Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 20 SƯ PHỤ KÊU NGƯƠI VỀ ĂN CƠM
Trải qua chuyện này, Chúc Dao đã hiểu hơn về sư phụ của mình, sư phụ cô không chỉ thiếu tinh tế, mà còn không giỏi nhớ mặt người khác! Ai đời sống hơn một vạn năm còn không nhớ hết tên của các đại phong chủ cơ chứ. Cô đoán với tính cách này của hắn, hắn đã đắc tội hết những người có thể đắc tội rồi, so sánh với hắn, cô đúng là thiện lương và thuần khiết hơn rất nhiều. Vì vậy Chúc Dao hoàn toàn yên tâm.
Nhưng Ngọc Ngôn là một người nói được làm được, hắn không cho phép cô xuống núi, nháy mắt đã xóa luôn trận pháp dịch chuyển đi rồi. Vừa không có trận pháp rời đi, vừa không biết ngự kiếm, Chúc Dao đành phải tiếp nhận giáo dục theo kiểu khép kín. Ngọc Ngôn cũng bắt đầu quan sát cô tu luyện cả ngày, thế nhưng kể cả là vậy, Chúc Dao vẫn không hề cảm ứng được nửa phần linh khí, hình như cô chính là chất cách ly linh khí trời sinh.
Sư phụ nói, cô nhập môn muộn, không bằng đứa nhỏ tâm tính đơn thuần, tâm tư thấu đáo, vì vậy cô rất khó vứt bỏ tạp niệm, chuyên tâm tu hành. Nói theo cách của người trưởng thành thì là, cô đã lớn tuổi rồi, nghĩ ngợi quá nhiều. Chúc Dao biết được chân tướng xong bèn rớt nước mắt.
Lớn tuổi đâu phải lỗi của cô, dù sao tuổi người ta vẫn còn chưa bằng số lẻ so với mấy người giới tu tiên trên trăm trên nghìn tuổi.
Bế quan ba tháng, người không thu hoạch được gì tỏ vẻ ưu thương sâu sắc.
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa cộc cộc, Chúc Dao lập tức cảm thấy kỳ lạ, là ai vậy nhỉ? Trên Ngọc Lâm Phong này ngoài cô và sư phụ ra thì không còn người khác, mà sư phụ trước nay chưa từng gõ cửa.
Cô đẩy cửa ra, ngoài cửa không có một bóng người, chỉ có một con hạc giấy tinh xảo vẫy đôi cánh nhỏ dừng lại trước mặt cô, tiếng gõ cửa vừa nãy chính là tiếng động do nó mổ lên cửa mà ra. Lần đầu tiên Chúc Dao nhìn thấy tiên pháp như vậy, cô tò mò vươn tay.
Hạc giấy ngoan ngoãn đậu trong lòng bàn tay cô, chớp mắt nó hóa thành một tờ giấy có chữ, hóa ra đây là thứ dùng để truyền tin.
Chúc Dao cầm bức thư lên, chữ bên trên có hơi nguệch ngoạc, nghiêng nghiêng vẹo vẹo, lớn nhỏ không đều, chắc là do một đứa bé viết ra. Chỉ thấy trên giấy viết.
“Vợ thối tha, đồ lừa đảo nhà ngươi! Sư huynh nói ta phải gọi ngươi là thái sư thúc, ta không đồng ý, hừ!” Chúc Dao tức khắc biết người viết thư là ai, nhất thời cô cảm thấy ngứa tay, rất muốn đét mông thằng nhóc họ Vương đó. Khi nào thì cô từ không có tên biến thành vợ nó, giờ lại biến thành vợ thối thế hả?
Cô xem kỹ lại một lượt, phát hiện trong góc vẫn còn nội dung khác, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra, cô giơ lên nhìn chằm chằm một lúc lâu mới đọc được chữ bên trong: “Lần trước, cảm ơn!”
Cô hít một hơi thật sâu, có phải cảm ơn cô chuyện lần trước cô đã an ủi cậu nhóc không? Chúc Dao lắc đầu, cậu nhóc kỳ quặc đó nói cảm ơn cũng thật là đặc biệt.
Nếu như nói, ba tháng không đủ để chứng minh khả năng vô dụng của một người, vậy thì năm năm cũng đủ để có thể phán tử hình rồi. Nháy mắt đã năm năm trôi qua, trong năm năm này, cho dù Chúc Dao có chăm chỉ biết bao nhiêu, thì cô vẫn không thể cảm ứng được tí xíu linh khí nào, ba từ mang ý nghĩa sâu sắc “đồ bỏ đi” hoàn toàn có thể dùng để giải thích về cô. Ngay cả chính bản thân cô cũng hoài nghi rằng cách mình xuyên không phải chăng có vấn đề rồi không?
Lẽ nào người của hai thế giới khác biệt về mặt thể chất nên mới dẫn đến việc không thể tu tiên, nhưng rõ ràng tiên pháp, đan dược của thế giới này đều có hiệu quả với cô mà.
Chúc Dao đứng trên đỉnh núi, nhìn lên những tầng mây như mắc cửi trước mặt, lặng lẽ bi thương. Từ nét bút của bạn nhỏ họ Vương trong thư ngày càng ngay ngắn kia, cô biết rằng, Vương Từ Chi đã tu đến Luyện Khí tầng thứ mười từ một năm trước, tốc độ này trong nhóm đệ tử là nhanh nhất. Tử Mộ chân nhân đã đích thân nhận cậu nhóc là đệ tử thân truyền.
