Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trở lại nhà Đỗ Thiên Trạch, Hạ Cảnh Điềm cảm giác mình như đang nằm mơ, cả người chỉ như cái xác không hồn, yên tĩnh ngồi ở trên ghế sôpha một lúc lâu, nàng một câu cũng không muốn nói.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Đỗ Thiên Trạch ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn nàng, tập trung cố gắng suy đoán.
“Anh đi ngủ đi! Tôi ngồi đây là được rồi.” Hạ Cảnh Điềm mím môi lên tiếng, bởi vì giờ phút này nàng cần có nhất chính là yên tĩnh, Đỗ Thiên Trạch cũng là một người thức thời, hắn cắn cắn môi mỏng, đứng dậy liền lên lầu hai, đi vào gian phòng của hắn, thuận tay đóng cửa.
Trong căn phòng trống trải, chỉ có một mình Hạ Cảnh Điềm, nàng cũng nhịn không được nữa ôm đầu gối khóc thút thít. . .
Mặc dù Hạ Cảnh Điềm cố gắng đè nén thanh âm, nhưng vẫn truyền vào trong tai Đỗ Thiên Trạch, hắn nằm trằn trọc trên chiếc giường rộng thùng thình, nhiều lần muốn đi hỏi nàng nhưng đến cuối cùng cũng nhịn được, hắn mở to mắt dựng thẳng tai lẳng lặng nghe động tĩnh ngoài cửa, cũng không biết qua bao lâu, rốt cục, trong phòng trở về yên tĩnh, hắn nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài, dò xét nhìn Hạ Cảnh Điềm, chỉ thấy nàng đã nằm úp sấp ngủ trên ghế sôpha, hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, từ trong phòng lấy ra một tấm chăn choàng trên người nàng, trở lại trong phòng hắn thật sự cảm thấy mệt mỏi liền ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, khi ánh nắng chói chang tiến vào phòng, Đỗ Thiên Trạch có chút không tình nguyện mở ra mắt phượng hẹp dài, trong đầu đột nhiên nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cả người hắn nhảy dựng lên, vọt tới cửa nhưng trên ghế sớm đã không có bóng dáng Hạ Cảnh Điềm, hắn tìm cả gian phòng một lần vẫn không có, chỉ thấy trên bàn đặt một mảnh giấy.
“Tối hôm qua cám ơn anh, tôi đi trước.”
Đỗ Thiên Trạch cầm tờ giấy, trầm thấp gầm một tiếng, sau đó, có chút giận dữ nói!”Cũng không làm cho tôi bữa sáng rồi hãy đi.”
Hạ Cảnh Điềm đi nơi nào ? Nàng kỳ thật cũng không có đi xa, nàng chỉ ở trong một quán cà phê sát tòa nhà của Đỗ Thiên Trạch Cao, lẳng lặng ngồi đó, cố gắng làm tâm mình bình tĩnh lại, trải qua tự hỏi tối hôm qua, nàng biết rõ, nhân duyên này đã cách xa nàng, khuấy lên cà phê trong ly, mùi vị đắng ngắt bốc lên tựa như tâm tình nàng giờ phút này.
Trong đầu hiển hiện chính là đã từng câu nói cười vui vẻ, đã từng ngon ngọt chỉ để dỗ dành nàng, còn có, gian phòng tràn ngập yêu thương đó, hôm nay, hết thảy cuối cùng đã không còn, hai bàn tay trắng cùng nỗi thống khổ, không phải là thân mà là tâm, nơi đầy ấp cảm tình biến thành chỗ trống, bờ vai để dựa vào đã rời đi, đó mới thật sự là tay trắng.
Vì cái gì phụ nữ luôn ngốc như vậy? Luôn chờ mong một tình yêu tốt đẹp? Hôm nay nàng có nên nghỉ việc hay không? Cái công ty này tràn ngập quá nhiều kỷ niệm của bọn họ, nàng không biết mình còn có dũng khí để không để ý hay không.
Đang âm thầm thương tâm , điện thoại vang lên, thì ra là công ty, nàng ấn nút trả lời, “Alo.”
“Hạ tiểu thư, cô còn chưa tới công ty sao? Hiện tại có một phần văn kiện khẩn cấp cần xử lý, phiền cô nhanh lên tới ngay.” Gọi điện chính là một vị quản lý của công ty.
“Được, tôi tới liền .” Hạ Cảnh Điềm hữu khí vô lực nói, nặng thở dài một hơi, đem cà phê đắng nuốt vào một ngụp.
Đúng a! Bị mất tình yêu, công việc nàng không thể lại bị mất, nếu không, thực sự hai bàn tay trắng rồi, kiên cường một chút, chưa từng có điều gì làm nàng chùn bước, sự tình sẽ qua thôi.
