Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Gấu Gầy
Các môn thi của kỳ thi quý rất phức tạp, hơn nữa Chiêu Minh Đường còn phải thi thêm cưỡi ngựa bắn cung và binh pháp, nên phải thi đến ba ngày.
Càng đáng giận hơn chính là, thi xong, trước ngày công bố kết quả là tiết Thượng Tị, theo lệ được nghỉ ngơi một ngày.
Nhà trường mặc kệ học sinh lo lắng điểm thi, chỉ cần bọn họ có thể nghỉ ngơi là được.
Nhưng người của Chiêu Minh đường từ trước đến nay không biết lo lắng là gì, ai nấy đều chơi cho thống khoái trước rồi tính sau, sáng sớm đã kéo nguyên một đám đến trước cổng phủ Tĩnh An Hầu, rủ Vệ Toản ra ngoài chơi hội và ngâm suối nước nóng.
Cả đám cũng không vào cổng, chỉ kêu người truyền lời, tụ tập ngoài cổng, cưỡi ngựa cười đùa, bọn họ đều là thiếu niên lang phong lưu cường tráng, chọc cho nhiều cô nương qua khe cửa trộm mắt nhìn.
Đường Nam Tinh nói: "Chúng ta cứ thoải mái một ngày đi, bảo nhị ca chuẩn bị nhanh một chút."
Có người đột nhiên nhớ tới cái gì đó, gãi đầu nói: "Không rủ Thẩm Chiết Xuân hả?"
Một người khác nói: "Nghe nói Văn Xương Đường tổ chức cái gì mà Khúc Thuỷ Lưu Thương, chắc đã rủ hắn rồi."
Đường Nam Tinh nói thầm: "Thẩm Chiết Xuân bây giờ thuộc về Chiêu Minh đường chúng ta rồi, bọn họ bị sao vậy, mỗi ngày đều tới đây xem náo nhiệt?"
Tấn Án liếc hắn: "Ngươi dùng đề của người ta, ngay cả một câu cảm ơn cũng không có, còn có mặt mũi nói sao?"
"Ôi trời," Đường Nam Tinh sờ sờ ót: "Không phải ngươi đại diện rồi sao?"
Tấn Án nói: "À, ta nói chẳng khác nào ngươi nói? Bộ cái miệng của ta là do ngươi quyên góp hay gì?"
Đường Nam Tinh không còn cách nào khác, bèn nhảy xuống ngựa, tiến đến trước mặt người hầu truyền lời kia, giống như tên trộm biết quay đầu nói: "Cũng hỏi xem Thẩm công tử nhà các ngươi có ra ngoài chơi được không."
Người hầu kia ngoan ngoãn đi vào, nhưng khi Vệ Toản một thân phiêu dật xuân y bước ra, hắn lắc đầu nói: "Thẩm Chiết Xuân nói hắn không đi đâu."
Mọi người đều cười nói, Vệ Nhị, ngươi tự mình đụng phải tổ ong à?
Vệ Toản đúng thật là.
Hắn nghi ngờ hai ngày trước khi thi, ăn chực ngủ nhờ, chọc giận tiểu bệnh tử, khiến y mấy ngày liên tiếp không thèm nói chuyện đoàng hoàng với hắn, gặp hắn là như có điều suy nghĩ, dùng ánh mắt hồ nghi quét qua đảo lại.
Hôm nay ngay cả cửa cũng không cho hắn vào.
Chỉ phái Liên Nhi bước ra, đáng thương nhìn hắn, nói: "Công tử nói, hôm nay không tiếp khách, nếu ta cho ngài vào, sẽ đem ta đóng gói đưa đến viện ngài."
Tiểu nha đầu gục đầu xuống, nước mắt trực trào rơi.
Vệ Toản tự hỏi, không biết Chẩm Qua viện của hắn nuôi hổ hay nuôi sói, sao có thể dọa tiểu cô nương này sợ hãi như vậy.
Hắn bất đắc dĩ tự dắt ngựa đi ra.
Sau đó mọi người bắt đầu hi hi ha ha lên đường.
