Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Gấu Gầy
Đó là một nụ hôn rất nhẹ.
Nhẹ đến nỗi Thẩm Diên không kịp phát hiện đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe xích đu "Cót két" kêu to, người gần trước mắt kia khẽ kêu một tiếng "Chiết Xuân."
Ghen tị, bất bình, tức giận vô cớ, tự ghét bản thân, và từng nhịp tim đập.
Đều theo tiếng thở dài nóng bỏng này,
Đốt ở bên cổ y, một đường tận đến tim gan.
Khoảnh khắc đó, y không biết là kinh ngạc hay tức giận, tay theo bản năng nắm chặt thành quyền, lại không biết vì sao buông ra.
Mọi thứ đều đang ở trong một mớ hỗn độn.
Vành tai Vệ Toản tựa hồ ửng đỏ, cúi đầu mang giày cho y, một lúc lâu sau không thấy anh tức giận, mới nói: "Ta cõng ngươi về được không?"
Y không nói lời nào, Vệ Toản liền coi như y chấp nhận.
Y trèo lên lưng Vệ Toản, đường đi ngoằn ngoèo quanh co, ánh trăng như nước, y nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh.
"Oanh oanh, bùm bùm", giống như tiếng trống trên chiến trường, nhưng không biết là mệnh lệnh tiến công hay rút lui.
Nghe kỹ, mới phát giác có lẽ là của Vệ Toản.
Nhưng cẩn thận nghe một hồi, lại không phân biệt được của ai.
Vệ Toản nói đùa với y: "Chiết Xuân, ngươi sẽ không nhổ nước bọt lên lưng ta đấy chứ?"
Thẩm Diên nói: "Ngươi coi ta là ai."
Có phải con nít đâu chứ?
Vệ Toản liền cười: "Hay là như vầy đi, nếu như ngươi mất hứng, thì cắn vào vai ta."
Thẩm Diên không nói lời nào.
Cách một hồi, y từ từ vùi mặt vào cổ Vệ Toản.
Tiếng trống lại càng lớn hơn.
Vệ Toản chỉ cõng y đến Tùng Phong viện, lần này không vào cửa, ở trước cửa giao y cho Chiếu Sương đỡ, nhưng hắn cũng không có đi.
Hắn đứng ở trước cửa, mỉm cười nhìn y.
Thẩm Diên nói: "Ngươi còn không đi, đêm nay chẳng lẽ còn chờ ta mời ngươi ngủ lại Tùng Phong viện sao?"
Vệ Toản nói: "Ta không ngại..."
Nhìn vào mặt y, cười nói: "Được rồi, ta đi đây."
Thẩm Diên lại đột nhiên gọi hắn lại, không tình nguyện nói với Chiếu Sương: "Hắn quên đèn rồi, người cầm một ngọn đèn đưa cho hắn."
Nhưng kỳ thật, Vệ Toản cũng không đi được mấy bước.
Sau khi Thẩm Diên vào phòng, đứng bên cửa sổ nhìn ra, thấy xa xa phía dưới cột hành lang, có một bóng người đang đứng cầm đèn, trong màn đêm có vẻ xa xăm mà nhỏ bé.
Hắn không biết tại sao lại nhớ tới lúc Vệ Toản cõng mình.
Người quanh năm tập võ, lưng rất ấm, khi rời khỏi, bỗng nhiên có chút lạnh.
Y không khỏi rùng mình, liền rời cửa sổ.
Tùng Phong viện đèn đuốc sáng trưng, từ lúc y vừa trở về, trong phòng liền nhao nhao bận rộn.
Nào pha nước nóng, nào là rót trà, Chiếu Sương tháo búi tóc cho y, đỡ y lên giường, Tri Tuyết cẩn thận xắn ống quần, cởi giày và tất, nhìn thấy ngón chân y đỏ ửng sưng lên.
Tri Tuyết vừa nhìn thấy, liền lão đại không vui nói thầm: "Lại bị thương nữa."
"Sao chỉ cần đi cùng tiểu Hầu gia, không phải dập đầu thì là đụng phải..."
Thẩm Diên nói: "Ta tự đụng."
Tri Tuyết càng thêm bất mãn: "Công tử đó, không biết quan tâm đến bản thân gì hết."
Nói xong, xắn tay áo lên bôi thuốc cho y.
Khi bị sờ đến mắt cá chân, Thẩm Diên theo bản năng co chân lại.
Đối mặt với ánh mắt bối rối của Tri Tuyết.
Ý thức được hành động giống như phản xạ có điều kiện của mình, bất giác nắm chặt chăn.
Tri Tuyết bôi thuốc xong, kế tiếp bắt mạch cho y, liền nhẹ nhàng "Haizz" một tiếng, nói: "Khó trách mặt đỏ như vậy, cảm lạnh rồi, bảo bọn họ nấu một chén canh gừng tới đây."
Người khác chịu chút gió lạnh cũng không có gì to tác, nhưng thân thể Thẩm Diên yếu ớt, thật sự không chịu được lạnh.
Mỗi lần bị cảm lạnh, đều muốn náo loạn long trời lở đất.
Thẩm Diên lại nhẹ giọng nói: "Chờ một chút, ta có chuyện muốn nói."
Lời này của y vừa nói ra, Chiếu Sương thầm hiểu liền khoá cửa lại, xác định không có người nghe lén, mới gật gật đầu với Thẩm Diên.
Thẩm Diên nói: "Tri Tuyết, lần trước ta nhờ ngươi chuẩn bị đan dược, đã chuẩn bị xong chưa?"
Tri Tuyết và Chiếu Sương nghe vậy, cả hai đều kinh hãi.
Tóc Thẩm Diên đã xoã ra, đen nhánh mềm mại dán vào khuôn mặt trắng nõn, khiến ngũ quan của y càng thêm kinh người, vết ửng đỏ trên má còn chưa tiêu tan, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng sáng ngời, như ánh lửa sáng rực trong đêm.
