Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đố Liệt Thành Tính
  3. Chương 5
Trước /110 Sau

Đố Liệt Thành Tính

Chương 5

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit: Gấu Gầy

Hai đời cộng lại, Vệ Toản lần đầu tiên đến Tùng Phong viện của Thẩm Diên.

Lúc còn trẻ, hắn không phải như thế này.

Hắn tâm cao khí ngạo, chán ghét Thẩm Diên xu nịnh lũ bạn, luồn cúi xung quanh, thậm chí chân cũng không muốn dính phải bùn trong viện y.

Lúc đó chán ghét là thật, kiêu ngạo cũng là thật.

Thẩm Diên cũng sớm dọn ra ngoài trước khi đạt Trạng nguyên, mãi đến khi hai người trải qua hoạn nạn, giải tỏa hiềm khích trước kia, Thẩm Diên đã là Thẩm đại nhân, có phủ đệ của mình, mà Tĩnh An Hầu phủ lớn như vậy, chỉ còn lại một mình hắn.

Lúc này Thẩm Diên đang ngồi trước bàn sửa chữa những tờ giấy bị ngâm nước kia, hắn liền mang theo canh bổ bước vào.

Hắn bày mọi thứ ra ngoài, canh sâm, nước cháo, mấy loại bánh ngọt tinh xảo, một túi kẹo đường hương trái cây, đều từ phòng bếp nhỏ của Hầu phu nhân mà có.

Tiểu bệnh tử có lẽ muốn cảm tạ hắn, nhưng lại nói không nên lời, lời nói cuối cùng càng thêm âm dương quái khí: "Chút nước canh dành cho Thẩm Diên này, không biết quý giá thế nào, mà kinh động tiểu Hầu gia phải đại giá đến đây."

Hắn mỉm cười nói: "Đúng là rất quý giá, chén cháo cho ngươi chính là cháo thịt rắn."

Tiểu bệnh tử sợ rắn nhất, lập tức hoảng sợ, tay cũng nhất thời cứng đờ.

Y ngước mắt tinh tế quan sát thần sắc của hắn, một lúc lâu sau, mím môi lẩm bẩm một tiếng: "Ấu trĩ."

Đột nhiên cảm thấy không đúng, nhíu mày hỏi: "Sao ngươi biết ta sợ rắn?"

Vệ Toản đáp: "Quên rồi, chắc là từng nghe người ta nói, nếu ngươi sợ thì đừng có ăn."

Nói xong liền kề sát vào Thẩm Diên, mặt đối mặt, mắt nhìn thẳng vào mắt, chậm rãi nói: "Ngươi chưa nhìn thấy đâu, lúc hầm hai con rắn lớn Thất hoàn ngũ hoa, đỏ đỏ, đen đen này. Vừa nấu lên là tụi nó lập tức uốn éo trong nồi, đan vào nhau thành cọng dây đeo, đẹp thấy ghê luôn á."

Cho dù biết hắn thích hù dọa người khác, cũng không cần phải hù dọa sinh động như thế chứ.

Nói đến mức sắc mặt tiểu bệnh tử tái xanh, đồng tử chấn động.

Suýt nữa đã ném cái muỗng rồi.

Hắn đứng thẳng dậy, nhàn nhạt nói: "Ngươi đừng sợ, dù sao đã nấu thành cháo rồi, tụi nó cũng không thể cắn ngươi một cái được."

Thẩm Diên lại tái mặt một hồi, mới nói: "Bưng tới đây đi. "

Rũ mắt lộ ra một tia ủy khuất.

Chỉ cần là Hầu phu nhân tặng, tiểu bệnh tử dù thế nào cũng không nỡ ném đi.

Cháo gạo dưới ánh đèn trong suốt như ngọc, trộn thêm một ít thịt, Thẩm Diên cầm muỗng gạt lại, đấu tranh dùng đầu lưỡi liếm liếm, nếm một miếng, ăn ra vị thịt cá thơm ngon.

Y thè đầu lưỡi ra, giống như một con mèo nhỏ.

Vệ Toản không biết tại sao, trái tim bỗng đập thình thịch, như thể bị cào nhẹ một cái.

Dưới ánh đèn, đôi mắt ảm đạm của Thẩm Diệm chợt sáng lên, giống như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.

Y ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.

