Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Tịch vừa đi mua sắm về, trông thấy xe riêng của Cố Tử Khâm đậu ở trong hầm đỗ, cô ta có chút ngạc nhiên. Khi đi ngang qua mấy người giúp việc, Cố Tịch liền kéo họ tới một góc khuất hỏi dò:
- Này! Cố Tử Khâm đến đây làm gì?
Người giúp việc nhìn cô ta bằng ánh mắt lấm lét, vội vàng nói:
- Dạ, thưa đại tiểu thư, chúng tôi cũng không biết. Chỉ thấy vợ chồng thiếu gia đem theo Liên Hương đi vào trong phòng khách, nét mặt có vẻ rất căng thẳng.
Nghe thấy cái tên Liên Hương, Cố Tịch lập tức tái xanh mặt. Mái tóc giả của cô ta bay lất phất trong gió, che đi nửa khuôn mặt sớm đã trắng bệch.
- Chết tiệt! Con khốn Liên Hương định giở trò gì vậy hả?
Cố Tịch muốn lên xe trốn đi tạm thời, nhưng Châu Ly đã sớm trông thấy cô ta, lập tức chạy ra rào đón:
- Em chào chị! Mọi người chờ mãi, cuối cùng chị cũng đã về!
Cố Tịch kéo kính, đem kẹp lên ngực áo, vênh mặt lườm Châu Ly không đáp. Nhìn theo bóng dáng kiêu căng của cô ta, Châu Ly chỉ cười nhạt. Chút nữa thôi, cô sẽ chống mắt lên xem Cố Tịch định làm gì để minh oan cho bản thân mình. Liệu rằng cô ta còn có thể vênh váo được như thế này nữa hay không?
Sau khi xem xong toàn bộ những chứng cứ và USB Cố Tử Khâm đưa cho, sắc mặt của Cố Bình đã thay đổi trầm trọng. Các đầu ngón tay của ông run lên bần bật, hai bên vành mắt đỏ hoe, lộ rõ những tia máu đỏ quạch.
Bà Gia Linh run run ngồi xuống ghế, đôi mắt ướt đẫm sương, lắp bắp nói không thành tiếng:
- Chuyện... chuyện gì thế này? Tại sao Cố Tịch có thể làm ra tội ác tày trời kia! Tử Khâm, con lấy được những tấm hình này ở đâu?
Cố Tử Khâm vốn dĩ cũng không biết nguồn gốc của hộp quà này. Do vậy, anh chỉ lắc đầu trả lời thành thật:
- Có người âm thầm gửi tới biệt thự cho chúng con!
Rầm!
Cố Bình tức giận đập mạnh tay xuống bàn, gằn giọng hét lớn:
- Mau tìm bằng được Cố Tịch về đây!
Cố Tịch vừa đi tới cửa, nghe thấy cha nhắc đến tên mình liền lập tức giật thót. Cô ta tháo giày, dè dặt bước vào trong nhà, khuôn mặt sợ sệt lên tiếng:
- Cha mẹ, hai người cho gọi con à?
Cố Bình đứng phắt dậy, không nói không rằng liền đưa tay tát bốp vào mặt con gái một bạt đau điếng. Cố Tịch ôm má, sững sờ nhìn cha, vừa muốn cãi lại liền lập tức lĩnh trọn thêm một cái tát thứ hai.
- Cha dám tát con?
Nước mắt chảy ròng, Cố Tịch ôm hai má sưng đỏ, gào khóc oan ức. Liên Hương ôm chân ngồi co ro ở một góc, sợ đến xanh mắt, không dám lên tiếng nói bất kỳ câu nào. Phen này, cả chủ tớ của cô ta chắc chắn sẽ không thoát khỏi kiếp nạn. Chưa biết chừng còn bị tống giam vào tù vì tội bôi nhọ danh dự và hãm hại người khác.
Trước sự ngoan cố này của con gái, Cố Bình càng thêm nổi giận hơn. Ông ta nắm lấy mái tóc giả của Cố Tịch kéo đi, ai ngờ do dùng lực mạnh khiến tóc giả bung ra, để lộ phần đầu bị cạo trọc lốc, còn chưa kịp mọc tóc của Cố Tịch. Một vài người làm đứng ở bên ngoài nhìn vào, không nhịn được liền lén lút nhìn nhau bật cười hả hê.
Cố Tịch xấu hổ, đưa tay ôm lấy đầu, trừng mắt mắng lớn:
- Cha quá đáng một vừa hai phải thôi chứ!
- Mày còn cãi ngang à?
Cố Bình cầm lấy xấp ảnh, ném vào mặt Cố Tịch, giận dữ quát ầm.
Trông thấy các bức ảnh chụp lén của mình, Cố Tịch thoáng chốc ngây người, hết nhìn cha lại quay sang nhìn Cố Tử Khâm bằng ánh mắt kinh hãi. Điều cô ta lo sợ nhất rốt cuộc cũng đã tới. Thì ra, vợ chồng Châu Ly sớm đã âm thầm theo dõi mọi động thái của Cố Tịch, để giờ đây tới biệt thự chính mà vạch tội cô ta.