Tri Tuyết có chút chột dạ đảo mắt, nhỏ giọng nói: "Chuẩn bị thì chuẩn bị xong rồi đó... Nhưng mà, công tử, chúng ta thật sự phải xuống tay với tiểu Hầu gia sao?"
"Không phải nói sẽ quan sát thêm sao?
Thẩm Diên lắc đầu, nhìn chằm chằm cửa sổ giấy kia, ngón tay cọ cọ vào chỉ thêu trên tấm chăn gấm, chậm rãi nói: "Không thể chờ thêm nữa."
"Có quá nhiều chỗ không đúng."
Y đã quan sát từ lâu, trên người Vệ Toản có quá nhiều vấn đề không thể lý giải được, thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng không kiêng dè.
Nếu chỉ có vậy thì thôi đi, nhưng mấy ngày nay, Vệ Toản dần dần hiện lên mối liên hệ của mình với vụ án khôi giáo mưu nghịch và An vương.
Chuyện này nếu không cẩn thận, sẽ kéo toàn bộ Hầu phủ đều xuống nước.
"Hôm nay trên bàn cơm Hầu gia đồng ý sẽ giao thuộc hạ cho hắn, sau này muốn xuống tay chỉ sợ càng khó khăn hơn."
Thẩm Diên thấp giọng nói: "Dưới tay Hầu gia có rất nhiều người chuyên làm ám vệ hạ độc ám sát, nếu thật sự giao cho hắn, chúng ta muốn làm chuyện gì đều rất dễ dàng lộ ra sơ hở."
Hắn không muốn ở trước mặt Tĩnh An Hầu và Hầu phu nhân, những người yêu thương hắn, lộ ra sự toan tính của mình.
"Hơn nữa..."
Y đang nói, chợt dừng lại.
Tri Tuyết hỏi: "Hơn nữa cái gì?"
Vành tai Thẩm Diên hơi đỏ lên, không nói tiếp, chỉ lẩm bẩm tính kế: "Ngày mai hắn phải đi làm việc, buổi tối trở về, hẳn là thời cơ tốt."
"Chiếu Sương, vất vả cho ngươi rồi, chịu khó theo dõi hắn kỹ một chút, Kim Tước Vệ rất nhạy bén, ngươi theo dõi từ xa là được rồi, đừng lại gần."
Chiếu Sương gật gật đầu, ôm kiếm hoà vào bóng đêm.
Tri Tuyết bôi thuốc cho y xong, cũng đi theo ra ngoài hỏi: "Đêm nay công tử có đọc sách không?"
Y đáp: "Không đọc nữa."
Tri Tuyết nói: "Lát nữa ta mang canh gừng tới, công tử nhớ uống."
Y nói: "Được."
Nói xong, cả người đều chui lên giường, cuộn mình thành một đống.
Mặt y vẫn còn hơi nóng, từ vành tai đến sống lưng đều đỏ bừng như tôm.
Y không biết mình đang cảm lạnh.
Hay phát điên lên rồi.
Trong đầu lặp đi lặp lại, toàn là nụ hôn nhẹ nhàng dưới ánh trăng.
Chiếc xích đu kêu cót két dường như đang treo y lơ lửng trên cao.
Không thể bước xuống mặt đất.
Gió thổi qua, trái tim thình thịch nhảy lên, treo lơ lửng, sống lưng toát mồ hôi lạnh, rồi lại nóng đến đỏ bừng, nóng bỏng đến mức rát cả mặt.
Hết lần này tới lần khác, chính là Vệ Toản
Hết lần này tới lần khác, chính là Vệ Toản không biết nội tình, không rõ tâm tư. Tiên Hiệp Hay
Không thể chờ đợi.
+
Ngày hôm sau Vệ Toản đi theo Kim Tước Vệ làm việc, nhưng hắn thật sự rất miễn cưỡng.
Không phải là hắn không để tâm đến vụ án, chỉ là trong lòng còn đang vướng bận, luôn suy nghĩ không biết tiểu bệnh tử thế nào rồi.
Có giận hắn không?
Theo lẽ thường mà nói, hẳn là sẽ giận hắn, hắn nhất thời không kiềm chế được cảm xúc, liều lĩnh hôn y.
Nhưng Thẩm Diên lại không có.
Đêm qua hắn đứng dưới hành lang rất lâu, đến khi thấy đèn trong phòng Thẩm Diên đã tắt, mới trở về.
Nếu trước kia có người nói muốn nhìn đèn của Thẩm Diên đến ngẩn người, hắn nhất định sẽ không tin.
Ai ngờ quanh đi quẩn lại, hắn quả nhiên bị báo ứng.
Đêm trước trăng sao như khác đấy.
Trời khuya sương gió đứng vì ai.
Chỉ là sự vụ của Kim Tước Vệ không đến không được: Kim Tước Vệ dựa theo sự phân tán của binh thư Thẩm gia, rốt cuộc đã tìm được người.
Kỳ thật, nguyên nhân tìm ra được là vì bạn bè của Thẩm Ngọc Cận năm xưa đều là võ tướng, có người tử trận, có người lưu lạc, có người đóng quân ở biên cương cả đời chưa từng vào kinh thành phồn vinh.
Như vậy chỉ còn lại ba năm quyển sách, dò la xung quanh, sau đó kết hợp với những manh mối khác.
Rất nhanh đã tìm ra một người duy nhất.
Lý Văn Anh.
Vừa nghe cái tên này, lông mày hắn đã giật giật.
Lập tức quyết định cùng Kim Tước Vệ đi bắt người.
Lương thị vệ thấy hắn liền nói: "Hôm nay Thẩm công tử không đến sao?"
Hắn nhíu mày: "Sao vậy?"
Lương thị vệ nói: "Người này chưa chắc đã thừa nhận, Thẩm công tử tinh thông trận pháp, nếu đối đầu lúc này, không chừng có thể đưa ra cao kiến gì đó."
Hắn nhẹ giọng cười nói: "Việc này tổn hao huyết khí, y chịu không nổi đâu."
Lương thị vệ thầm nghĩ đúng là vậy thật.
