Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Gấu Gầy
Dưới ánh mặt trời.
Vạt áo của tiểu Hầu gia mở rộng trước mặt y, lông mày khóe mắt đều có vài phần cuồng nghịch, nhưng sự dịu dàng trong ánh mắt hắn không thể chân thật hơn.
Đầu ngón tay Thẩm Diên động đậy.
Từ từ cẩn thận chạm vào đường nét của vết sẹo.
Đó là một vết sẹo mảnh dài, nông cạn, trên làn da ấm áp rắn chắc, so với những vết sẹo dữ tợn khác, có vẻ thanh tú mà bình yên.
Nhưng dường như nó lại khiến má y dần dần đỏ lên.
Là bệnh sốt vẫn chưa tiêu tan.
Hay có lẽ là do phơi nắng.
Thật lâu sau, y mới chậm rãi rút tay về.
Y nhớ đến cái đêm Vệ Toản hôn y dưới xích đu, cũng là loại bối rối khiến y không thoải mái.
Vệ Toản cười một tiếng, ngồi dậy, chậm rãi cài khuy áo.
Không hề khó chịu chút nào.
Vệ Toản hỏi y: "Đã chắc chắn chưa?"
Y quay đầu đi, nhàn nhạt nói: "Ta chưa từng thấy qua thân thể loã lồ của tiểu Hầu gia, ngươi nói sao thì cứ vậy đi."
Vệ Toản bật cười, nói y thật bướng bỉnh.
Thật ra, lòng hắn đang rối bời.
+++
Vệ Toản lấy danh sách mà hắn lấy được đưa cho Chiếu Sương bí mật gửi về Hầu phủ, hắn dặn dò nàng: "Ngươi đưa cái này cho cha ta, ông ấy sẽ tự biết phải làm gì."
Thẩm Diên hỏi: "Lương thị vệ thì sao?"
Vệ Toản cười đáp: "Kim Tước Vệ bị chặn như thế, có nghĩa là ai đó đã tiết lộ tin tức ra ngoài, trước khi bọn họ chưa lau sạch mông, ta không có gan tin dùng bọn họ."
Thẩm Diên nói: "Đúng vậy."
Bây giờ quả nhiên là thời cơ tốt nhất, tiểu Hầu gia Vệ Toản vừa vặn biến mất, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Lý Văn Anh.
Bao gồm cả An vương ở phía sau màn.
Hiện giờ bề ngoài hết thảy đều bình yên sóng lặng, nhưng y tin rằng An vương nhất định đang sử dụng tai mắt bên trong Kim Tước Vệ, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lý Văn Anh.
Nếu giết Lý Văn Anh, An vương mới có thể bảo toàn tử sĩ của mình.
Nếu Lý Văn Anh khai ra, An vương sẽ nhận được tin tức, gã sẽ nhanh chóng cắt đứt một bộ phận, đem phần còn lại di chuyển ra khỏi thành.
Vệ Toản quyết định để cha mình tận dụng thời cơ này, tận diệt những tử sĩ của An vương.
Hắn cũng truyền tin nhắn cho ông, nói đêm qua được Thẩm Diên cứu, hiện tại hai người đang ở chung, Hầu phủ nhiều người phức tạp, cho nên tạm thời không về.
Người khác có hỏi chỉ cần nói hắn mất tích là được.
Chiếu Sương trở về rất nhanh.
Tĩnh An Hầu mấy năm nay cũng không phải ngồi không, nhìn thấy danh sách liền hiểu ngay ý tứ của hắn.
Sau đó, ông viết thư hồi âm lại đã mắng hắn ba trang giấy lớn.
Nghịch tử điên cuồng, tiểu tử ngu dốt.
Vì không muốn đến Quốc Tử Giám học hành, cho nên chiêu trò gì cũng đem ra sử dụng.
Hắn đánh giá bức thư này do mẹ hắn viết thay, bởi vì cuối thư còn bảo hắn phải chăm sóc Thẩm Diên thật tốt.
Những điều cần lưu ý viết đầy cả hai trang.
