Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Được! Anh không nhận con chứ gì?
Cố Tịch nghiến răng chất vấn.
Quý Sinh vươn tay, vỗ vỗ lên má hồng người tình, nhếch môi đáp:
- Phải! Đây đếch phải con tôi! Cút!
Dứt lời, ông ta chui vào xe, chuẩn bị đánh lái đi. Hai bàn tay Cố Tịch nắm lại thật chặt, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ.
- Quý Sinh! Anh nghĩ tôi ngu đến mức để anh làm công cụ phát tiết miễn phí như vậy ư?
Sắc mặt của Quý Sinh đột ngột thay đổi. Ông ta giảm tốc độ của xe, hạ thấp kính lái xuống, đanh mặt hỏi lại Cố Tịch:
- Cô nói thế là có ý gì?
Cố Tịch khoanh hai tay trước ngực, nở nụ cười càn rỡ đáp:
- Những lần chúng ta quan hệ, tôi đều lén lút đặt máy nghe trộm. Anh tham nhũng như thế nào, trốn thuế nhà nước ra làm sao, tôi đều lưu lại hết!
- Khoan... khoan đã!
Quý Sinh muốn bước xuống nói chuyện, Cố Tịch đã đóng sầm cổng lại. Cô ta căm hận nhìn về phía Quý Sinh, gằn giọng nói lớn:
- Để Cố Tịch tôi nói cho ông biết, ngay trong sáng mai, toàn bộ bằng chứng tôi quay lại đều sẽ được phát tán rộng khắp các mặt báo. Quý Sinh, hãy chờ đi!
.............................
- Cha mẹ, xin hai người hãy lấy lại bình tĩnh!
Châu Ly rót nước cho bố mẹ chồng, nhỏ giọng an ủi. Bây giờ, cô không biết phải làm thế nào để ông bà Cố bớt giận, chỉ im lặng ngồi cạnh, vỗ về bà Gia Linh.
Cố Tử Khâm vừa mới rời đi, vậy mà trong nhà đã xảy ra một đống chuyện rắc rối. Đâu ai ngờ Cố Tịch lại làm chuyện tày trời kia, tự dồn bản thân vào thế bị động.
Khi Cố Tịch quay trở lại trong nhà, ông bà Cố tức đến run người, không thèm nhìn cô ta, lập tức đứng dậy bỏ về.
Còn lại một mình Châu Ly và Cố Tịch, bốn mắt nhìn nhau không rời. Trong suy nghĩ của Cố Tịch lúc bấy giờ, cô ta căm hận Châu Ly không kém Quý Sinh. Tất cả chỉ vì vợ chồng Châu Ly vạch mặt cô ta, khiến cho mọi sự diễn ra đến mức nhục nhã như thế này.
- Lưu Châu Ly, tất cả đều là tại mày hết!
Cố Tịch tu lên khóc, chỉ tay vào mặt Châu Ly quát mắng.
Trước thái độ đau đớn này của chị chồng, Châu Ly chỉ thở dài, nhẹ nhàng phân tích:
- Ngay từ đầu, bản thân chị đã phạm sai lầm. Giá như chị không ôm ghen, ôm hận làm ra chuyện này, thì chính bản thân chị cũng đâu rơi vào hoàn cảnh tàn tạ như vậy. Cố Tịch, chị nên nhớ một điều, nếu tôi là chị, kể cả lao vào tình huống này, tôi vẫn sẽ tự do tự tại, sống một cuộc đời tốt đẹp. Hy vọng chị có thể nghĩ thông suốt!
Sở dĩ, Châu Ly nói như vậy là bởi vì cô lo lắng Cố Tịch vì bị dồn đến bước đường cùng sẽ làm chuyện dại dột. Cùng là con gái với nhau, cô hiểu rõ tâm trạng rối ren của cô ta bấy giờ.
Nhìn theo bóng dáng Châu Ly bước lên lầu, Cố Tịch chỉ biết ôm mặt khóc nức nở. Dù cho bản thân cô ta luôn cố gắng như thế nào đi chăng nữa, cha vẫn chỉ xem Cố Tịch như một phế vật. Cả Cố Tử Khâm cũng vậy, chẳng khác nhau là mấy.
.........................
Lúc Châu Ly lên phòng, điện thoại cũng đã đổ hồi chuông thứ ba. Người gọi đến là Lưu Mai Phụng, chị gái Châu Ly. Sau khi hỏi han qua loa vài điều, Mai Phụng thở dài, buồn bã đáp:
- Thực ra, chị luôn canh cánh một điều như thế này! Châu Ly, em có hận chị không?
Đột nhiên chị gái hỏi một câu như thế làm cho Châu Ly hết sức kinh ngạc. Cô cúi đầu, mỉm cười đáp:
- Trước sau, em vẫn không hận chị. Nhưng sao hôm nay chị lại gọi em để nói những lời này?
Đầu dây bên kia, Mai Phụng trầm ngâm khoảng năm phút, sau đó mới lên tiếng tiếp:
- Đầu tháng sau, em cùng Tử Khâm trở về nhà nhé. Chúng ta có chuyện cần bàn, liên quan đến vấn đề chia tài sản!