Hắn đứng khoanh tay, giả vờ nhìn ngắm đồ đạc bài trí trong phòng, ngay cả chính hắn cũng không biết, khóe miệng mình đang nhếch lên.

Trong viện Thẩm Diên bày biện không nhiều lắm, lần này đến, hắn cảm thấy viện này không quá tinh xảo, nhưng thoáng đãng rộng rãi, thoang thoảng hương thơm dược liệu.

Tiểu bệnh tử này thân thể yếu ớt nên không dám đốt hương lung tung, nhưng lại luôn toả ra mùi hương nhàn nhạt này, ngửi vào khiến người ta lười biếng buồn ngủ.

Cái bàn phía dưới cửa sổ to rộng, hai bên kệ vàng hoa lê không thấy bài trí, chỉ chất đầy sách, ngăn dưới là kinh, sử, tử, tập, còn tất cả ngăn trên đều là binh thư quyển này chồng quyền kia.

Đầu ngón tay của hắn mân mê đống sách và nói: "Ngươi đã đọc hết sách ở đây chưa?"

Thẩm Diên vừa múc cháo vừa lẩm bẩm: "Cần cù bù thông minh, ta không giống tiểu Hầu gia trời sinh đã giỏi, tất nhiên phải đọc nhiều một chút."

Hắn nói: "Thẩm Diên, ngươi nói chuyện tử tế không được sao?"

Thẩm Diên đáp: "Ngươi vừa dọa ta đây là cháo thịt rắn."

Hắn cười cười nói: "Coi như huề nhau đi, ta có thể đọc mấy cuốn sách này được không?"

Thẩm Diên xém chút nữa quên mất, hắn gần đây không được bình thường, làm việc không theo lẽ thường, một lúc lâu sau mới nín thở nói: "Muốn xem thì xem đi, không được mang ra ngoài."

Dứt lời có tiếng muỗng va chạm vào thành chén.

Hắn tiện tay lấy ra một quyển, liền thấy trang giấy đã ố vàng, cũ kỹ, cạnh sách bị cuốn lên, dùng ngón tay vuốt nằm xuống không được, thậm chí còn có mùi thuốc trên người Thẩm Diên.

Có thể thấy y đã đọc đi đọc lại biết bao lần.

Nhìn tên sách, thế mà lại là quyển "Chiến thì phương".

Hắn có chút ngạc nhiên: "... Quyển binh thư này không phải đã thất truyền từ lâu?"

"Ta nghe nói đây là sách nghịch thiên, tiền triều đã tiêu huỷ rồi, sao ngươi lại có?"

Chắc vì hiếm khi có người cùng y thảo luận binh thư, nên tiểu bệnh tử không còn gai nhọn trong lời nói, chỉ nhẹ giọng đáp: "Là phụ thân giữ lại."

Hắn nhớ lúc Thẩm Diên dọn vào nhà hắn, dáng vẻ khiêm tốn, tài sản ít ỏi, chỉ kéo theo ba xe sách vở, còn hắn thì ngồi dựa vào tường xem náo nhiệt.

Khi đó hắn nghĩ, đây đúng là một tên mọt sách mà.

Ai ngờ tất cả đều là binh thư.

Hắn nhìn từng quyển sách cũ kỹ chồng chất nói: "Vậy những quyển này đều là..."

Thẩm Diên nói: "Đúng vậy."

Thẩm Diên rũ mắt thản nhiên nói: "Phụ thân ta rất khâm phục Tĩnh An Hầu, luôn than thở bản thân mình không phải là tướng tài, luôn mong ta sẽ tòng quân giết địch, giữ cho thiên hạ thái bình. Cho nên ông đã sưu tầm binh thư trong thiên hạ, ngày ngày dạy ta tập võ, điều binh, bây giờ mặc dù không dùng được, cũng không dám bỏ."

Khi nói lời này, Thẩm Diên nhìn chằm chằm vào cổ tay gầy gò tái nhợt của mình, lộ ra một nụ cười trào phúng: "Nếu ngươi muốn cười, thì cứ cười đi."

Hắn nhướng mày nói: "Cười ngươi cái gì?"

Nụ cười của Thẩm Diên dần dần phai nhạt, cũng không nói tiếp nữa.

Hắn không tiếp tục hỏi tới, mà nhìn tờ giấy ướt sũng trên bàn, mơ hồ có thể nhìn ra hình vẽ trận đồ, nói: "Đây là do ngươi vẽ hả?"

