Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Bình há hốc miệng chết sững. Một lời nói nhẹ nhàng tưởng chừng như đang khen chồng, nhưng thực chất Châu Ly là đang muốn dằn mặt Cố Bình, bảo vệ Cố Tử Khâm.
Xem ra, con người Châu Ly cũng không phải đơn giản.
Ông ta ngồi trở lại trên ghế, lạnh lùng buông ra một câu:
- Tôi đã cho người liên hệ với tập đoàn Luxus, tiến hành hủy toàn bộ hợp đồng làm việc của cô. Châu Ly, hãy biết an phận, ngoan ngoãn thì nhà họ Lưu mới có thể yên ổn.
Dứt lời, ông ta đứng dậy, sau đó vung tay ra hiệu, thuộc hạ lập tức cất bước đi theo ra ngoài.
- Cảm ơn, Châu Ly.
Cố Tử Khâm mở lời cảm ơn vợ. Cô gái này cũng không yếu đuối và nhu nhược như những người con gái khác. Dám cãi lại cha anh, Châu Ly là người đầu tiên.
- Châu Ly! Ngày mai gia tộc sẽ có buổi dã ngoại trên núi. Cô hãy chuẩn bị đồ cá nhân, sáng sớm mai chúng ta phải đi sớm.
Châu Ly quay đầu lại nhìn Cố Tử Khâm, khuôn mặt có phần ngơ ngác:
- Vậy... anh sẽ đi cùng chứ?
Nếu Cố Tử Khâm không cùng cô đi, Châu Ly sẽ không biết phải làm như thế nào cho phải khi đối diện với những thành viên gia tộc họ Cố. Nhất là Cố Tịch và Cố Bình, hai con người này chẳng khác gì hổ dữ, mỗi lần đối diện với cô chỉ muốn cào cô ra thành trăm ngàn mảnh.
Người đàn ông trước mặt cô chỉ lặng lẽ điều khiển xe lăn rời đi. Đến bây giờ Châu Ly mới biết, chiếc xe của anh có chế độ tự điều khiển, dễ dàng giúp chủ nhân leo lên, đi xuống các đoạn đường dốc một cách đơn giản.
Trong suốt bữa cơm tối, cả cô và anh đều giữ khoảng cách, tuyệt nhiên không ai mở lời với đối phương. Bổn phận của Châu Ly là chăm sóc và giúp đỡ Cố Tử Khâm trong sinh hoạt cá nhân, làm tròn trách nhiệm của một người vợ. Vì vậy. cô tự nhủ sẽ ở lại bên cạnh anh đến khi nào Cố Tử Khâm không cần tới cô nữa.
Buổi dã ngoại của nhà họ Cố được tổ chức thường xuyên, một năm bảy lần, tùy vào những thời điểm thích hợp. Lần này, Cố Bình quyết định đoàn người sẽ lên núi Nhiếp Phong, nằm ở rìa phía Tây thành phố, nổi tiếng bởi độ cao và rừng cây rậm rạp bậc nhất cả nước.
Châu Ly vừa giúp Cố Tử Khâm ngồi lên xe riêng, vừa nghĩ thầm trong đầu: Leo núi với độ cao và địa hình hiểm trở như thế này, việc đi lại của Cố Tử Khâm sẽ vô cùng khó khăn. Vậy nhưng Cố Bình vẫn bất chấp quyết định như thế, có chút hơi ích kỷ.
Cố Tử Khâm là cựu Đô Đốc, danh tiếng lẫy lừng, thẳng tay sát phạt quân phiệt mà không một chút lưu tình. Có lẽ, sau khi bị thương trầm trọng khiến hai chân bị liệt, anh đã không còn hy vọng gì đối với bản thân nữa, tính cách cũng hoàn toàn thay đổi, trở nên trầm ổn và tĩnh lặng hơn.
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh tới biệt thự chính của Cố gia. Vợ chồng Cố Bình, Cố Tịch, Cố Khương cùng một vài thành viên khác trong gia tộc đã chờ sẵn ở cổng.
- Cha mẹ, chị Cố Tịch!
Cố Tử Khâm thò đầu ra khỏi cửa kính xe, nở nụ cười dịu dàng.
Vừa trông thấy em trai, Cố Tịch đã chạy thật nhanh đến bên Cố Tử Khâm, hai tay choàng qua cổ anh, cười tươi hỏi han:
- Mới lấy vợ được mấy ngày mà em trai của chị đã có phần hốc hác đi nhiều. Châu Ly, em cần thay đổi lại cách thức chăm chồng của em đó!
- Em sẽ lưu ý!
Châu Ly vẫn tỏ ra ôn nhu, trái ngược hoàn toàn với thái độ khinh khỉnh của Cố Bình. Bà Gia Linh, mẹ Cố Tử Khâm tương đối hòa nhã.
Sau khi hỏi thăm con trai một chút, bà bèn cầm lấy đôi tay nhỏ nhắn của Châu Ly, dịu dàng căn dặn:
- Con gả cho Tử Khâm sẽ phải chịu thiệt thòi. Trước đây, thằng bé là niềm tự hào của Cố gia. Từ sau vụ tai nạn xảy ra lần trước, tính cách của nó đã thay đổi hoàn toàn. Châu Ly, trăm sự nhờ con.
Trong Cố gia này, ngoại trừ Cố Tử Khâm, bà Gia Linh là người thứ hai đem lại cho Châu Ly cảm giác ấm áp. Cô chỉ biết gật đầu vâng dạ, cảm xúc đan xen lẫn lộn.