Lễ hội vào đầu năm, kỳ thật là ngày các thiếu nam thiếu nữ liếc mắt đưa tình với nhau.
Tiết Thượng Tị vô cùng náo nhiệt, người trẻ tuổi đều hẹn nhau đi chơi, thả diều giấy, bọn họ ham vui nên đi trang trại phi ngựa, rồi ngâm suối nước nóng.
Trong thành không được phi ngựa nhanh, cho nên phải đi chậm một chút, liền có mấy cô nương qua qua lại lại ném hoa và túi thơm lên người họ.
Vệ tiểu Hầu gia mặc bộ xuân y mỏng ngồi trên lưng ngựa trắng yên bạc, luôn được người ta ném hoa nhiều nhất, nhưng hắn chỉ lười biếng nhìn xuống đất, làm như không nhìn thấy.
Mấy cô nương thấy hắn không có phản ứng gì, lại ném cho Đường Nam Tinh, người có đôi mắt tròn xoe, khiến hắn vui mừng khôn xiết.
Cứ như vậy, Đường Nam Tinh liền bội thu.
Tấn Án cũng nhận được không ít, nhưng chỉ nhặt một đóa hoa cài lên đầu, cười hắn: "Chả trách nói ngươi không tình nguyện rủ Thẩm Chiết Xuân."
"Nếu Thẩm Chiết Xuân ở đây, sẽ không đến lượt ngươi."
Vẻ đẹp thanh xuân của Thẩm Lang cũng không phải chỉ có đồn thổi.
Đường Nam Tinh hậm hực nói: "Không phải là ta không rủ hắn, tại hắn không muốn đi chứ bộ."
Một lát sau, hắn nói: "Các ngươi nói xem, có phải lần trước ta thấy chết không cứu, cho nên hắn ghi hận ta?"
Mọi người cười nói: "Chắc là có chuyện rồi."
Vệ Toản nghe xong, luôn cảm thấy có chút không yên lòng.
Kỳ thật mấy ngày nay hắn chạy tới chạy lui giữa Kim Tước Vệ và Quốc Tử Học, nếu nói không muốn ra khỏi thành phi ngựa thoải mát, thì là nói xạo.
Nhưng dọc đường nhìn thấy rất nhiều gánh hàng rong, bán diều, bánh, trà xuân, nhưng hắn luôn cảm thấy như thiếu một cái gì đó.
Càng náo nhiệt, lại càng không có hứng thú.
Khi đến cổng thành, người người chen chúc, bọn họ phải xuống ngựa chậm rãi chờ đợi.
Đám học trò nhìn thấy bên cạnh có một bà lão bán một thúng bánh không xanh không vàng, vỏ ngoài hơi xấu nhưng lại thơm phức, liền nhịn không được hỏi là bánh gì.
Bà lão không biết nói biết nói tiếng phổ thông, mở miệng nồng đậm giọng địa phương, nói ra một cái tên.
Đám học trò nghe không rõ, nghe đi nghe lại mấy lần, mới biết đó là món điểm tâm của lễ hội ở Giang Nam, đúng lúc đám người này ra ngoài gấp gáp, không có ai mang cơm theo ăn, thế là bọn họ mua cả thúng, bọc lá sen chia nhau ăn.
Ăn rồi lại cảm thấy khát nước, liền đi bốn phía tìm gánh bán trà.
Vệ Toản cắn một miếng.
Bánh vẫn còn nóng, xốp mềm, hơi ngọt, mùi thơm ngãi cứu xông vào mũi.
Đến sát cửa thành, hắn chợt đổi ý, đem bánh nóng nhét vào trong ngực, ngay cả lý do cũng không tìm, nói: "Ta muốn trở về, không đi với các ngươi nữa."
Đường Nam Tinh chỉ kịp "Hả?" một tiếng, liền thấy Vệ Toản thật sự xoay người, lên ngựa quay về.
Chỉ còn lại một bóng trắng.
Mấy người kia còn đang ăn bánh uống trà.