Thẩm Diên rõ ràng đã bớt lạnh lùng hơn, một lúc lâu sau nhẹ giọng nói: "Những thứ này vốn là do phụ thân ta biên soạn lại theo sách binh thư, với sự lý giải và hiểu biết của bản thân về việc hành quân. Nhiều người chỉ có trận sách chứ không có trận đồ, bởi vì trước kia bị thất lạc nên ta đã dựa vào trí nhớ để vẽ ra..."

Hắn hỏi: "Vậy thì tại sao nó lại lọt vào tay bọn Vệ Tam?"

Thẩm Diên hừ lạnh một tiếng: "Lần trước nhờ ngươi ấn vào tường, làm nó rơi xuống đất, bọn chúng thừa dịp lộn xộn nhặt lên, suýt nữa đã không tìm thấy luôn rồi."

Y vừa ho vừa sờ mũi.

Hắn chăm chú nhìn, thoắt cái đã nhận ra đó là Tát Tinh trận và Nguyệt trận.

Dựa vào kinh nghiệm hành quân chiến đấu của mình, hắn không thể không khen ngợi: "Vẽ rất tốt."

Thẩm Diên không có động tĩnh gì.

Hắn đột nhiên cười nói: "Sao thế?" Sao ta khen ngươi, ngươi không phản bác?"

Thẩm Diên nói: "Ai mà không thích được đề cao?"

Ông nói, "Ta không có đề cao ngươi."

Nhiều trận đồ như vậy, cũng không phải là một khối lượng công việc đơn giản. Mà Văn Xương đường nơi Thẩm Diên hiện đang ở, khác với Chiêu Minh đường nơi hắn sống, không có dạy binh pháp trận đồ. Thẩm Diên vừa muốn thi cử đứng đầu trong học viện, vừa muốn đọc hết đống binh thư này, còn muốn vẽ hết mấy trận đồ này từng cái từng cái một.

Ít nhất cũng phải mất một năm rưỡi.

Hắn thậm chí dường như có thể nhìn thấy, hình ảnh tiểu bệnh tử xắn tay áo, theo ghi chép của phụ thân, dưới ngọn đèn lay động, từng nét từng nét phác họa trận đồ.

Cổ tay gầy gò, nhưng khuôn mặt lại sáng rực.

Giống như bây giờ, vừa nhìn những binh thư trận đồ này, trong mắt liền cháy lên ngọn lửa, mang theo vài phần tâm đắc.

Hắn bỗng dưng có chút hối hận, Vệ Tam Vệ Tứ bị đánh vẫn còn nhẹ.

Một lúc sau nói: "Cái nào hỏng thì đưa ta xem. Ta sẽ sao chép lại cho ngươi trước khi đi."

Trầm Diên hơi sửng sốt, mím môi nói: "Không cần, Chiếu Sương Tri Tuyết có thể giúp ta một ít."

Hắn cười nói: "Vậy là ngươi vẫn phải ra tay đấy thôi? Vốn đã cảm lạnh rồi, không sợ bị nặng hơn sao?"

Ba hai câu nói này, khiến hắn như trở lại thời gian cuối cùng trong mộng cảnh, khi đó hắn và Thẩm Diên đều sống để báo thù, cũng không biết từ lúc nào, cùng tiến cùng lùi.

Giống như là bạn, lại hình như không phải, cũng đã từng nói những câu như vậy.

Lời nói không có gì hay, nhưng người nói lại sống nương tựa lẫn nhau.

Khi đó hắn chỉ có Thẩm Diên.

Thẩm Diên khi đó cũng chỉ có hắn.

Hắn trong trạng thái xuất thần nhầm lẫn thời điểm, theo bản năng đưa tay sờ trán Thẩm Diên.

Lòng bàn tay phủ lên trán y.

Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp đang trợn tròn của Thẩm Diên, cảm giác nóng rực, lập tức lùi về phía sau một bước.

Khiến cho đồ đạc trên bàn đều rơi xuống đất.

Lần này hai người bọn họ đều giật mình tại chỗ, Thẩm Diên đang sửng sốt, nhưng hắn lại không tiện giải thích cử chỉ bất thình lình này của mình.

Hắn nói gì bây giờ? Ta nằm mơ thấy hai chúng ta thân thiết như huynh đệ, sờ trán là chuyện thường sao?