Đường đến núi Nhiếp Phong tương đối xa. Đoàn người phải tốn tròn năm giờ đồng hồ mới tới nơi. Núi Nhiếp Phong nổi tiếng là ngọn núi cao nhất cả nước, địa hình hiểm trở, rừng cây rậm rạp, đã có nhiều nhà leo núi phải tử mạng tại đây.
Thế nhưng, tính cách đặc trưng của nhà họ Cố vốn luôn muốn chinh phục những thứ khó khăn. Càng nguy hiểm, tỉ lệ sống thấp bao nhiêu họ lại càng cảm thấy phấn khích, hứng thú bấy nhiêu.
Châu Ly đẩy xe lăn, giúp Cố Tử Khâm thuận lợi lách qua những phần đất lồi lõm. Cố Bình dẫn đầu đoàn leo núi, đi sâu vào trong khu rừng. Đường đến chân núi mất một khoảng thời gian khá xa, vì vậy đoàn người quyết định cắm trại, dựng lều nghỉ ngơi qua đêm.
Cố Bình cùng con trai út Cố Khương và một số người đàn ông trong đoàn cùng nhau chặt cây, dựng lều cắm trại. Châu Ly ngồi bên cạnh Cố Tử Khâm, thành thục giúp anh lau sơ qua mặt mũi sạch sẽ.
- Tử Khâm!
Cố Tịch từ đằng sau bước đến bên cạnh Cố Tử Khâm, không quên đánh mắt ra hiệu cho Châu Ly. Cô cũng rất hiểu chuyện, đứng dậy bỏ đi, để Cố Tịch cùng em trai dễ dàng trò chuyện.
Nhìn cử chỉ thân thiết có phần thái quá của Cố Tịch dành cho Cố Tử Khâm, Châu Ly có chút thắc mắc. Tuy nhiên, suy nghĩ khác thường này nhanh chóng bị cô gạt bỏ. Họ là chị em gái, quấn quýt nhau cũng là chuyện bình thường.
Lại nghĩ tới mối quan hệ của cô và Lưu Mai Phụng, trước khi cô bị ép gả tới nhà họ Cố, hai chị em họ cũng đã từng thân thiết đến như vậy.
Sột soạt...
Đột nhiên, phía trong lùm cây gần đó chợt vang lên một tràng âm thanh rả rích, phì phì. Châu Ly giật nảy mình, bật ngửa ra đằng sau. Một con rắn rằn ri chầm chậm bò tới phía cô, phùng mang trợn mắt, thở phì phò, ngóc đầu lên cao trong tư thế mổ. Nhìn sơ qua hình dáng của con rắn, tuổi đời của nó cũng phải trên dưới ba năm. Lớp vảy cứng ngắc, to hơn đầu móng chân một người trưởng thành.
Châu Ly nhìn con rắn chằm chằm, thở phào một hơi. Cô vốn không sợ loài bò sát có vảy này, do vậy, thái độ tương đối bình tĩnh.
Con rắn co người, nhằm hướng Châu Ly bổ nhào xuống. Châu Ly không hề né tránh, xòe rộng bàn tay, đợi khi khoảng cách giữa cô và nó sát lại gần, Châu Ly hung hăng tóm được đầu nó, sau đó ép chặt đầu con rắn, không để nó có cơ hội phùng mang cắn cô. Thân dài tróc vảy của nó cuốn chặt bên cánh tay Châu Ly. Cô vẫn để nguyên tư thế như vậy, đoạn bước trở về phía trại.
Trông thấy Châu Ly từ phía xa trở về với một con rắn lớn đang quấn trên tay, Cố Bình cùng mọi người đều há hốc miệng, trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn cô.
- Cố Khương, chị hy vọng mọi người đều có hứng thú với món rắn nướng.
Cố Tử Khâm lập tức phì cười.
Dám tay không bắt rắn hổ mang, cô gái nhỏ này quả thực rất cá tính.
- Ôi dào! Tưởng gì, chuyện này ai cũng có thể làm được.
Cố Tịch chống tay đứng bên cạnh, bĩu môi châm chọc. Châu Ly cầm con rắn hướng về phía cô ta, ung dung đề nghị:
- Vậy thì chị Cố Tịch sẽ giúp em cầm con rắn này chứ?
Cố Tịch lập tức ngậm miệng, lùi ra phía sau hai bước, vênh mặt lấp liếm:
- Hừ! Không rảnh, bẩn tay!
Cơn mưa nhỏ rả rích kêu lộp bộp trên tấm lều bạt. Khí lạnh từ mặt đất tỏa ra xung quanh lều nhỏ, khiến Châu Ly khẽ rùng mình.
Cố Tử Khâm nằm bên cạnh cô đã ngủ tương đối say, hơi thở đều đều phát ra, bờ vai anh nhẹ nhàng rung.
Đột nhiên, trong đầu Châu Ly chợt xuất hiện hình ảnh mờ nhạt của S. Cô vô thức đưa tay chạm lên môi mình, cảm giác sợ hãi xen lẫn lo lắng không ngừng giày vò tâm can của cô.
Nếu chẳng may S xuất hiện ở đây, vậy thì cô phải đối diện với anh ta như thế nào? Con người ra tay giết người tàn độc này luôn khiến cô phải rùng mình sợ hãi.