Nhưng Cố Tịch vốn là một người đàn bà thâm hiểm. Cô ta vẫn vênh mặt, giở giọng điệu thách thức:
- Cha có dám chắc người trong bức ảnh này là con không? Thời đại công nghệ tiên tiến, ghép mặt thế chỗ là một điều hết sức đơn giản.
Cô ta vừa nói, vừa liếc xéo về phía Châu Ly.
Ngừng một chút, Cố Tịch tiếp tục nói thêm:
- Cha mẹ chỉ trông thấy vài bức ảnh vớ vẩn này liền vu khống cho con. Thế con hỏi cha mẹ, con là con gái ruột mà cha mẹ nhất định không chịu tin tưởng, lại đi tin người ngoài. Thế là sao hả?
Cố Tử Khâm đã quá chán ghét trước sự cãi cố của chị gái. Anh lắc đầu, mở lại đoạn băng chiếu cảnh ân ái của Cố Tịch cùng Quý Sinh, thất vọng nói:
- Em không ngờ chị và Quý Sinh lại có mối quan hệ với nhau. Liên Hương cũng đã nhận tội, tốt nhất chị hãy ngoan ngoãn xin lỗi công khai cha mẹ, nhất là xin lỗi vợ em. Cô ấy chỉ vì sự ích kỷ của chị mà phải chịu khổ, bị người nhà ghẻ lạnh, ôm oan ức và mang tiếng xấu với người bên ngoài. Chị gái, nếu là chị, liệu chị có chịu nổi được không?
Cố Tịch hết đường chối cãi. Cô ta đâu ngờ Cố Tử Khâm lại có trong tay cuốn phim kia. Sự việc rõ ràng như thế này, Cố Tịch có chối cũng đâu có được. Cô ta ngồi phịch xuống dưới đất, hai mắt phủ đầy nước.
Bà Gia Linh khóc cạn nước mắt, thất vọng lắc đầu:
- Mẹ thật sự xấu hổ về con. Cố Tịch, thời gian này mẹ không muốn nhìn thấy con nữa!
Bà xoay gót bước lên phòng riêng. Tiếng đóng cửa đập mạnh như xát muối vào trong lòng Cố Tịch. Cô ta hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, mỉm cười chua chát đáp:
- Đúng vậy. Con và Quý Sinh đã âm thầm qua lại ba tháng nay. Nhưng tất cả những chuyện này đều do Châu Ly gây ra. Chính cô ta đã dồn con đến bước đường khốn khiếp kia!
Cố Tịch vừa nói, vừa chỉ tay vào mặt Châu Ly mà hét lên. Trong suốt cuộc tranh cãi nảy lửa, Châu Ly chỉ cúi đầu im lặng, dành toàn bộ quyền phát ngôn cho chồng mình. Cô tin rằng, với bản lĩnh của Cố Tử Khâm, chắc chắn sẽ làm nên đại cuộc.
- Câm miệng!
Cố Bình thiếu chút nữa đã lao lên dạy cho Cố Tịch thêm một bài học nữa. Chỉ vì hành động ngu ngốc này của con gái, phút chốc khiến cho danh dự của ông ta sụt giảm đi nhanh chóng, xấu hổ với con dâu. Ông ta đã nhốt Châu Ly trong phòng thờ mấy ngày, để Châu Ly ngất lịm m suýt chết. Bây giờ, Cố Bình biết ăn nói sao cho phải.
- Mau xin lỗi vợ chồng em trai của mày đi!
Nghe cha yêu cầu, Cố Tịch trợn mắt lắc đầu. Bảo cô ta xin lỗi Cố Tử Khâm và Châu Ly, vậy chẳng khác gì Cố Tịch đang tự sỉ nhục lòng tự tôn của mình.
Cô ta quả quyết, nhất định không nghe:
- Con không xin lỗi!
Cố Bình càng điên tiết hơn, nắm lấy cổ áo con gái, ép cô ta cúi đầu trước mặt Châu Ly.
- Tao nói mày xin lỗi. Mày còn dám cãi à?
- Á! Cha quá đáng!
Cố Tịch chống cự kêu gào ầm ĩ.
Tình huống này xảy ra, Châu Ly quả thực không ngờ. Cô âm thầm thở dài, đưa tay đỡ lấy Cố Tịch, nhẹ nhàng nói đỡ:
- Thưa cha, chúng con không truy cứu việc này. Coi như đây là bài học đáng nhớ cho chị Cố Tịch và cả vợ chồng chúng con. Mong cha nguôi giận!
Châu Ly đã mở lời như thế thì Cố Bình cũng không muốn làm to chuyện thêm. Ông ta hằm hằm bước vào trong nhà, miệng còn làu bàu chửi rủa.
Ngồi trên sàn nhà, Cố Tịch khóc cạn nước mắt. Mãi lúc sau, cô ta mới đưa tay quệt ngang mặt, nhìn về phía em trai bằng đôi mắt đầy oán hận:
- Tử Khâm à, từ khi em thành hôn với cô ta, em hoàn toàn không xem người chị này ra cái gì nữa. Được, từ nay về sau, chúng ta đoạn tuyệt quan hệ.