh Điềm thất thần đi trên đường, không biết nên đi con đường nào, nhà ư, nàng không nghĩ trở lại, không muốn làm cho cha mẹ chứng kiến mình thương tâm, bởi vì nàng sợ làm cha mẹ thất vọng, mới ngày hôm qua, cha mẹ còn nhắc tới hôn sự của hai người, đã ở tính toán của hồi môn như thế nào, nhưng chỉ trong một ngày, mộng tưởng đã tan tành, hi vọng của cha mẹ cũng tan biến theo.
Điện thoại không ngừng vang lên, là hắn gọi, một lần rồi lại một lần, tin nhắn cũng gửi rất nhiều, nội dung bên trong chỉ có một câu xin lỗi, khẩn cầu, nàng còn có thể tin tưởng sao?
Trong mê man, nàng gọi điện thoại cho Đỗ Thiên Trạch, bởi vì đêm nay, nàng không có chỗ ngủ, nghĩ tới nghĩ lui chỉ nghĩ đến hắn, cố gắng dùng giọng nói bình thường lên tiếng, “Đêm nay, tôi có thể ở lại một đêm không ?”
Đỗ Thiên Trạch đang tính ngủ một giấc thoải mái, nhưng khi nhận được điện thoại, cả người hắn đều thanh tỉnh, lên tiếng hỏi chỗ Hạ Cảnh Điềm đang đứng, hắn bằng tốc độ nhanh nhất mặc vào quần áo, đi xuống lầu, lái xe hướng đến chỗ Hạ Cảnh Điềm.
Đỗ Thiên Trạch tìm được nơi là lúc Hạ Cảnh Điềm đang ngồi ở một quán cà phê sắp đóng cửa, thần sắc mỏi mệt tiều tụy, Đỗ Thiên Trạch như thế nào cũng không nghĩ ra, rốt cuộc là đã có đả kích như thế nào, mới có thể đem một người mà một giờ trước còn căng tràn sức sống thành ra như vậy.
“Hạ Cảnh Điềm?” Đỗ Thiên Trạch khẽ gọi, tay đỡ nàng, thay nàng trả tiền rồi mang nàng lên xe.