Điều tệ hơn nữa là, sau khi di chuyển vòng vo che mắt người khác, Hầu phủ đã đưa tới hai kiện hàng vô cùng lớn.
Vừa mở ra, tất cả đều là bài tập về nhà của hắn.
Kèm theo lời răn dạy lần thứ hai của cha hắn: Nói bưu kiện này là cha hắn Tĩnh An Hầu đã tự tay đóng gói cho hắn, dặn dò hắn mấy ngày tới không được gây chuyện, phải học hành chăm chỉ, lần sau thi quý mà làm mất mặt lão tử, hắn sẽ bị ăn đòn nát xương.
Vệ Toản: "..."
Muốn mắng cha mình, ráng nhịn xuống.
Thấy hắn đen mặt, Thẩm Diên âm thầm nhếch khóe miệng.
Hắn liếc mắt nhìn bưu kiện của Thẩm Diên.
Phát hiện những thứ đóng gói cho Thẩm Diên toàn là đồ ăn đồ chơi, xiêm y giữ ấm lại thoải mái, ngay cả gối mềm mà Thẩm Diên quen ngủ cũng được đưa tới, hẳn là biết bọn họ vội vàng ra ngoài không có chuẩn bị, sợ Thẩm Diên ở đây ngủ không ngon giấc.
Nhìn xuống phía dưới, còn có hai hộp dầu dưỡng lau tay lau mặt, nói là mới mua để y sử dụng.
Vệ Toản nói thầm: "Vừa nhìn đã biết chính tay mẹ ta sửa soạn cho ngươi, sẽ không coi ngươi thành một cô nương mà nuôi chứ?"
Thẩm Diên lườm hắn một cái.
Hắn hỏi: "Bạn có dùng nó không đó?"
Thẩm Diên dừng một chút, đáp: "Bình thường không dùng nhiều lắm."
Nhưng nếu là Hầu phu nhân đưa tới, không chừng tiểu bệnh tử sẽ nghiêm túc dùng hết.
Hắn bỗng nhiên hiểu được vì sao mẹ hắn lại thích mua cho Thẩm Diên những thứ lặt vặt này, Thẩm Diên ở phương diện này quả thật khiến người ta yêu thích.
May mắn là cha hắn còn chưa mất hết lương tâm, hắn lục tìm kiện hàng của mình, cũng tìm được mấy thứ khác.
Tấm trải giường, một con dao, một túi bạc vụn, hết rồi.
...... Cám ơn cha hắn đã không gửi lương khô đến, nếu không đêm nay hắn có thể đi thẳng đến đại mạc phương bắc tòng quân rồi.
Vệ Toản nhìn chằm chằm túi bạc nửa ngày, bỗng dưng bật cười, đưa cho Thẩm Diên xem, rồi nói: "Ngươi nghĩ xem, đây có phải là tiền riêng của cha ta không?"
Thấy vậy Thẩm Diên không nhịn được khẽ cười, rồi lại ho nhẹ một tiếng, nói: "Một chút tâm ý của dượng, ngươi nhận là được rồi."
Hắn cố ý trêu chọc Thẩm Diên, nói thêm vài câu: "Ngươi không biết cha ta quản lý tiền bạc tàn nhẫn cỡ nào đâu?"
Thẩm Diên rũ mắt, không nói gì nữa.
Hắn xách túi tiền, lững thững bước về phòng như, cất đi làm kỷ vật cho cha hắn.
Nhân tiện viết một bức thư hiếu tử rất gì và này nọ gửi cho ông.
Về phần đống bài tập kia, hắn dự định tìm cớ ném xuống nước, chờ tới khi đến Quốc Tử Học học, nếu ai hỏi sẽ nói là trong lúc tập kích, đám thích khách vô sỉ kia đã cướp đi.
Tiểu Hầu gia ở phương diện nói dối không chớp mắt, quả thật rất có thiên phú.
Khi hắn trở ra, Thẩm Diên và hai thị nữ đã dọn dẹp xong đống đồ đạc.
Thẩm Diên ngồi dưới hành lang, ho khan vài tiếng, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ bệnh tật, đang cầm một quyển sách đọc.