Lúc này thị nữ của Thẩm Diên và Tuỳ Phong hoảng hốt chạy vào, chỉ sợ đánh nhau.

Thấy không động binh đao, bọn họ hai mặt nhìn nhau, có chút ngạc nhiên.

"Ngươi về đi."

Thẩm Diên cúi đầu nhặt bút lông sói trên mặt đất, vành tai hơi đỏ: "Nếu tiện đường, trả lại hộp thức ăn giùm ta."

"Thay ta nói với dì một tiếng, đa tạ."

++++

Vệ Toản bước ra khỏi cửa Thẩm Diên, không vội vàng rời đi mà rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm đầu ngón tay, ngẩn người một hồi lâu.

Chạm vào rồi.

Mềm mại và ấm áp.

Dựa theo nhiệt độ vừa rồi, Thẩm Diên không có bị bệnh.

Không ngờ Thẩm Diên thân thể yếu ớt, bị ngấm nước, nhưng dễ dàng đổ bệnh, ngược lại còn có sức đấu võ mồm với hắn, ăn hết một chén cháo cá phi lê, chăm chỉ ngồi vào bàn chép sách.

Hắn nhìn thấy một thanh kiếm trong gốc tường, được lau chùi bảo dưỡng cẩn thận. Có thể thấy mặc dù không thường dùng tới, nhưng thỉnh thoảng vẫn khoa chân múa tay một vào chiêu thức, làm thú tiêu khiển.

Nghỉ ngơi tịnh dưỡng nhiều một chút, sẽ không đến mức bệnh tật liên miên như ở kiếp trước.

Trong ấn tượng của hắn, Thẩm Diên lao tâm lao lực, bị thương nhiều lần, ngày qua ngày càng lúc càng suy yếu. Thậm chí chưa đến ba mươi, y đã yếu ớt vô cùng, nằm trên giường bệnh triền miên, hầu như hơn nửa ngày đều trong trạng thái mê man, khắn khăn lắm mới giữ vững tinh thần nói chuyện với hắn vài câu, đọc được hai trang sách, rồi lại hỗn loạn thiếp đi.

Khi đó, ngọn đèn lay động.

Hắn kêu lên: "Chiết Xuân".

Thẩm Diên mới nhước mi, mệt mỏi liếc hắn một cái, dường như ngay cả chút tâm trí nhất định phải hơn thua với hắn cũng tiêu tan.

Bóng cây u ám, những đốm sáng rơi, năm ngón tay khép chặt trong lòng bàn tay.

Dường như lòng bàn tay đang nóng lên.

Tùy Phong nói: "Chủ tử không phải tính đánh nhau với Thẩm công tử đó chứ? Sao mà cứ giương cung bạt kiếm vậy, đáng sợ lắm đó."

"Hắn không nể mặt ngài, ngài cũng đừng nóng giận, đỡ phải bị Hầu gia đánh nữa..."

Vệ Toản nhẹ giọng nói: "Muốn ăn phạt hả?"

Tùy Phong vội vàng cúi đầu: "Là ta nói lung tung."

Kỳ thật không trách Tùy Phong được, người hầu đương nhiên là suy nghĩ theo tính cách tâm tư của chủ.

Nếu không có giấc mộng kia, có lẽ hắn cũng sẽ luôn nghĩ về Thẩm Duyên như vậy.

Bụng dạ hẹp hòi, hơn thua ghen tỵ, hận hắn thấu xương, đương nhiên Thẩm Diên luôn coi hắn là mũi nhọn.

Nhưng bây giờ...

Hắn bỗng dưng nhớ tới hình ảnh Thẩm Diên cúi đầu nhặt bút, vành tai đỏ ửng.

Cổ họng hắn có chút ngứa ngáy, nhưng không thể thốt ra lời.

Bỗng dưng bị tiếng dẫn đường của thị nữ cắt đứt.

Xa xa, đại phu trong phủ tay xách rương, vội vã bước đến.

Hắn liền bảo: "Tuỳ Phong."

Tuỳ Phong đáp: "Vâng".

Hắn căn dặn: "Ngươi ở lại, chờ đại phu bắt mạch xong, ngươi hỏi ông ấy coi thế nào."

Quảng cáo
Trước /110 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trước Sông Mưa Tạnh Gió Lắng

Copyright © 2022 - MTruyện.net