Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Gấu Gầy
Đám học sinh ở Chiêu Minh Đường đang ôm mấy quyển sách của Tấn Án, chổng mông lên tảng đá lớn truyền tay nhau chép lại.
Có người lẩm bẩm: "Đây là thật sao, họ Thẩm kia không phải chọn một ít đề giả cố ý lừa chúng ta đó chứ?"
Tấn Án trợn trắng mắt: "Đồ không biết xấu hổ, cái đề này vốn cũng không phải để cho các ngươi. Ăn mày còn ngại cơm thiu, ngươi không tin thì đừng có chép."
Người nọ liền cười ha hả: "Không thiu, không thiu."
Tấn Án quay đầu lại, nhìn thấy Đường Nam Tinh đang vươn cổ, cứ nhìn vào trong học đường, bồn chồn không yên.
Tấn Án cầm quạt chọc vào hắn, hỏi: "Họ Đường, ngươi đang nhìn gì vậy?"
Người bên cạnh nói: "Chắc là lo lắng Vệ nhị ca với Thẩm Diên đánh nhau."
Nói xong, có chút ngượng ngùng, sửa lại: "Khụ... với Thẩm Chiết Xuân."
Dùng đề dự đoán của người ta, còn gọi thẳng tên người ta, đúng là có chút ngượng ngùng.
Tấn Án vểnh chân ngồi trên tảng đá lớn, nói thầm: "Ta cảm thấy Thẩm Chiết Xuân rất tốt, Vệ nhị ca cũng không phải người không nói lý lẽ, ngươi bớt lo lắng vô ích đi."
Đường Nam Tinh nói: "Ngươi có biết hắn tốt thế nào không? Hắn rất tốt, mỗi ngày đều bắt lỗi Vệ nhị ca."
Tấn Án lại trợn trắng mắt, nói: "Vậy ngươi trở về đi, đi theo ra ngoài làm cái gì?"
Đường Nam Tinh không nói năng gì nữa.
—— hắn cũng đi theo xem đề dự đoán mà.
Cả đám lại cười hi hi ha ha.
Tấn Án lại phẩy quạt, nói: "Ta nói thật, Thẩm Chiết Xuân rất tốt."
Thấy mọi người không tin, liền nhướng mày hỏi: "Các ngươi còn nhớ năm trước ta đi hội thơ không?"
Đường Nam Tinh nói: "Ồ, lần đó ngươi chưa chịu từ bỏ ý định, nhất định phải chen chúc vào đám văn sinh."
Tấn Án đạp hắn một cước, đáp: "Đúng, chính là lần đó."
Tấn Án người này, rất đam mê trở thành văn nhân, nhưng văn chương trong đầu không đủ, đám văn sinh kia lại rất xem thường hắn.
Đó là lần đầu tiên hắn dự hội thơ, hiếm khi được người ta mời đi, hắn nhịn không được học đòi người ta, bày đặt văn vẻ bàn luận điển cố.
Thế nhưng càng nói càng sai, đem Phiền Trì nói thành Phiền Khoái, biến một môn sinh ưu tú của Khổng Tử trở thành mãnh hán dưới tay Hán Cao Tổ.
Hắn khi đó cứng đầu cứng cổ, nhất định dù chết cũng phải mạnh miệng, cắn răng đỏ mặt nói mình không nhớ lầm.
Đối phương cũng nghiêm túc, cất giọng hét lên, mọi người xung quanh liền cười nhạo hắn.
Cười đến mức đỉnh đầu hắn đổ mồ hôi hột, ngón chân co quắp lại, hận không thể lập tức chui vào xuống đất, cả đời không bao giờ đến hội thơ nữa.
Khi đó Thẩm Diên trùng hợp đi tới, có người cười hỏi y: "Chiết Xuân, ngươi đến rất đúng lúc, ngươi đã từng nghe nói Phiền Trì đổi tên thành Phiền Khoái chưa?"
Thẩm Diên liếc mắt nhìn hắn.
Hắn còn tưởng rằng Thẩm Diên sẽ cười nhạo hắn.
Thế nhưng Thẩm Diên lại thản nhiên nói: "Phiền Trì là ai? Đọc sách mệt mỏi, nhất thời nhớ không ra."
Mấy người đó liền cười: "Chà chà, ngay cả chuyện này mà ngươi cũng dám quên, ta nhất định phải báo cáo với tiên sinh mới được, kỳ thi quý phải làm sao đây."
Thẩm Diên không thèm liếc mắt, chỉ cứu hắn xuống.
Sau đó hắn muốn cảm ơn, lại phát hiện Thẩm Diên đã rời đi từ sớm, cuối cùng không thể tạ thành.
Bây giờ kể ra chuyện này, mọi người đều cười nói: "Đã kêu ngươi bớt tiếp xúc với đám thư sinh, cứ nhất định phải đi để bày ra vẻ hèn nhát mới được."