Quay đầu lại, Vệ Toản đã biến mất.
"Vệ nhị ca đâu?"
Đường Nam Tinh sờ sờ chóp mũi, nói, quay về rồi.
+++
Vệ Toản về đến viện, thông minh hơn trước, không đi cửa chính mà đi cửa sổ.
Hắn bây giờ đã học được mánh khoé của mấy tên dê xồm rất vững chắc, vừa xoay người liền nhảy vào trong cửa sổ của Thẩm Diên.
Quả nhiên, tiểu bệnh tử không có ra ngoài, cũng không đi Khúc Thuỷ Lưu Thương gì đó.
Y ngồi dưới cửa sổ, mặc y phục trắng như trăng, nhàn nhạt rũ mắt đọc binh thư.
Thấy hắn đến, liền giật mình hồi lâu.
Một lát sau, Thẩm Diên mới hỏi hắn: "Ngươi không phải đã đi ngâm suối nước nóng sao?"
Hắn đáp: "Ngâm suối nước nóng không có gì thú vị."
Thẩm Diên bất giác né tránh ánh mắt của hắn, nói: "Chỗ của ta cũng không có gì thú vị."
Hắn mơ hồ ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trong phòng, tưởng đâu mình ngửi nhầm.
Thẩm Diên bình thường không phải là người ban ngày uống rượu, càng hiếm khi nhốt mình trong phòng để uống rượu.
Hắn lại cúi đầu nhìn, phát hiện trên bàn của Thẩm Diên có một bầu rượu, sờ vào thử, đúng là đã nguội lạnh rồi.
Nhất thời nhíu mày: "Thẩm Diên, ngươi nghĩ sao lại đi uống rượu lạnh, chê thân thể mình chưa đủ yếu sao?"
Thẩm Diên cũng giật mình, sờ sờ bầu rượu, mới nhẹ nhàng "Ờ" một tiếng, nói: "Thì ra đã lạnh rồi."
Hắn cũng hết cách với Thẩm Diên.
Sau đó lại nói: "Hai thị nữ của ngươi đâu, họ cũng mặc kệ ngươi sao?"
Nói xong, hắn định đi ra ngoài tìm Chiếu Sương Tri Tuyết.
Thẩm Diên liền gọi hắn lại: "Ta bảo các nàng đi hội rồi, ngươi đừng quản nhiều."
Một lúc sau, đôi mi rũ xuống, y chậm rãi nhìn vào sách nói: "Vốn cũng không phải chuyện của tiểu Hầu gia."
Nghe ra cũng không lạnh lùng mấy.
Hắn cứ cảm thấy Thẩm Diên có gì đó không ổn, liền ngồi xổm xuống hỏi Thẩm Diên: "Sao vậy? Là thi quý không trả lời được câu hỏi? Hay là do ta mấy ngày trước chọc giận ngươi?"
Thẩm Diên vừa nghe nói 'mấy ngày trước', ngữ khí đột nhiên cứng rắn hơn:: "Liên quan gì đến chuyện mấy ngày trước?"
Vệ Toản không biết tại sao lại cảm thấy chột dạ, muốn hỏi có phải y đã phát hiện chuyện mình lén lút hôn y hay không.
Nhưng lại sợ nếu tiểu bệnh tử phát hiện, đêm đêm y sẽ chạy lên núi trốn hắn.
Nên chỉ nói: "Ngươi không hài lòng chuyện gì, cứ nói với ta."
"Chỉ là ngươi không thể uống rượu lạnh, ta hâm nóng lại cho."
Hắn đứng dậy, cầm bầu rượu định đi ra.
Ống tay áo lại bị kéo nhẹ.
Hắn quay đầu lại.
Nhìn thấy Thẩm Diên vẫn ngồi đó.
Đầu cúi thấp.
Bàn tay nắm lấy tay áo của hắn có chút do dự cùng cô đơn.
Thẩm Diên nhẹ giọng nói: "Hôm nay... là ngày giỗ của cha mẹ ta."
"Ngươi ngồi đây với ta một chút."
- ----