Bọn họ đi bắt Lý Văn Anh, đã điều tra tỉ mỉ trước sau, ngoại trừ manh mối binh thư của Thẩm Diên, Lý Văn Anh này thậm chí còn đích thân đến ngôi nhà cũ cất giấu khôi giáp.
Lương thị vệ lại nói: "Mấy ngày trước khi xảy ra vụ án khôi giáp, có mấy thi thể vận chuyển ra khỏi nhà Lý gia, đều là người hầu đã ở đó nhiều năm."
"Nếu muốn biết manh mối gì, e rằng chỉ có thể mang về, chậm rãi cạy miệng hắn ra."
Vệ Toản cười nhạt một tiếng, nhìn thấy Kim Tước Vệ ra lệnh mở cửa Lý trạch, nối đuôi nhau đi vào.
Hắn không mang theo thương, chỉ tiện tay lấy dao găm phòng thân, đi vòng quanh thư phòng và phòng ngủ Lý trạch.
Cách một lát, lúc ra khỏi cửa, hắn nhìn thấy một nam nhân bị người khác đuổi theo, hình như loạng choạng muốn chạy trốn.
Hắn khẽ giơ tay lên.
Dao găm trong tay đột nhiên bay ra.
Đó là một cỗ mãnh lực, đem người nọ "phốc" một tiếng đóng đinh trên tường.
Người nọ kêu thảm một tiếng.
Hết sức thê lương.
Lương thị vệ từ xa chắp tay nói: "Đa tạ."
Hắn cười nói: "Không cần đa tạ."
Người nọ thấy mình đã bị Kim Tước Vệ vây quanh, chắp cánh bay cũng khó thoát, nhất thời tâm như tro tàn.
Nhưng lại chết cũng không nhận: "Ta không biết trận pháp binh thư gì hết!"
"Người nào viết trận, các ngươi tìm người đó đi, ta không biết!
Vệ Toản đi tới, liếc nhìn người nọ, nói lại cái tên: "Lý Văn Anh."
Lương thị vệ nói: "Tiểu Hầu gia biết hắn?"
Vệ Toản cười nói: "Đã từng gặp qua một hai lần, nhưng không quen biết."
Lý Văn Anh là mệnh quan triều đình, gặp qua cũng không có gì ngạc nhiên.
Lương thị vệ vung tay lên, ra lệnh bắt người.
Vệ Toản lặng lẽ liếc nhìn người nọ một lần nữa.
Lý Văn Anh này, hôm nay bất quá chỉ là một tên quan nhỏ, nhưng sau này hắn lại là đệ nhất võ quan dưới quyền An vương.
Đây cũng không phải là vật đưa tới cửa sao?
————
An vương năm đó soán vị, là nhờ thế lực Tân quốc trợ giúp và mưu đồ tử sĩ mà soán ngôi, chuyện đầu tiên gã làm sau khi lên ngôi là bắt giữ tất cả mọi người trong phủ Tĩnh An Hầu.
Chuyện thứ hai là ra lệnh cho Vệ Thao Vân hồi kinh, giao nộp binh quyền.
Vì đề phòng biên cương sinh biến, không cho phép Vệ Thao Vân điều động một binh một tốt, chỉ cho phép ông cùng mấy gia tướng lên đường.
Nhưng Tĩnh An Hầu lại không thể trở về.
Ông chỉ mang theo vài người lên đường, gặp Lý Văn Anh cùng kỵ binh Tân quốc tham gia mưu phản.
Vệ Thao Vân nhiều năm trấn biên, người Tân quốc có mối hận khắc cốt với ông.
Lý Văn Anh hi vọng Vệ Thao Vân chết sớm, để hắn có thể dựa vào công lao tòng long, ngồi lên vị trí võ quan đệ nhất của An vương.
Hai bên hợp lại.
Tĩnh An Hầu Vệ Thao Vân không chết ở sa trường, mà chết dưới bàn tay của dị tộc tiểu nhân.
Trên người ông xuyên mấy lưỡi dao, sau khi chết vẫn đứng thẳng, trợn mắt nhìn sang một bên.
Người Tân sợ hãi, đem ông nghiền nát thành tro.
Không ai dám đem chuyện này nói ra, Lý Văn Anh cầm binh phù về kinh, chỉ nói Tĩnh An Hầu trên đường bạo bệnh qua đời.
Chỉ có một tùy tùng chạy trốn, ngàn dặm chạy tới phủ, đem chuyện này nói cho Thẩm Diên biết.
Lúc này Hầu phu nhân bị bệnh nặng, Vệ Toản ở trong lao, đại phòng Vệ gia đã bức tới cửa cướp bóc.
Chỉ có Thẩm Diên nghe xong, lập tức phun ra một ngụm máu, đứng không vững.
Ho khan thở dốc hồi lâu, y mới lau đi, thấp giọng nói: "Ngài có tin ta không?"
Người kia rưng rưng nói: "Hầu gia dặn dò thuộc hạ, nếu tiểu Hầu gia không có ở nhà, toàn bộ đều nghe theo Thẩm công tử phân phó."
"Hầu gia tin, thuộc hạ tất nhiên tin."
Thẩm Diên cố nén tâm tình nói: "Ta đưa ngài ra khỏi kinh thành dưỡng thương, chuyện này tuyệt đối không thể nói với bất kỳ ai."
"Nếu truyền ra, chỉ sợ tiểu Hầu gia và Hầu phu nhân đều khó bảo toàn tính mạng."
Thù giết cha, tính tình Vệ Toản lại như vậy, Lý Văn Anh sẽ không bỏ qua cho hắn, An vương nhất định sẽ trảm cỏ diệt căn.
Đến lúc đó Vệ Toản ở trong lao ngục chỉ có thể bệnh chết.
"Che giấu chuyện này, còn có một đường sinh cơ."
Về sau Vệ Toản nghĩ, Thẩm Diên thật sự là một người vô cùng ẩn nhẫn.
Lúc hắn vừa mới ra khỏi ngục thất, không biết hai chân còn có thể đi lại được không, mấy lần dò hỏi Thẩm Diên phụ thân hắn chết như thế nào, Thẩm Diên đều chỉ nói, Tĩnh An Hầu bệnh chết trên đường.