Tấn Án nói: "Sau đó ta có đi nữa đâu."
Đường Nam Tinh lại nói thầm: "Không đúng, ngày đó ta đã nhờ Vệ nhị ca dẫn ngươi đi rồi mà."
Tấn Án nghe vậy sửng sốt: "Cái gì?"
Đường Nam Tinh lẩm bẩm: "Ngày đó ta đoán chừng ngươi đi sẽ mất mặt, trùng hợp Vệ nhị ca đi có việc gần đó, nên ta mới năn nỉ hắn nhìn ngó ngươi một chút, tránh cho ngươi ra vẻ rồi mất mặt ——"
Đang nói giữa chừng, bị Tấn Án đạp một cước: "Ngươi mới ra vẻ mất mặt á."
Đường Nam Tinh nói: "Chuyện là thế đó, nói vậy, ngươi căn bản không nhìn thấy hắn?"
Tấn Án suy nghĩ một hồi rồi nói: "Đúng là không thấy."
"Có lẽ là tới rồi, nhưng thấy không có chuyện gì, nên đi về luôn."
"Ngày hôm sau đó, ta kéo một đám thư sinh chơi oẳn tù tì uống rượu, uống đến nôn ói bảy tám lần, bây giờ bọn họ nhìn thấy ta còn sợ."
Một lát sau, Tấn Án lại cười nói: "Hoặc có lẽ là nghe thấy Thẩm Chiết Xuân nói hộ cho ta, hắn cũng bớt việc."
"Vậy không phải tốt hơn sao, bây giờ biết Thẩm Chiết Xuân không phải là người xấu gì, hắn càng không đánh nổi."
Ai ngờ Đường Nam Tinh nghe vậy, lo sợ thất thần, vỗ đùi nói: "Vậy thì hỏng rồi."
Tấn Án hỏi: "Cái gì hỏng?"
Đường Nam Tinh đáp: "Hai người bọn họ á."
Tấn Án tức giận liếc hắn một cái, nói: "Hai người bọn họ không đánh nhau nữa, ngươi hết được xem náo nhiệt, đúng không ——"
"Đường Nam Tinh, ngươi sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao?"
Đường Nam Tinh thầm nghĩ, ngươi thì hiểu cái khỉ gì.
Thẩm Diên bình thường trái tính trái nết, Vệ nhị ca còn bị y mê hoặc đến nỗi muốn đoạn tụ.
Nếu y mà là người tốt nữa, thì Vệ nhị ca chẳng phải sẽ triệt để đoạn tụ luôn sao.
Ngồi bên cửa sổ, Vệ Toản lờ mờ nghe thấy lời nói của Tấn Án.
Nghĩ lại thì, hắn thật sự đã nhìn thấy Thẩm Diên trước đây.
Có rất nhiều lần, hắn thấy Thẩm Diên ôn nhu với những người xa lạ.
Hắn mới nhận ra, Thẩm Diên không phải lúc nào cũng cay nghiệt xấu tính, mà đôi khi cũng rất dịu dàng.
Tấn Án nói về lần thi hội đó, đúng là hắn đã đến.
Hắn vốn dĩ định kéo Tấn Án đi, nhưng nhìn thấy Thẩm Diên giải quyết mọi chuyện ổn thoả, cho nên mới không lên tiếng.
Chỉ quan sát từ xa.
Ngày đó Thẩm Diên bị bệnh, không thoải mái lắm, nhưng vẫn cố gắng làm mấy bài thơ, nhất định phải được nhiều người vỗ tay tán thưởng thì y mới chịu vào một góc nghỉ ngơi.
Khi đó y dường như đã cực kỳ mệt mỏi, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, y phục trên người cũng ướt đẫm.
Hắn không biết tại sao lại bước đến nhìn y.
Thẩm Diên không còn khí lực, ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt không thể mở ra được, nhẹ giọng gọi một tiếng: "Huynh đài."
Hắn liền cúi thấp người, cố nhét chiếc khăn tay vào tay y.
Tiểu bệnh tử rũ mắt, ngoan ngoãn nói: "Đa tạ."
Rồi lại không nắm chặt được, khăn tay vô tình rơi xuống đất.
Trong lúc nhất thời, hắn không phân biệt được đó là cảm giác gì, giống như là có ai đó gõ nhẹ vào trái tim mình, vì vậy hắn cúi người nhặt cho y, thậm chí giọng nói cũng chậm lại rất nhiều: "Thẩm Diên, ngươi không khoẻ sao?"
Ai ngờ Thẩm Diên lại nhận ra giọng nói của hắn.
Y liền thay đổi sắc mặt.
Thẩm Diên cố hết sức mở ra mí mắt, nhìn hắn cười lạnh, nói: "Thì ra tiểu Hầu gia cũng tới đây, xem ra Quốc Tử Học đã không đủ đất diễn để tiểu Hầu gia thể hiện tài năng rồi."
