Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mấy ngày tiếp, bắc Thiểm Tây truyền tin về, Cao Hoằng Lãng dẫn đầu đội ngũ thế như chẻ tre, trong vòng bảy ngày quét sạch toàn bộ tội phạm trên núi. Nghe nói hắn ta đang trong quá trình tiêu trừ tàn dư cuối cùng, vài hôm nữa sẽ dẫn binh về triều, đến lúc đó hắn ta có thể kịp bữa tiệc một trăm ngày của Cao Tu Bình.
Chỉ trong thời gian rất ngắn, không chỉ có lòng vua hoan hỉ mà ngay cả đủ bậc quan lại cũng cùng hết lời tán thưởng. Trong chúng hoàng tử, vốn Cao Hoằng Lãng luôn dẫn đầu về văn thao vũ lược, lại được mọi người nhắc chẳng mỏi miệng, dù chưa về thành nhưng hắn ta đã hoàn toàn vượt xa Cao Giới đang tận tụy hỗ trợ xử lý chính vụ trong thành.
Một nhà Ngô thái úy - mẫu tộc của Cao Hoằng Lãng theo thế nước lên thì thuyền lên, đích nữ duy nhất của Ngô gia Ngô Vân Thiều cũng trở thành đối tượng báu bở của vô số bà mối trong thành. Chỉ là Ngô Vân Thiều dường như không hề hay biết, vẫn một lòng đặt trọn trái tim mình về Cao Yển, vừa hôm qua thôi nàng còn phái người tới bảo muốn vào hoàng miếu xin lá bùa bình an cho Cao Hoằng Lãng, hỏi Cao Yển có muốn đi cùng không.
Và Cao Yển, đồng ý rồi. Thế nên sáng sớm hôm nay y tới phủ thái úy đón Ngô Vân Thiều trước, sau mới chạy đến hoàng miếu. Đi xe ngựa khoảng một canh giờ mới gần đến nơi, suốt đường đi Cao Yển chẳng nói một lời, ta cũng không dám lục đục vặn vẹo, ngồi mà lưng mỏi đầu gối nhức.
Ngô Vân Thiều ngồi ở xe ngựa sau, cách một đoạn, lúc ta cử động tứ chi cứng ngắc chuẩn bị xuống xe, bỗng nhiên Cao Yển quay đầu lại, vươn tay như muốn đỡ. Nhưng cuối cùng ta vẫn cắn răng tự nhảy xuống, khoảnh khắc tiếp đất hai chân run lên, suýt thì khuỵu gối ngã sấp mặt. May mà Cao Yển nhanh tay lẹ mắt tóm lấy cổ áo ta, rồi y cau mày nhìn ta từ đầu đến chân, đúng lúc này xe ngựa của Ngô Vân Thiều chạy đến nên y mới không mở miệng trách cứ.
Nhà thờ của hoàng gia nằm trong vùng núi hoang vu hẻo lánh, cảnh vật chung quanh mang một vẻ thanh tịnh và đẹp đẽ lạ thường, quả là nơi ẩn dật lánh đời lý tưởng. Chẳng qua những nơi thanh vắng thế này rất nhiều phép tắc, ngoại trừ chức sắc hiển vinh, không một ai khác được vào miếu đường dâng hương cúng bái, nên đám hạ nhân chúng ta chỉ có thể đứng ở ngoài miếu chờ.
Thấy không ai chú ý, ta lén lui về sau vài bước, định bụng ra chỗ hành lang ở góc miếu ngồi đấm lưng. Mông còn chưa đặt hẳn lên lan can hành lang, bất thình lình từ phía sau có bàn tay to lớn vươn lên bịt kín mũi miệng ta lại. Theo bản năng ta muốn hét thật lớn gọi người tới, nhưng miệng bị bịt quá chặt không phát ra được tiếng nào. Mắt hoa hoa, phút chốc ta đã bị bắt đến khu rừng sau miếu.
Người nọ kéo ta tới một vùng vắng vẻ, ta hoảng đến nỗi tim va bịch bịch vào lồng ngực. Phản xạ có điều kiện, ta nâng cùi chỏ đánh về đằng sau, tuy nhiên rất dễ dàng bị người nọ bắt được, hắn bẻ quặt tay ta ra sau người.
Tình huống gì thế này? Ta bị bắt cóc rồi ư? Đầu óc chẳng kịp suy nghĩ gì, tay phải không bị giữ của ta dứt khoát nắm lấy cổ tay người nọ dốc sức kéo xuống, tìm được kẽ hở thì ngay tắp lự há miệng cắn phập vào chỗ hổ khẩu.
Bên tai vang lên một tiếng la thảm thiết, tiếng có hơi quen tai, tức thì ta đã bị hắn đẩy ra hai ba thước xa, có lẽ là do người nọ không dùng hết lực nên ta mới không té xuống. Sau khi đứng ổn định, vừa quay đầu thì đập vào mắt là hình ảnh Hồ Nguyên Ly thở hồng hộc, miệng thổi phù phù vào bàn tay phải. Hắn nhìn dấu răng in hằn ở hổ khẩu và mu bàn tay mình, nổi giận đùng đùng bước nhanh về phía ta: “Con thỏ nhà ngươi cầm tinh chó đấy à?”