Khi đó đầu óc hắn rối bời không hiểu, sau này mới suy nghĩ rõ ràng.
Nếu như khi đó hắn trị không thể chữa khỏi chân, không có cơ hội đi báo thù, như vậy Cả đời Thẩm Diên cũng sẽ không nói cho hắn biết nguyên nhân cái chết của phụ thân, sau đó một mình bước lên con đường báo thù cho Tĩnh An Hầu phủ.
Thẩm Diên nhẫn nhịn đến ngày An vương và Tân nhân trở mặt thành thù.
Nhẫn nhịn đến ngày An Vương không còn võ tướng, không thể không phái Lý Văn Anh đến biên cương đối đầu cùng Tân quốc.
Mới đem việc này.... nói cho hắn biết.
Hắn gần như đã sớm có dự cảm, nhưng trong khoảnh khắc nghe được chân tướng, vẫn tức giận không thể kiềm được.
Thẩm Diên lại bình tĩnh, từ trong kẽ răng vắt ra những lời đẫm máu.
Y nói: "Nhẫn nhịn."
"Vệ Toản, ngươi chỉ có thể nhẫn nhịn."
Hiện giờ, ngay cả góc áo của An Vương và Lý Văn Anh cũng không chạm vào được.
Nếu không nhẫn nhịn, mạng của hắn cũng không còn, Vệ gia cả nhà bị diệt.
Nếu không nhẫn nhịn, Tĩnh An Hầu và Hầu phu nhân đều chết vô ích.
Hắn có một cây thương, nhưng không thể làm gì được.
Hắn căm hận nhìn chằm chằm Thẩm Diên, nói: "Nhịn, sau đó thì sao?"
Thẩm Diên nói: "Ta đã dùng bạc hối lộ, đem ngươi và ta nhét vào đội ngũ của Lý Văn Anh xuất chinh."
Hắn hỏi: "Ngươi không sợ Lý Văn Anh ra tay trước sao?"
Thẩm Diên đáp: "Nếu ngươi có thể đánh trận xuất sắc, hắn sẽ phải nghĩ cách dùng ngươi trước, sau đó mới giết ngươi."
"Ngươi cho rằng Lý Văn Anh sẽ đánh giặc sao? Hắn đánh không lại người Tân, hắn thấy người Tân là tay chân đều run rẩy."
Lúc Thẩm Diên nói lời này, đáy mắt hiện lên một tia lệ khí: "Hắn hiểu được trận pháp thì sao chứ, hắn căn bản cũng không phải tướng soái, hắn chỉ muốn làm quan."
Tĩnh An Hầu phủ do một tay Hoàng đế Gia Hữu nâng đỡ nay đã không còn.
Chiêu Minh đường vì tuyển tướng mà được thành lập, cũng đã bị bỏ hoang từ lâu.
Ngôi vị Hoàng đế của An vương là chiếm đoạt bất chính, dẫn đến từ trên xuống dưới xáo trộn, học sinh Chiêu Minh đường năm xưa lưu lạc khắp nơi, lão tướng đều trấn thủ ở phương bắc, Lý Văn Anh lâm vào cảnh 'không trâu bắt chó đi cày', đang chờ một kẻ chết thay.
Thẩm Diên tiến lại gần hắn một bước, đôi mắt đẹp kia hiện lên một tia giễu cợt: "Tiểu Hầu gia, lần này không có dượng, không có danh tiếng thiếu tướng quân, không có ai nâng đỡ ngươi, che chở ngươi... Ngươi cũng không sợ chiến trường đâu, đúng không?"
Hắn đã lâu không nghe đến xưng hô tiểu Hầu gia, khi đó nghe qua chỉ thấy châm chọc mà thôi.
Hắn nắm lấy vạt áo Thẩm Diên, chỉ kéo nhẹ một cái, người bệnh lảo đảo, suýt nữa đã ngã vào hắn.
Hắn cười nhạo: "Lời này ta nên nói mới đúng, Thẩm Diên, ngươi cứ như vậy ra chiến trường sao?"
Thẩm Diên nói: "Ta là quan nhân."
Vệ Toản cười lạnh: "Ngươi còn coi mình là Thẩm trạng nguyên? Vị trí của ngươi thấp hèn, lúc đánh trận, ai thèm quan tâm ngươi có phải là văn nhân hay không?"
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Diên, gằn từng chữ nói: "Ta tự mình đi."
"Ngươi ở lại."
Nhưng Thẩm Diên không nghe hắn.
Cuối cùng cũng đi.
Hẳn là Thẩm Diên trong lòng biết rõ, bọn họ ở kinh thành đã không còn đường lui.
Kể từ ngày Thẩm Diên được Hầu phủ săn sóc ăn ngon mặc đẹp, số mệnh của y đã được định đoạt.
Cuối cùng đều phải trả lại cho Hầu phủ.
++++
Vó ngựa bọc sắt của Kim Tước Vệ đạp lên gạch đá vang lên tiếng động, bắt giữ người Lý phủ kéo thành một đoàn đi về phía trước.
Kèm theo từng tiếng kêu oan, gào thét, mắng chửi, trong màn đêm tĩnh mịch này làm người ta ớn lạnh.
Suy nghĩ của Vệ Toản giống như ánh đèn trong đêm, chập chờn sáng tối.
Hắn đang nhớ lại, lúc trước Tĩnh An Hầu phủ tình huống như thế nào?
Thẩm Diên cũng nhìn hắn bị bắt, y khôn ngoan như vậy, đã nghĩ đến chuyện bản thân sẽ vì Hầu phủ cả đời sao?
Nhất thời có chút nghĩ không ra.
Lại chợt nghe thấy trong đêm dường như có tiếng bước chân hỗn loạn.
Hắn so với Lương thị vệ còn sớm hơn một bước, quát lạnh: "Có người, đối phó với địch."
Liền thấy Kim Tước Vệ nhanh chóng di chuyển.
Trong đêm, hắc y nhân mãnh liệt như thủy triều ập đến, giống như kiến lửa châu chấu lao về phía bọn họ.