Tại phòng vệ sinh, nàng tranh thủ trang điểm lại, đem hốc mắt sưng đỏ che khuất, thêm chút phấn, sắc mặt tái nhợt lập tức có nét hồng nhuận, nhìn qua trong kính gương mặt thanh tú, Hạ Cảnh Điềm miễn cưỡng đẩy lên một nụ cười.
Đi vào công ty, Hạ Cảnh Điềm trực tiếp vào văn phòng, nàng sợ mở ra hộp thư điện tử, nhưng không có cách nào, nàng còn phải xem sắp xếp lịch trình, quả nhiên, một bức thư của Ngô Viễn Khang đã được gửi đến nàng.
Bên trong chỉ có ngắn gọn một câu, “Thực xin lỗi Cảnh Điềm, chuyện tối hôm qua anh thật xin lỗi, nếu như chia tay có thể làm cho chúng ta tốt hơn, chúng ta hãy chia tay đi!”
Sững sờ nhìn qua mấy chữ này một hồi lâu sau, nàng cơ hồ đem từng chữ đều gậm nhắm, Hạ Cảnh Điềm trả lời, “Tại sao phải đối với em như vậy?”
Rất nhanh, Ngô Viễn Khang hồi đáp, “Cảnh Điềm, anh chỉ muốn nói, chuyện tối hôm qua là ngoài ý muốn, anh thật tình yêu em, cũng không kỳ vọng em sẽ trở lại bên cạnh anh, anh chúc phúc cho em, hôm nay anh sẽ từ chức, anh nghĩ đối với em và anh đều tốt.”
Từ chuyện tối hôm qua, Hạ Cảnh Điềm trong lòng đã hận chết Ngô Viễn Khang rồi, nhưng vừa nghe đến hắn đưa đơn từ chức, nàng cũng giật mình, trong đầu loạn thất bát tao, không biết nên như thế nào cho phải, đang muốn đóng lại hộp thư đã thấy tin mới của hắn gửi tới.
“Trước khi anh rời đi, chúng ta có thể gặp nhau để tạm biệt không?” Ngô Viễn Khang đưa ra yêu cầu.
Hạ Cảnh Điềm vốn nghĩ cự tuyệt, nhưng nàng lại rất muốn nghe một chút hắn rốt cuộc muốn nói điều gì, liền hồi đáp!”Được, giữa trưa đến nhà hàng ở đối diện công ty.”
Giữa trưa, Hạ Cảnh Điềm đến trước, Ngô Viễn Khang sau đó đi đến ngồi ở đối diện nàng, bắt đầu không khí có chút cứng ngắc, nhưng là Ngô Viễn Khang mở miệng trước, “Cảnh Điềm, có chuyện này anh muốn hỏi em, em cùng Đỗ Thiên Trạch là quan hệ gì.”
Hạ Cảnh Điềm ánh mắt hơi mở, giọng điệu cứng ngắc nói!”Chúng tôi chỉ là quan hệ bạn bè.”
“Kỳ thật, hôm nay nói đến quan hệ của em và anh ta có chút không thích hợp, nhưng là anh muốn nói, chúc phúc hai người.”
“Anh đang ở đây nói cái gì?” Hạ Cảnh Điềm khó hiểu nhìn Ngô Viễn Khang, bởi vì lời hắn nói làm cho nàng giật mình.
Ngô Viễn Khang buồn vô cớ thở dài, “Điện thoại là anh ta tặng! Lần trước em từ chối đi ăn cùng anh cũng là anh ta mời em, tối hôm qua, em nói đang ở nhà bạn, nhưng thật ra là cùng anh ta cùng một chỗ đúng hay không?”
“Anh đang hoài nghi em?” Hạ Cảnh Điềm mở to mắt, không dám tin theo dõi hắn.
Ngô Viễn Khang cười tự giễu, “Anh không phải hoài nghi em, ngày hôm qua cũng chỉ là trùng hợp em lên xe của anh ta, em tại sao phải gạt anh?”
“Cho nênanh tìm Lý Lan đi uống rượu?” Hạ Cảnh Điềm vô cùng đau đớn lên tiếng.
Đối diện hắn không nói gì, chấp nhận, Hạ Cảnh Điềm mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai khi anh ta phản bội mình trước, cũng đã cho rằng mình trước đã phản bội anh ta, đột nhiên, nàng cảm thấy buồn cười cực kỳ, không biết là cười khổ, hay là cười vui, tóm lại, Hạ Cảnh Điềm nở nụ cười.
Xế chiều hôm đó, Hạ Cảnh Điềm có nhận được một đơn xin từ chức gửi đến, không, là hai, còn có đơn từ chức của Lý Lan cũng được đưa đến trong tay nàng. . .