Lúc này ta nhẹ nhàng thở hắt ra, có điều chân vẫn còn hơi nhũn. Trước đây chẳng hề phát hiện hóa ra mình nhát gan đến vậy. Ai cũng bảo, sau khi đi một chuyến xuống quỷ môn quan thì con người ta sẽ trở nên dũng cảm hơn, nhưng vừa nãy đã chứng minh điều đó hoàn toàn trái ngược với ta. Bởi vì từng đứng trước lưỡi hái của tử thần nên hiện giờ càng thêm sợ hãi cái chết.
Ta nghĩ chắc chắn mặt mũi mình giờ đây đã tái xanh như tàu lá chuối rồi, bằng không sao Hồ Nguyên Ly lại trông giật mình thế kia, hắn hơi ngập ngừng, cất giọng hỏi han: “Ngươi… ngươi làm sao đấy?”
Mãi sau ta mới tìm về được giọng mình, trả lời mà cảm giác hãi hùng còn bám riết: “Vương gia có chuyện gì không nói thẳng luôn được à? Sao cứ phải đùa kiểu này?”
Hồ Nguyên Ly nhẫn nhịn, tuy khẩu khí không được thân thiện cho lắm nhưng vẫn gằn từng tiếng đáp: “Chẳng phải ngươi nói sợ ảnh hưởng thanh danh sao? Lúc trước ta đến phòng ngươi cứ phải thậm thà thậm thụt, thế mà mặt mày ngươi sưng sỉa hết cả lên. Ban nãy nhiều người thế, đứng đấy làm trò ngươi càng không vui hơn còn gì?”
Bụng ta vẫn tức nghẹn, im thin thít chẳng buồn nói chuyện.
Hồ Nguyên Ly cùng cảm thấy có điều bất ổn, cay mày vươn tay kéo ta: “Rốt cuộc ngươi bị sao hả?”
Ta nghiêng người né tránh, mặt lạnh tanh, nói: “Vương gia có việc thì nói luôn đi, nói xong nô tỳ phải đi về.”
Lòng bàn tay hụt giữa không trung của Hồ Nguyên Ly từ từ cuộn lại, từng câu chữ như phát ra từ kẽ răng: “Ngươi có biết ta chịu đựng vất vả lắm mới không đến phòng ngươi tìm ngươi không? Hôm nay tốn bao nhiêu sức cuối cùng cũng tìm được một cơ hội quang minh chính đại, thái độ của ngươi không thể tốt hơn được sao?”
Quang minh chính đại? Hắn thấy hành vi hiện giờ của chúng ta là quang minh chính đại?
Ta kệ hắn, xoay người định về thì lại nghe hắn nói: “Ngươi muốn gả cho tên thị vệ Đông cung kia?”
Ta kinh ngạc quay đầu, Hồ Nguyên Ly ung dung nhìn ta, bảo: “Ta nghe nói vì lúc chạy nạn hắn ta và ngươi ngồi chung một con ngựa nên mới muốn chịu trách nhiệm với ngươi, nói thế thì…”
Đến đây, miệng hắn dẩu lên, nhìn là biết ngay chẳng có ý tốt: “Chuyện ta từng bế ngươi về phủ phải tính kiểu gì đây?”
Đối diện với ánh mắt không tưởng tượng nổi của ta, sắc mặt Hồ Nguyên Ly sầm xuống: “Lẽ nào ngươi cho rằng hôm đó sau khi ngươi hôn mê xong rồi ta cột ngươi vào ngựa tha về chắc?”
Ngày ấy vì ta hôn mê, nên dựa theo lời của Hồ Nguyên Ly thì không thể nào biết được, chỉ là ta vẫn luôn không tin cho lắm. Hồi lâu chẳng thấy ta lên tiếng, Hồ Nguyên Ly tiếp tục kiên trì hỏi: “Ta hỏi ngươi đấy, ta không chê người ngươi bẩn mà tự bế ngươi về phủ, chuyện này tính sao đây?”
Ta hơi dừng, hít sâu một hơi mới lớn tiếng nói: “Nô tỳ tạ ơn vương gia đã hạ mình, đại nhân đại nghĩa ra tay cứu mạng.”
Hồ Nguyên Ly vô cùng không hài lòng với mấy câu vừa rồi của ta: “Chỉ nhiêu đó?”
Ta gật gật đầu muốn nhanh chóng rời đi, hắn bước vài bước đã chắn ngang trước mặt ta: “Người ta cứu ngươi thì ngươi phải lấy thân báo đáp chứ, đâu ra cái kiểu nói mỗi cảm ơn như thế?”
Ta cười giả lả: “Tiểu Yến vương là thiên tử, là hậu duệ quý tộc, có tất cả mọi thứ trong tay, nô tỳ cũng chỉ biết chân thành nói tiếng cảm tạ.”