Quân số nhiều gấp ba lần.
Hắn thầm nghĩ, quả thật bắt được Lý Văn Anh khiến cho An Vương sốt ruột.
Lý Văn Anh không phải kiểu người trung thành, một khi bị bắt, rất có khả năng khai ra hết.
Những tử sĩ này cũng sẽ lần lượt bị lôi ra, không bằng hy sinh một ít, lúc này chặn giết Lý Văn Anh, để bí mật này vĩnh viễn thối rữa trong xác chết.
Giờ khắc này, hắn không sợ hãi chút nào.
Hắn vội vàng muốn phát tiết, đem những cảm xúc không tên thống khoái trút ra, liền rút thương, cười nói: "Đến đúng lúc lắm."
"Lương thị vệ, hôm nay xem Kim Tước Vệ các ngươi có bản lĩnh gì."
Một tia chớp bạc loé lên, tiếng ngựa hí dài.
Thừa dịp trận hình chưa kịp hoàn thành, hắn cứng rắn đứng giữa đàn kiến đen, xé rách ra một con đường đẫm máy.
Kim Tước Vệ ở phía sau lập tức xông lên, phá tan đội hình, phát động cầu viện.
Còn hắn nhanh chóng đoạt cờ lệnh của người cầm đầu.
Cờ chiến trong đêm, cột cờ như một cây thương dài, trên cột treo một ngọn đèn để mọi người có thể nhìn thấy rõ.
Tên cầm đầu muốn muốn đoạt lại cờ lệnh, hắn liền ném ngọn lửa trên lá cờ, ngọn lửa như hỏa long đập vào mặt, khiến tên cầm đầu cả kinh, cuống quít né tránh.
Vệ Toản thừa dịp giả bộ di chuyển tay phải đang cầm thương, nhưng tay trái lại trở tay dùng sức, dùng lệnh kỳ đâm thủng đối phương.
Máu tươi chảy xuống.
Hắn chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, thi thể kia lập tức ngã xuống.
Ngọn đèn vỡ vụn.
Lẫn trong âm thanh la hét của đám đông, tiếng vang vỡ vụn vẫn vô cùng đáng sợ.
Kim Tước Vệ trái phải đều kinh hãi, chưa từng thấy một chiêu thức nào lại quỷ dị tàn nhẫn như vậy, ngay cả Lý Văn Anh đang bị giam giữ cũng mở to hai mắt.
Vệ Toản lại nhìn Lý Văn Anh, cười lạnh một tiếng.
"Ngươi cũng xứng học Liên Vân Trận?"
Hắc y nhân không còn cờ lệnh, cũng không dám tập kích trong đêm, bọn chúng nhất thời rối loạn, trận pháp phối hợp cũng bất thành.
Trong lúc hỗn loạn, một giọng nói vang lên: "Trước tiên giết Lý Văn Anh và Vệ Toản, còn lại tính sau."
Ánh mắt hắn liền ngưng tụ.
Quay đầu nhìn lại, trong đám người ở phía xa, có một nam nhân áo đen với ánh mắt nham hiểm hung ác, ống tay áo bên trái trống không, đang nhắm ngay hắn.
Chính là nam nhân ở nhà hoang đêm đó, đã ra tay sát hại Vệ Cẩm Trình.
Người này vừa ra lệnh, tử sĩ liền lao về phía hắn, đao chém rìu băm đâm về phía thân ngựa, mưa tên cũng trút xuống, Kim Tước Vệ và Vệ Toản chỉ còn cách tạm thời xuống ngựa rút lui.
Vừa xuống ngựa, quân địch liền kéo đến đông đảo, hắn hai tay cầm thương, mũi thương chớp động, không giống ngân long, lại giống như thuồng luồng hung ác, đâm thẳng về phía cổ họng người đến.
Chỉ là một phát này lại không đâm trúng.
Chợt nghe thấy.
"Bang bang" vài tiếng.
Bốn năm quả cầu thuốc rơi xuống, khắp nơi đều là khói cay.
Không có lực sát thương gì, nhưng lại khiến người ta ngứa mũi, sặc sụa, ai nấy đều cả kinh nhao nhao né tránh, giữa lúc hỗn loạn này, có người phóng xe điên cuồng xông tới.
Người lái xe mặc đồ đen che mặt, võ nghệ rất cao siêu, tay trái cầm cương, tay phải cầm một thanh bảo kiếm, giống như vào cảnh không người.
Sau đó liên tiếp ném ra rất nhiều pháo khói, khuấy đảo cục diện hỗn loạn.
Người lái xe ngựa đến bên cạnh hắn, nói với hắn: "Tiểu Hầu gia, đem người lên xe."
Đó là một giọng nữ hơi trầm.
Vệ Toản chỉ suy nghĩ một khắc, liền dùng một tay đánh vào gáy Lý Văn Anh khiến hắn bất tỉnh rồi ném lên xe, sau đó lật người phóng lên theo.
Chiếc xe lại lao đi trong làn khói.
++++
Nữ tử lái xe bất luận là võ nghệ hay bản lĩnh đánh xe đều rất tinh diệu, hơn nữa quan binh tuần tra chi viện đúng lúc xông tới tham chiến, khiến cho hắc y nhân không thoát thân được.
Bọn họ thoát cái đã bỏ xa đám hắc y nhân.
Lúc này hắn mới ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng bên cạnh.
Và tiếng ho không thể kiềm chế được.
Cuối cùng bất đắc dĩ gọi một tiếng: "Chiết Xuân. "
Người bên cạnh hắn khoác áo lông trắng, sắc mặt có chút tái nhợt, không phải Thẩm Diên thì là ai nữa.
Hắn nghe tiếng ho khan không ngừng được, liền biến sắc, rót cho Thẩm Diên một chén trà nóng thuận khí, nói: "Ngươi bị sặc khói, hay là không khoẻ?"
Thẩm Diên sờ sờ trán mình, yếu ớt nói: "Hai ngày nay ta bị cảm lạnh."