Thế rồi, không để Châu Ly hỏi thêm gì nữa, Mai Phụng vội vàng cúp máy. Cha mẹ cô vẫn còn sống khỏe, sao đột ngột lại muốn chia tài sản cơ chứ?
Điện thoại của Mai Phụng vừa tắt thì Cố Tử Khâm cũng đã gọi tới. Sau khi nói sơ qua một vài câu hỏi han, Cố Tử Khâm bèn dặn dò Châu Ly:
- Hai ngày nữa, em họ tôi sẽ từ Nhật Bản trở về. Có lẽ con bé ở tạm biệt thự của chúng ta một thời gian. Có vấn đề gì tôi sẽ trao đổi với em sau.
- Vâng! Anh nhớ giữ gìn sức khỏe!
Châu Ly nhỏ giọng nói.
............................
Cố Tịch vì quá tức giận, tự mình lái xe đến quán bar giải sầu. Cô ta mặc váy hai dây ngắn cũn cỡn, trang điểm đậm, mặc kệ bản thân đang có thai, liên tục uống rượu hết ly này tới ly khác.
Hai má Cố Tịch đỏ rần, mắt mờ lim dim, say mèm. Tiếng nhạc ồn ã, xập xình vang lên càng khiến Cố Tịch khó chịu hơn.
- Ồn ào quá đi!
Cố Tịch làu bàu mắng, sau đó gục đầu xuống bàn, mệt mỏi thở dài.
Đột nhiên, từ sau lưng Cố Tịch, một bóng hình cao to, vạm vỡ tiến sát đến. Khi chủ quầy pha chế thắc mắc hỏi, anh ta liền chỉ tay về phía Cố Tịch, lắc đầu đáp:
- Cô ấy là bạn gái của tôi. Giận dỗi vô cớ nên tự đến đây hành hạ bản thân vậy!
Dường như để củng cố thêm niềm tin của chủ quầy, anh ta mở ví, lôi ra tấm ảnh chụp cùng Cố Tịch. Lúc này, chủ quầy mới tin, đồng ý để anh ta đưa Cố Tịch đi theo.
Cố Tịch đã say không biết gì nữa, để mặc cho người đàn ông dìu đi, chân tay chuếnh choáng, liên tục chửi mắng:
- Thằng khốn Quý Sinh! Mày phải chết không toàn thây mới thỏa lòng tao!
Khóe miệng gã đàn ông nhếch lên, đôi mắt đục ngầu tràn ngập tia ác ý. Anh ta dìu Cố Tịch đến một ngách hẻm nhỏ, sau đó ném cô ta xuống đống rác gần đó. Từ trong bóng tối, năm gã du côn cởi trần, chân đi dép lê, loẹt quẹt bước ra. Khuôn mặt kẻ nào người nấy đều bặm trợn, miệng phì phèo điếu thuốc lá, nhìn vô cùng dữ tợn.
Gã đàn ông đá chân về phía Cố Tịch đang nằm gục trên bãi rác, rút ra một sấp tiền lớn, đưa cho tên du côn đứng đầu.
- Giải quyết nhanh gọn! Nếu tránh bị cảnh sát truy cứu, các cậu có thể không quay mặt mình!
Tên du côn nhận lấy tiền, đem lên mũi hít hà, nhếch môi đáp:
- Được thôi! Nhưng này ông anh, con bé này không bị bệnh chứ?
- Mày sợ nó nhiễm HIV?
Gã đàn ông nhướn mày hỏi ngược lại.
Đám du côn gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. Nhìn dáng vẻ thèm khát của bọn chúng, anh ta càng thêm khinh thường ra mặt. Cũng là lũ cặn bã với nhau, vậy mà còn tỏ vẻ ta đây thanh tao ư?
- Không! Hàng ngon! Thoải mái đi!
Anh ta cười nhạt, sau đó xoay lưng rời đi.
Cố Tịch nằm gục, miệng vẫn còn lẩm bẩm chửi bới Quý Sinh, không hề hay biết bản thân sắp rơi vào cạm bẫy tàn độc, phút chốc tự đẩy mình xuống mười tám tầng địa ngục, thảm đến không thể ngóc đầu lên nổi.
.................................
Trong màn đêm tối đen, bóng dáng cao lớn của S đang đứng lặng lẽ dưới tòa thị chính, nơi các cán bộ cao cấp của quân đội đang ở đó làm việc. Anh mặc bộ đồ đen bó sát, đội mũ phớt che gần nửa mặt phần trên, khẩu trang đen ôm gọn, trên tay cầm móc sắt, bình thản lắc lư qua lại.
Phía dưới tấm biển thông báo là lệnh truy nã quốc tế gã tội phạm giết người bí ẩn. Sau khi gây ra ba vụ giết chết đảng phái viên quốc gia, cho đến thời điểm hiện tại, phía bên cảnh sát vẫn chưa tìm ra được bất cứ tung tích nào của anh ta.
- Chậc! Tất cả nguồn cơ đều do chính bàn tay các người tạo ra!
S nhếch môi cười nhạt. Đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm lên trên căn phòng vẫn còn sáng đèn.
Ngay sau đó, anh đu người bám lên thành tường rào, thành công nhảy được vào bên trong.