Đó là một thái độ đề phòng và ghét bỏ.
Giống như sợ hắn sẽ cướp đi danh tiếng của y trong hội thơ này.
So với thái độ ôn hoà với Tấn Án, sự lạnh lùng lúc này không giống của cùng một người.
Tay hắn đông cứng lại.
Hắn còn chưa kịp buông lỏng cảnh giác, đã bị thứ gì đó cắn cho một phát, vừa đau vừa nóng, miệng vết thương nóng như lửa đốt.
Một lúc sau, hắn ném khăn tay xuống trước mặt y, cười nhạo nói: "Ngươi tưởng ai cũng như ngươi sao?"
Cuối cùng hắn vẫn nhờ chủ nhân hội thơ phái người đưa Thẩm Diên về nhà.
Nhưng hắn lại không dành cho Thẩm Diên một sắc mặt tốt.
Lòng tự trọng của thiếu niên khiến hắn không thể nhúng nhường để lấy lòng thiên hạ, thậm chí còn cảm thấy xấu hổ. Hắn cho rằng lòng tốt của Thẩm Diên đối với người khác là chiêu dụ mua chuộc lòng người.
Mỗi lần cãi nhau, hắn đều nói y luồn cúi, còn tin chắc y là kẻ tiểu nhân hám lợi.
Chẳng qua hắn không muốn thừa nhận, Thẩm Diên chỉ chán ghét mỗi mình hắn.
Một thời gian dài sau đó, hắn không suy nghĩ tới nữa.
Có thể do cách quá lâu.
Lúc trước dùng ánh mắt gì để nhìn Thẩm Diên, hắn cũng không rõ.
Thậm chí hắn còn không biết, khoảnh khắc như vậy đã từng có hay không.
Cũng giống như bây giờ, chỉ vì cùng Thẩm Diên ở chung một phòng, cách một cái bàn mà mừng thầm.
Giả vờ bình thường.
Nhưng vẫn luôn lặng lẽ chú ý.
+++
Thẩm Diên bị quấn lấy hỏi đề rất lâu, lại thêm Vệ Toản cứ nhìn chằm chằm, đến chạng vạng khi trở về viện, liền vô cùng khát nước.
Không đợi Chiếu Sương ra tay, tự rót ba chén trà cho mình, uống xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Chiếu Sương hỏi: "Sao lại khát đến như vậy?"
Y lẩm bẩm: "Làm tiên sinh chỉ bài cho người ta ấy mà."
Chiếu Sương liền cười: "Lại là có ai hỏi, người liền trả lời?"
Y nói: "Nếu đề thi không chính xác, ta sẽ vượt mặt bọn họ."
Chiếu Sương không nói gì, thầm nghĩ chẳng qua y mềm lòng mà thôi, ngoài miệng cứ nhất định phải tìm cái cớ.
Thẩm Diên vừa dứt cơn khát, liền nghe thấy Tri Tuyết đang giáo huấn tiểu nha đầu ở bên ngoài.
Y nghiêng tai lắng nghe, hình như là bị mất thứ gì đó. Tri Tuyết nói một lúc lâu, nha đầu Liên Nhi cứ ngơ ngác gật đầu.
Thẩm Diên hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Chiếu Sương đáp: "Trong lồng xông khói thiếu một bộ đồ, tra xét hơn nửa ngày, Liên Nhi mới thừa nhận, nói là lúc đưa đi giặt bị mất, hỏi nàng bị mất ở chỗ nào, nàng cứ ấp a ấp úng."
"Một bộ y phục tốt như thế, có thể biết bay sao?"
Thẩm Diên dở khóc dở cười, nói: "Coi như là chuyện lớn hoá nhỏ đi, mất thì cũng đã mất, giáo huấn gần một nén hương rồi, bảo hai người họ trở về nghỉ ngơi đi."
Chiếu Sương nói: "Nếu nàng ấy nói sớm một chút, thì đâu có bị giáo huấn, Tri Tuyết phải hỏi cả buổi chiều mới lắp bắp thừa nhận, không nói nàng ấy vài câu, lần sau sẽ không nhớ."
Thẩm Diên cười một tiếng, nói: "Vậy cũng có gì to tát lắm đâu, không lẽ có người lấy xiêm y của ta đi hạ chú sao?"
Y chỉ là thuận miệng nói ra lời này, ai ngờ vừa dứt lời, liền nhìn thấy tiểu cô nương sửng sốt một chút, dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì, luống cuống nhìn y.
Nàng cọ tới cọ lui vạt áo, đột nhiên thoáng cái liền hoảng hốt.
Bàn tay uống trà của Thẩm Diên dừng một chút.
Đôi mắt vốn dĩ đang mỉm cười chợt loé lên một tia sáng.
Y liếc mắt nhìn tiểu nha đầu, khẽ cười nói: "Liên Nhi."
"Ngươi lại đây."
- -----