Hắn nói: "Hôm qua đuổi theo ngươi bảo mặc áo choàng, ngươi nhất định không nghe..."
Lời này không thể nói tiếp.
Nói tiếp, sẽ nhớ tới nụ hôn trên chiếc xích đu kia, sau đó tưởng tượng lung tung, không hợp thời điểm.
Đêm.
Xe ngựa phi nước đại.
Vừa mới thoát khỏi cảnh chết chóc.
Thật không thích hợp để nghĩ về những điều này.
Thế nhưng hắn lại không kìm được mà nhớ tới.
Thẩm Diên lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua Lý Văn Anh, nói: "Ngươi định xử lý hắn thế nào?"
Hắn nói: "Để Lý Văn Anh bên người sẽ hỏng việc, chúng ta phải đi đường vòng, đưa hắn đến nha môn xử lý."
Thẩm Diên trầm nhẹ giọng gọi: "Chiếu Sương."
Chiếu sương đáp lại: "Vâng".
Cách một lát, Chiếu Sương hỏi: "Vậy... Chúng ta có về Hầu phủ không?"
Thẩm Diên dừng một chút, nói: "Không về."
Vệ Toản nhíu mày.
Thẩm Diên nhịn không được ho khan hai tiếng, nói: "Vệ Toản, còn có một chuyện, ta phải nói với ngươi."
Hắn "Ờ?" "Một tiếng.
Đôi mắt Thẩm Diên bị sốt làm cho mờ đi, nhưng lại cố gắng nắm chặt cổ tay hắn, nói: "Ta không phải tới cứu ngươi, ta tới cướp ngươi."
Hắn thật sự không biết tại sao, mỗi một lời nói của Thẩm Diên đều chạm đến chỗ ngứa của hắn.
Khiến hắn tức giận đau lòng, lại khó chịu.
Nhưng hắn vẫn trả lời.
"Được."
+
Thẩm Diên bố trí bắt cóc Vệ Toản cực kỳ chu đáo, giữa đường liên tiếp thay đổi ba chiếc xe ngựa, đoán chừng nếu không gặp phải lần ám sát này, hẳn là sẽ trực tiếp mời Vệ Toản lên xe trong tình trạng mê man.
Mà khi Vệ Toản tỉnh lại, hẳn là xích sắt quấn thân, tiếp nhận tra hỏi lãnh khốc.
Duy chỉ có một điểm kiêng kỵ chính là, y bị nhiễm phong hàn.
Lúc mới xuất hành, đã hơi nóng lên, càng không thể ngờ, lại gặp phải tình huống Kim Tước Vệ bị bao vây.
Khi đó bọn họ từ xa quan sát, Chiếu Sương liền nói: "Hay là đến quan phủ cầu viện trước, sau đó tìm cơ hội khác."
Nhưng rất nhiều chuyện, chỉ có duy nhất một cơ hội không thể nào bỏ lỡ.
Huống chi đội hình Liên Vân trận giả mạo mà Vệ Toản đã phá vỡ, ở trong mắt y chứa đầy sơ hở.
Y phát hiện một lỗ hỏng, liền cướp Vệ Toản ra ngoài.
Chỉ là thể lực trong lúc bệnh tật căn bản không đủ để y chống đỡ với việc thay đổi ba chiếc xe ngựa, cuối cùng cũng đến được tòa nhà mà y đã chuẩn bị từ trước.
Sau khi thoát khỏi những hắc y nhân kia, y liền mê man choáng váng, lại thêm quãng đường xóc nảy, đến nơi phải để cho Vệ Toản ôm ra khỏi xe ngựa.
Không hề có chút tôn nghiêm của một tên cướp.
Trong lòng y vừa xấu hổ vừa khó chịu, trước mắt đột nhiên tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Trong lúc mơ mơ màng màng, y bất lực và phó mặc người khác.
Cho uống thuốc, thay quần áo.
Áo trong ướt đẫm, y mơ hồ biết rằng, đôi tay cởi nút áo của mình không phải Tri Tuyết.
Y tức giận đẩy ra.
Lại nghe thấy có người ở bên tai y thì thầm: "Ngươi đẩy cái gì mà đẩy, Thẩm Diên, ngươi cẩn thận đó, coi chừng ngay cả quần lót ta cũng thay cho ngươi."
Vành tai y đỏ lên.
Mí mắt dốc hết toàn lực nhướng lên, trừng mắt với hắn, trong cổ họng bật ra hai chữ "Vệ Toản".
Vệ Toản khẽ giật mình, ánh mắt loé lên một chút: "Ta không hồ đồ vậy đâu."
Mặt y đỏ bừng vì nóng, không quên lườm hắn, nói: "Sao lại là ngươi."
Vệ Toản nói: "Hai tiểu nha đầu của ngươi, một người sắc thuốc trông bếp, người kia đánh xe cả đêm trở về, dù sao cũng phải nghỉ ngơi."
Hắn lại cười nói: "Thái độ của ngươi tốt hơn một chút đi, ngoài ta ra không có ai hầu hạ ngươi đâu.
Y khàn giọng nói: "Ngươi hầu hạ quần què á."
Vệ Toản lại nói: "Ta sẽ từ từ học."
Hắn cố sức mở to hai mắt ra, khi nhắm lại càng thêm hờn dỗi nghĩ, tiểu Hầu gia như hắn học được cái gì mà hầu hạ người khác, thả hắn ở đây cho xong.
Y muốn thay một bộ xiêm y, uống một ngụm trà, nhưng không thể nuốt giận để hắn làm giúp được.
Sau đó theo bản năng, y lại gắt gao nắm chặt đai lưng của mình.
Mãi đến khi Vệ Toản ghé vào tai y nhịn cười nói.
"Đừng nắm chặt nữa, lừa ngươi thôi, không lột quần lót của ngươi đâu."
Y mới thả lỏng, buông tay.
—— cuối cùng ngủ mê man một đêm.
++++
Lúc Thẩm Diên tỉnh lại, đã là sáng hôm sau.
Tri Tuyết đang ngủ bù.