Hắn muốn chọc ghẹo Thẩm Diên, thò tay đoạt lấy cuốn sách: "Lúc này ngươi đọc sách làm gì? Sao, định chuẩn bị cho kỳ thi năm mới hả?"
Đã hết sốt, nhưng bệnh của Thẩm Diên từ trước đến nay không hề đơn giản, cứ tái đi tái lại triền miên.
Người này thì hay rồi, không biết tiết kiệm sức lực, không có thi cử thì đọc sách làm gì chứ.
Thẩm Diên lại mím môi, nói: "Không đọc sách, cũng có gì để làm đâu."
Vệ Toản hỏi y: "Biết đánh song lục không?"
Thẩm Diên đáp: "Không."
"Lục Bác Kỳ thì sao?"
Thẩm Diên nói: "Cũng không."
Vệ Toản nhớ lại, hình như Thẩm Diên ngay cả ở kiếp trước cũng là một người ít khi vui chơi giải trí.
Hắn khi đó cho rằng Thẩm Diên không thích, nhưng bây giờ xem ra, y căn bản không biết chơi.
Trong Quốc Tử Giám cũng vậy, đám người Chiêu Minh đường toàn là thành phần ham chết nhất, lúc không có giờ học, không phải đá cầu thì đánh bài chơi cờ, chỉ có một mình Thẩm Diên nhìn cũng không nhìn, chỉ ngồi trong góc nghiêm túc đọc sách.
Hắn chống cằm hỏi: "Đấu trùng đấu thảo, đổ xúc xắc, đánh bài, ngươi không chơi cái nào sao?"
"Vậy bình thường ngươi chơi cái gì?"
Thẩm Diên rũ mắt suy nghĩ, nói: "Sẽ thôi diễn quân kỳ."
Vệ Toản thầm nghĩ, cái này so với việc học ở Quốc Tử Giám có khác gì đâu.
Rồi hỏi: "Còn biết gì nữa không?"
Thẩm Diên đáp: "Biết thổi sáo."
Nói xong lại bổ sung một câu: "Nhưng thổi không tốt lắm."
Vệ Toản:...
Trong một khoảnh khắc, hắn cầm thú đến nỗi ngay cả bản thân hắn cũng tự khinh bỉ chính mình.
May mà còn sót lại một tia lý trí, hắn mới không có nói ra một ý nghĩa khác của việc thổi sáo.
Nếu không, Thẩm Diên có thể sẽ trở mặt với hắn ngay tại chỗ.
Thẩm Diên nói: "Thuở nhỏ nghe người ta kể chuyện xưa, Trương Lương thổi sáo đánh lui binh Sở, nên cũng học theo một chút."
Thẩm Diên là một đứa nhỏ mười phần ngoan ngoãn, những trò chơi của những đệ tử quý tộc trong kinh thành, y một trò cũng không biết, lúc mới vào kinh còn nói giọng địa phương, khiến mọi người khi đó buồn cười. Tiểu bệnh tử nhất thời đỏ bừng mặt, tay nắm lấy vạt áo, mím môi không nói chuyện với ai suốt một tháng trời, y đóng cửa lại, sửa cách phát âm từng tiếng.
Vừa bướng bỉnh vừa dễ thương.
Vệ Toản vốn tưởng rằng mình đã quên mất dáng vẻ lúc mới tới của Thẩm Diên, nhưng hiện giờ mới phát giác, hắn vẫn nhớ rất rõ.
Hắn suy nghĩ một lúc, sau đó lục tìm những thứ mà Hầu phu nhân gửi tới, quả nhiên tìm thấy một hộp cờ song lục, đầy đủ bàn cờ, quân cờ và xúc xắc, liền nói: "Thật đúng lúc, để ta dạy ngươi."
Thẩm Diên hờ hững liếc hắn một cái: "Chơi bời hư hỏng, ta không học."
Nói xong, y ôm lấy sách muốn rời đi.
Vệ Toản hạ quyết tâm, nhất định phải dạy y cho bằng được.
Thẩm Diên càng đọc sách, tâm trí càng nặng nề, tâm trí càng nặng nề, càng ít có khả năng khỏi bệnh.