Chúc Dao vui mừng thay cậu nhóc, nhưng với bản thân mình thì trái lại, cảm giác vô lực nặng nề sắp đè cô thành những mảnh vụn. Haizzz, rốt cuộc ý nghĩa việc xuyên không của cô đang ở nơi nào? Cô mong chờ đợi nó xuất hiện lắm đây.
“Quác quác, sư phụ ngươi kêu ngươi về nhà ăn cơm, sư phụ ngươi kêu ngươi về nhà ăn cơm!” Mấy tiếng hạc kêu cắt ngang dòng suy tư tự mình thương mình của cô, Chúc Dao quay đầu trừng mắt nhìn con hạc tiên với chất giọng khàn như vịt đực trên trời.
Kể từ năm năm về trước, sau khi nhận được hạc giấy của Vương Từ Chi, cô nhất thời cảm thấy rất hay ho, sau đó bèn đi thỉnh giáo sư phụ cách truyền tin này. Tuy nhiên lại khiến đối phương hiểu nhầm là cô thích cách truyền tin này, vì vậy vị sư phụ nào đó lập tức bắt chước, nhưng người đó lại cảm thấy hạc giấy hơi thấp kém, không hợp với hình tượng cao quý lạnh lùng của hắn.
Vì vậy hắn dùng hạc thật.
...
“Sư phụ ngươi kêu ngươi về ăn cơm, quạc quạc, sư phụ ngươi kêu ngươi về ăn cơm, quạc!”
“Mày là hạc tiên hay vịt vậy hả?” Chúc Dao lườm con hạc chỉ biết lặp đi lặp lại một câu chán ngắt, cô quay người nhanh chóng trở về. Nếu cô không về, chắc chắn con hạc ngốc nghếch này vẫn sẽ cứ tiếp tục kêu gào.
Nguồn : mTruyen.net
Ngọc Ngôn đặt đồ ăn trong tay xuống, thấy phía xa xa đồ đệ nhà mình đang vội vã quay về, hắn hài lòng ngồi xuống. Hắn nhìn cô chào một tiếng rồi bắt đầu và cơm đầy miệng mới thản nhiên nói: “Ngày mai, ta sẽ rời núi một thời gian.”
Chúc Dao khựng lại, cô nhìn thẳng sư phụ, trạch nam vạn năm như hắn cũng biết ra ngoài ư: “Sư phụ đi đâu?”
“Qua mấy hôm nữa là cuộc so tài giữa các môn phái trăm năm một lần, đương thời bát phái ngũ môn đều sẽ tề tựu tại phái Khâu Cổ.”
Cuộc so tài giữa các môn phái là dịp được giới tu tiên coi trọng nhất, phái Khâu Cổ được gọi là môn phái đệ nhất giới tu tiên, mỗi một cuộc so tài giữa các môn phái đều do phái Khâu Cổ đảm nhận.
“Sư phụ cũng muốn tham gia so tài ạ?” Chúc Dao hơi hưng phấn, nói thực lòng, cô đến đây biết bao nhiêu năm rồi, từng thấy dáng vẻ sư phụ nấu cơm, khâu quần áo, chỉ có điều trước giờ chưa được nhìn thấy dáng vẻ lúc đánh nhau của sư phụ. “So tài với ai? Sư phụ đánh thắng được không?”
Ngọc Ngôn nhíu mày, quả thực không nhịn nổi mà giơ tay lên gõ một cái xuống đầu đồ đệ ngốc nghếch của mình: “Bây giờ người đông hỗn tạp, để tránh yêu ma thừa cơ xâm nhập, ta phải đi gia cố lại Hộ sơn đại trận.” Đồ đệ ngốc của hắn không nghĩ được rằng, người tu tiên Nguyên Anh trở lên được xưng là người có năng lực dời non lấp biển, sẽ không dễ dàng ra tay đánh nhau, huống hồ là hắn.
“Ồ.” Hóa ra là sư phụ đi bày trận pháp, cô còn nghĩ rằng có thể nhìn thấy sư phụ đánh nhau cơ. “Vậy cuộc so tài này rốt cuộc là so cái gì?”
“Mỗi phái chọn ba người luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, so tài ra ba thứ hạng đứng đầu.”
Chúc Dao đảo mắt một vòng, không buồn ăn cơm nữa, cô ngồi xuống một cái ghế gần sư phụ nhất: “Sư phụ, có phải hôm đó rất nhộn nhịp không, con có thể...”
“Không thể!” Chúc Dao chưa kịp nói hết câu đã bị Ngọc Ngôn chặn đứng, hắn còn nhân tiện bồi thêm một đao: “Trừ phi con đã đạt đến Trúc Cơ.”
“Sư phụ...” Chúc Dao dài giọng, tỏ vẻ đáng thương nhìn người đối diện, muốn cô đạt đến Trúc Cơ là điều tuyệt đối không thể, cô đã bị nhốt năm năm rồi.
Ngọc Ngôn tiếp tục nhìn mà không nói.
Vẻ mặt Chúc Dao càng thêm ai oán, sư phụ, người vô tình vô sỉ cố tình gây sự.
Người đối diện dứt khoát thu dọn bát đũa, đi thẳng một mạch vào nhà bếp rửa bát.
Chúc Dao thất vọng nằm bò lên bàn, cô nhìn chằm chằm vào cái ghế không, thều thào: “Sư phụ, con còn chưa ăn no mà!”