Chiếu Sương tinh thần không tệ, đã đi ra ngoài để thăm dò tin tức.
Đúng là những người tập võ, thân thể lúc nào cũng khỏe mạnh.
Vệ Toản chăm sóc Thẩm Diên một ngày hai đêm, ngủ gà ngủ gật bên giường Thẩm Diên, tỉnh lại liền đối mặt với ánh mắt trầm tư tiểu bệnh tử, không biết y đã nhìn hắn bao lâu.
Thấy hắn tỉnh lại, sắc mặt y đỏ ửng, vội nhìn sang chỗ khác.
Vệ Toản ngáp một cái, đưa tay sờ trán Thẩm Diên, lại sờ sờ trán mình.
Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "May là đã hạ sốt."
Nếu không hạ sốt, hắn sẽ nghi ngờ y thuật của Tri Tuyết, mạnh mẽ khiêng tiểu bệnh tử về Hầu phủ.
Về phương diện này, hắn không kiên nhẫn lắm.
Thẩm Diên bị cho hắn sờ có chút không được tự nhiên, y hỏi hắn: "Sao ngươi không chạy đi?"
Vệ Toản cười nói: "Không phải ta cho ngươi cướp rồi sao?"
Thẩm Diên hừ lạnh một tiếng.
Trong âm thanh có vài phần bực bội: rõ ràng đã đạt được
mục đích, nhưng lại có chút sai sót, giống như làm ăn thua lỗ.
Vì vậy, y quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Vệ Toản cố nhịn cười, nói: "Trong nồi có cháo, ta đi lấy cho ngươi."
Thẩm Diên cúi đầu nói: "Được."
Đầu ngón tay vụng trộm vò chỉ thêu trên chăn.
Giữa trưa, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ giấy chiếu vào người Thẩm Diên, lan ra một tầng đỏ nhạt mỏng manh, khiến dung nhan tái nhợt kia tăng thêm vài phần sinh khí.
Thẩm Diên ăn cháo rất thú vị, nhân lúc không ai chú ý sẽ thè đầu lưỡi ra, thử xem nhiệt độ thế nào, xác nhận không nóng mới chậm rãi ăn.
Chọc cho hắn cứ nhìn hoài về phía Thẩm Diên.
Nhìn nhìn, lại nhịn không được nói chuyện với y: "Lần này ngươi ngủ rất lâu, bù lại mấy đêm thức trắng ôn bài."
"Chi bằng ngày thường ngủ nhiều một chút, không chừng có thể bớt bệnh vài lần."
Thẩm Diên cụp mắt xuống, chậm rãi nói: "Lúc bị bệnh ngủ quá lâu, ta luôn cảm thấy mình mất rất nhiều thời gian."
Nói đến đây, y nhàn nhạt liếc hắn một cái, nói: "Ta so với tiểu Hầu gia lớn hơn hai tuổi, hiện giờ vẫn chưa làm nên trò trống gì."
Hắn hơi ngẩn ra.
Thẩm Diên lại hỏi: "Bên ngoài thế nào rồi?"
Vệ Toản nói: "Bọn ta cho Lý Văn Anh uống không ít thuốc mê, ta hỏi Tri Tuyết, nàng nói một hai ngày hắn sẽ không tỉnh lại, cho dù tỉnh lại, Kim Tước Vệ muốn cạy miệng hắn ra cần phải có thời gian."
Thuốc mê thực chất đã được chuẩn bị sẵn cho Vệ Toản.
Vừa nhìn thấy lượng thuốc, hắn rất là cảm khái trước ý định xấu xa của Thẩm Diên.
Nếu thật sự uống phải, Thẩm Diên đem hắn đi bán hắn cũng không biết.
Thẩm Diên nói: "Ngươi không gấp sao?"
Hắn nói: "Ta gấp cái gì?"
Thẩm Diên chậm rãi suy nghĩ nói: "Hiện giờ người đứng sau màn đang vội vàng muốn bịt miệng Lý Văn Anh, chỉ cần Lý Văn Anh chết, những người người sau lưng hắn, và thậm chí cả những tử sĩ mà hắn đã huấn luyện, chẳng phải đều mất hết manh mối rồi sao."
"Tình thế như thế, tại sao ngươi lại không gấp?"
Vệ Toản nhìn y nửa ngày, nói: "Trong lúc bệnh tật, ngươi chỉ nghĩ đến những chuyện này à?"
Hèn chi hồi phục quá chậm.
Hắn thậm chí hoài nghi, đầu óc Thẩm Diên căn bản không phải bị phong hàn thiêu đốt, chẳng qua là hoạt động quá nhiều, nên mới nóng đến dọa người mà thôi.
Thẩm Diên không nói gì, chỉ nhìn hắn chằm chằm.
Hắn cười nói: "Ngươi sờ vào vạt áo đi."
Thẩm Diên sửng sốt, đưa tay sờ vào vạt áo của mình, không biết từ khi nào, có thêm một tờ giấy.
Y liền đoán được, lúc thay quần áo, Vệ Toản đã bí mật nhét vào.
Mở ra xem, là danh sách tử sĩ do Lý Văn Anh huấn luyện..
Thẩm Diên càng nhìn càng kinh hãi, những tử sĩ này không phải chỉ là một nhóm người, mà là một tổ chức lớn.
Có người là cô nhi bị mua dưới danh nghĩa gia nhân, một số người là hòa thượng đạo sĩ ngụy trang ở ngoại ô kinh thành, rất nhiều người là lính canh kinh thành bình thường, thậm chí có một nhóm người trong quân doanh, hàng ngày theo quan binh nghiêm túc thao luyện, phân phát vũ khí.
Để làm được điều này, không phải ngày một ngày hai là có thể đạt được.
Những người này thậm chí còn không biết chủ tử của mình là ai, không biết bản thân vì cái gì mà thao luyện.
Chỉ đợi thời cơ đến, một khi ra lệnh, sẽ trở thành quân cờ mưu phản.
Có danh sách này, sự sống chết của Lý Văn Anh không còn quan trọng nữa, thậm chí nên nói, hiện giờ Vệ Toản đã mất tích, việc mọi người đều tập trung vào Lý Văn Anh lại rất đúng ý của y.