Hắn liền bắt lấy cổ tay y, ghé sát vào nói nhỏ: "Không dạy ngươi một cách vô ích đâu, ta có phần thưởng."
"Ta dạy ngươi ba ngày, nếu ngươi có thể thắng ta một lần, ta sẽ cho ngươi hỏi một câu."
Thẩm Diên lập tức dừng bước.
Ánh mắt của y di chuyển đến người hắn, có chút thăm dò cùng sắc bén, hỏi hắn: "Thật sao?"
Hắn dùng đầu ngón tay vân vê cổ tay áo của y, lười biếng cười nói: "Đương nhiên là thật."
Thẩm Diên lại hỏi: "Nếu không thắng được thì sao?"
Vệ Toản kỳ thật không nghĩ tới.
Thẩm Diên thua thì thua chứ sao, ba ngày mà muốn thắng hắn, cũng không khỏi xem thường hắn quá đi.
Nhưng lời nói đã đến đầu lưỡi lại đảo một vòng, chuyển thành: "Vậy ngươi... Chỉ cần hát cho ta nghe một đoạn."
Hắn nhớ tới trong mộng Thẩm Diên hát tiếng địa phương mềm mại, lâu rồi không có nghe, tự dưng ngứa ngáy trong lòng.
Mở miệng ra mới biết là phản cảm.
Thế nhưng hiệu quả lại không tệ, Thẩm Diên quả nhiên bị hắn kích thích, cười lạnh một tiếng, lập tức vén vạt áo lên, ngồi xuống chơi cờ với hắn.
Chơi được rồi, liền chơi nguyên buổi chiều.
Thẩm Diên kiên quyết không chịu thua, khi đã mắc câu thì nhất định phải chơi tới cùng, sau hai ba ván tập luyện, liền cùng hắn thi đấu.
Lúc này nắng ấm, Thẩm Diên ngồi dưới ánh mặt trời, càng thua tinh thần lại càng cao.
Song Lục là một trò chơi, cách chơi đơn giản, lúc tung xúc xắc để di chuyển quân cờ, phải dựa vào vận may, không căng thẳng như quân cờ tướng cờ vây, nhưng lại rất kích thích.
Mỗi khi tung được điểm tốt, mặt mày Thẩm Diên sẽ sáng lên, khóe môi cũng nở nụ cười, cả người trở nên hoạt bát.
Còn tung không tốt, y sẽ bí xị, cúi đầu rũ mắt, buồn bực khó chịu.
Vệ Toản híp mắt, ngoài miệng lười biếng nói: "Khi nào về nhà đi, ta dẫn ngươi khiêu chiến Tấn Án, ngươi nhất định có thể đánh thắng hắn."
Thẩm Diên nói: "Ta thấy hắn không thường chơi với các ngươi."
Vệ Toản nói: "Là do không có ai dẫn hắn đi chơi thôi, hắn nổi tiếng chơi cờ tay thối."
Thẩm Diên cười nói: "Vậy thắng hắn cũng có nghĩa lý gì đâu."
Lúc ngước mắt lên, đáy mắt y có vài phần háo hức.
Chà, không ngờ mới như thế đã mơ sẽ thắng hắn.
Vệ Toản có chút buồn cười, một lúc sau lại nói: "Vậy ngươi phải cố gắng hết sức, ta là Trạng nguyên Song Lục kỳ của Chiêu Minh đường đó nha."
Thẩm Diên lần đầu nghe thấy danh hào buồn cười như vậy, độ cong khoé môi càng lớn.
Hắn tiếp tục hồn nhiên nói: "Ta còn là Trạng nguyên Lục Bát kỳ, Trạng nguyên đá cầu, Đệ nhất cao thủ ném thẻ vào bình..."
Thẩm Diên không nhịn được, rốt cuộc mỉm cười. Khi y cười, lá cây ngoài sân, đám mây trên trời cũng đung đưa theo.
Hắn dường như còn mơ hồ nhìn thấy cái bóng dáng ôn nhu hiên ngang, là một Thẩm Diên mà hắn chưa từng thấy qua.