Thẩm Diên hỏi: "Tại sao lại ở trong tay ngươi?"
Vệ Toản đáp: "Lý Văn Anh cũng không phải là loại người tốt đẹp gì, hắn đã làm công việc sống chết này, nhất định sẽ giữ lại một bảng danh sách ở nhà, ta chỉ việc đến đó lấy ra."
Thẩm Diên hỏi: "Ngươi hiểu rõ hắn sao?"
Vệ Toản bỗng dưng bật cười, không nói lời nào.
Ánh mắt Thẩm Diên biến hóa hồi lâu, nhàn nhạt nói: "Thủ đoạn của tiểu Hầu gia rất tốt."
Cái cảm giác tất cả mọi thứ hắn đều nắm trong lòng bàn tay, thật khiến người ta chán ghét.
Như thể Vệ Toản đang im lặng phất cờ.
Cảm giác này rất giống với sự ghen tị, làm cho y nhất thời không rõ ràng lắm, bỗng dưng ăn không vô, ăn được hai miếng, rồi nhẹ nhàng đặt muỗng xuống, mệt mỏi tựa vào gối mềm ở đầu giường.
Vệ Toản thấy y đã ăn xong, liền lấy bàn xuống, gấp tờ giấy làm hai làm ba, nhẹ nhàng nhét vào vạt áo của y.
Sau đó, tinh nghịch cách xiêm y gõ gõ tờ giấy.
Đó rõ ràng là một hành động vô tình, lại giống như đang gõ nhẹ vào trái tim của y.
Dưới ánh mặt trời, y có thể nhìn thấy đôi môi nhếch lên và đôi mắt đầy tính xâm lược của Vệ Toản.
Lời nói của hắn lười biếng thân mật: "Thẩm ca ca, chuyện sau này, nhờ ngươi giúp đỡ nha."
Sự không cam lòng của y còn chưa biến mất, chỉ cười lạnh nói: "Tiểu Hầu gia, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta sẽ đồng ý với ngươi?"
Vệ Toản lấn tới càng gần.
Ngay cả cánh tay cũng chống xuống hai bên thân thể y.
Y không muốn nhìn hắn.
Nhưng y càng không muốn thua.
"Một câu hỏi", Vệ Toản nói.
Y hỏi lại: "Cái gì?"
Vệ Toản đáp: "Ngươi cướp ta đi, không phải muốn thẩm vấn ta sao?"
"Giúp ta chuyện này, ta sẽ trả lời ngươi một câu."
Thẩm Diên gần như ngay lập tức liền nghĩ đến vài câu hỏi hóc búa.
Vệ Toản lại cười khẽ bên tai y, nói: "Không được tham lam."
"Nếu ngươi hỏi quá khó, ta sẽ không trả lời."
Giọng nói rơi vào tai, mềm mại mà nóng bỏng.
Thẩm Diên căm hận trừng mắt nhìn hắn.
Thầm nghĩ, tên khốn này dường như đã tính toán được y sẽ không từ chối.
Rốt cuộc, y cũng đồng ý.
Thẩm Diên trầm mặc hồi lâu, hỏi một câu hỏi, nhưng lại là một câu đơn giản nhất.
"Ngươi... Có phải Vệ Toản không?"
Vệ Toản giật mình, giọng nói bên tai y mềm mại hơn rất nhiều: "Ngươi sợ ta là giả sao?"
Thẩm Diên nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Nếu là ngươi, ta không cần phải hỏi rất nhiều chuyện."
"Nhưng trong trường hợp ngươi không phải..."
Ngay cả khi chỉ có một phần mười vạn khả năng.
Thẩm Diên rũ mắt xuống, trong mắt Vệ Toản, y nhìn thấy gương mặt lạnh lùng phức tạp của mình.
Vệ Toản lại mỉm cười, một lát sau, một tay vẫn chống bên người y, tay kia cởi vạt áo của mình ra.
Áo ngoài, áo trong, lần lượt được mở ra, để lộ phần bụng rắn chắc cứng cỏi.
Vệ Toản nhẹ nhàng nắm lấy tay y, sau đó chậm rãi kéo đến.
Thẩm Diên không có giãy dụa, tựa hồ ý thức được cái gì.
Nhưng khi chạm vào vết sẹo thô ráp, y vẫn khẽ run lên.
Vệ Toản thì thầm bên tai y: "Đây là lần đầu tiên ta phải chịu đựng khi ra chiến trường, khi đó không biết sống chết, cảm thấy rất kiêu hãnh, nhưng lại bị cha ta mắng xối đầu."
Nói xong, hắn lại dắt tay y xuống dưới.
Trên bụng còn có một vết thương cạn khác, Vệ Toản nói: "Đây là lúc tập võ tự mình làm, ta không có tính kỷ luật như ngươi, lúc học võ luôn thích tự nghĩ ra chiêu thức, chịu rất nhiều khổ sở, thật là đáng đời."
Những vết sẹo nhỏ, thậm chí đã bị năm tháng che lấp đến mức không thể nhìn thấy.
Vệ Toản cũng đếm từng vết cho y xem.
Cuối cùng nắm lấy tay y dắt đến sau lưng, nhẹ nhàng nói: "Cái này dành cho ngươi."
Thần sắc Thẩm Diên dừng một chút.
Vệ Toản nói: "Lần đầu tiên ta ở trước mặt ngươi nói ngươi không có cha mẹ, mẹ ta đã lấy roi mây đánh ta."
"Mẹ ta không giống cha ta, bà chưa từng đánh ai, không biết nặng nhẹ, cũng không biết làm sao mới tránh khỏi sẹo, cho nên vừa đánh vừa lau nước mắt."
"Cuối cùng để lại sẹo, bà rất đau lòng, nhưng vẫn nói nếu ta tái phạm sẽ đánh tiếp."
Nói xong, lại nở nụ cười.
Nói với y, ta là Vệ Toản.
"Người ngươi ghét nhất."
- -----