Bên kia sân, Tri Tuyết đang sắc thuốc, lại thò đầu đi xem hai người chơi cờ, lúc quay về ngồi bên bếp nói thầm: "Không phải nói muốn thẩm vấn tiểu Hầu gia sao? Ngay cả dây xích dây thừng cũng chuẩn bị xong, ta mất rất nhiều công sức mới đem đến được, kết quả hắn dạy hư công tử, tập tành chơi cờ đánh bài."
Chiếu Sương ở bên cạnh liền nói: "Hắn chăm sóc công tử hai ngày một đêm, công tử làm sao có thể không biết xấu hổ thật sự trói hắn?"
Tri Tuyết "Ài" một tiếng.
Chiếu Sương lại tươi cười nói: "Cũng tốt."
"Công tử đã lâu không có chơi đùa."
++++
Khi tinh thần người ta hăng hái, thời gian luôn trôi qua rất nhanh, lúc Vệ Toản mở miệng nói rằng phải nghỉ ngơi một chút, mới nhận ra trời đã tối rồi.
Thẩm Diên bây giờ là một bệnh nhân, ăn cơm tối xong, lại bận rộn tắm thuốc, châm cứu, giằng co hơn nửa ngày, mới được đỡ về phòng.
Cơn nghiện kia vẫn còn, Thẩm Diên tiếp tục chơi một ván cờ với Vệ Toản, chơi một hồi, tinh thần hăng hái hơn rất nhiều.
Tri Tuyết dặn dò hắn: "Tối rồi, công tử ngủ sớm một chút."
Lúc này Thẩm Diên mới phát hiện, mình thế nhưng đã chơi cả ngày.
Thẩm Diên đáp: "Được."
Quay đầu lại, thấy Vệ Toản vẫn chưa ra ngoài.
Y hỏi hắn: "Sao Tiểu Hầu gia còn chưa đi?"
Vệ Toản nhướng mày hỏi lại: "Trong nhà này tổng cộng chỉ có hai gian phòng, ngươi cảm thấy ta nên ngủ ở đâu?"
Lúc này Thẩm Diên mới nhớ tới, tòa nhà này không lớn, địa điểm cũng hẻo lánh. Vốn là một tiểu viện nhỏ, mấy năm trước y dùng tiền tiết kiệm của cha mẹ mua, nhân lúc chủ nhà gấp gáp sang tay bán rẻ.
Chỉ là vẫn chưa có thời gian để dọn dẹp thôi.
Hiện giờ lại càng bận rộn, ba người chỉ lo hầu hạ một mình y.
Tri Tuyết Chiếu Sương ngủ cùng một chỗ.
Gian phòng còn lại, y chỉ có thể ngủ cùng Vệ Toản.
Hai người nhìn nhau.
Vệ Toản ho khan một tiếng, nói: "Hai chúng ta cũng không phải chưa từng ngủ chung."
Y "Ờ" một tiếng, chậm rãi trèo lên giường.
Y và Vệ Toản cách nhau một chưởng rộng.
Khi còn nhỏ y đã từng chứng kiến phụ thân luyện binh, trong quân doanh kỳ thật người ta cũng đều chen chúc nhau ngủ.
Không có vấn đề gì hết.
Nhưng cảm giác bồn chồn bất an cứ dâng lên, khiến y không biết chính xác đó là loại cảm giác gì.
Cũng không biết có phải lúc bệnh đã ngủ quá nhiều hay không, cho nên có chút không ngủ được.
Đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên y nghe thấy bên ngoài có tiếng mưa rơi, sau đó trời bắt đầu mưa.
Gió thổi xào xạc, cảm giác hơi se lạnh.
Vệ Toản nhẹ giọng nói: "Trời mưa."
Y "Ừm" một tiếng.
Trong lòng lại lẩm bẩm, ngày thường Vệ Toản luôn lười biếng không dậy nổi, sao giờ này còn thức.
Vệ Toản hỏi y: "Có lạnh không?" "
Y đáp: "Không lạnh."
Đột nhiên bị người từ phía sau ôm lấy.
Hắn nghe Vệ Toản thẳng thắn nói.
"Ta lạnh."
- -----