“Ai nói ta cái gì cũng có?” Hồ Nguyên Ly thẳng thừng bác bỏ lời ta, chẳng hề kiêng dè đảo mắt vòng quanh nhìn ta.
Da đầu ta run lên, vội vàng mở miệng: “Chỗ Ngũ gia chắc đã dâng hương xong, sợ là lát nữa sẽ có người đi tìm nô tỳ, nô tỳ nên đi trước thôi.”
Vừa bước nửa bước đã bị Hồ Nguyên Ly kéo mạnh về, hắn nắm chặt cánh tay ta không buông, ánh nhìn đã mất đi vẻ cà là phất phơ, bắt đầu nghiêm túc hẳn lên: “Mấy ngày nay tiểu gia ta đã suy nghĩ thấu đáo vài việc, trước kia ngươi không muốn làm thị thiếp, cũng được, vậy thì ta sẽ lùi một bước, cho ngươi vị trí trắc phi đầu tiên. Thế ngươi còn từ chối nữa không?”
Khu rừng trong phút chốc trở nên yên tĩnh lạ thường, thậm chí có thể nghe rõ mồn một cả tiếng lá rơi rụng.
“Vị trắc phi đầu tiên?” Ta buột miệng hỏi.
Hồ Nguyên Ly gật đầu chẳng do dự, ta hít một hơi sâu, hỏi lại: “Vậy nghĩa là vẫn còn người thứ hai, người thứ ba đúng chứ?”
Hồ Nguyên Ly sửng sốt như không ngờ ta sẽ hỏi thế, ngay sau đó ta tránh mình khỏi bàn tay hắn lui mấy bước, đứng vững lại rồi mở miệng: “Nô tỳ tự biết thân phận thấp kém, ngàn lần không gánh vác nổi niềm ưu ái của vương gia.”
“Ngươi…” Hồ Nguyên Ly trừng mắt ngạc nhiên, giọng điệu hơi cáu gắt: “Ngươi cũng biết đâu phải chơi chơi mà được lên làm trắc phi của vương gia…”
“Cho nên nô tỳ mới nói mình thân bần mệnh tiện, không xứng được hưởng đặc ân như vậy.” Ta ngắt lời hắn.
Nhất thời Hồ Nguyên Ly nổi cơn thịnh nộ, như quả pháo đụng cái là bùng nổ tung trời: “Đầu óc ngươi làm sao thế hả, bày đặt chả cần vương gia mà khăng khăng đi theo một tên thị vệ?”
Ta cũng không hiểu nổi đầu óc của hắn bị làm sao nữa, một câu hai câu là lại phải so sánh với thị vệ.
“Quả thực đầu óc nô tỳ không sáng suốt cho lắm, không ở đây làm chướng mắt vương gia nữa.”
Ta hành lễ xong định chuồn đi, nào ngờ bị hắn cản lại.
Hồ Nguyên Ly càng thêm bực bội, ngoác miệng quát thẳng vào mặt ta: “Đồ Mi nhà ngươi đừng có giả vờ hồ đồ với ta, nếu ta đã nói sẽ cho ngươi vị trí trắc phi, ngươi... ngươi còn chưa rõ ý của ta sao?”
Mặc dù ngoài mặt ta vẫn làm ra vẻ sợ hãi rụt rè, tuy nhiên vẫn tỏ rõ thái độ của mình.
Hồ Nguyên Ly giận đến nỗi bật cười, hắn quanh đi quanh lại mấy vòng rồi hung hãn quay đầu nói với ta: “Ngươi chỉ là nô tài, nếu ta đã muốn, ngươi sao có thể từ chối? Còn tên thị vệ kia, mặc dù hắn ta là người của Đông cung, nhưng chỉ cần ta lệnh một tiếng là con đường làm quan của hắn ta sẽ hủy hoại bằng hết!”
Mặc dù ngữ khí ngập tràn uy hiếp, nhưng lúc hắn giận lên lại trông ngây thơ hệt như đứa trẻ con không đòi được kẹo. Chắc là bị một nô tài chối từ làm tổn thương lòng tự tôn nên mới thẹn quá hóa giận thế này đây.
Ta khẽ buông tiếng thở dài trong lòng, không thể cứ để hắn phát cáu vậy được, vì thế bèn ôn tồn giảng giải: “Vương gia muốn thứ gì đương nhiên có thể dễ dàng nắm lấy. Có điều, bất luận là nô tỳ hay Cố Dương cũng không đáng để vương gia làm to chuyện như này đâu.”
Hồ Nguyên Ly quay mặt sang chỗ khác chẳng muốn nhìn ta, ta đảo mắt nói tiếp: “Vương gia cũng biết đấy, trước đó không lâu Cố thị vệ trưởng cũng có nói những lời tương tự với tôi, chỉ là không được hùng hồn rành mạch bằng vương gia, anh ta nói chuyện mà mặt đỏ ửng, giọng run run cả lên.”
“Nói cái đấy làm gì…” Hồ Nguyên Ly tức tối quay lại trợn mắt nhìn, nhưng nửa câu sau của hắn đã nghẹn lại trong họng khi đối diện với ánh mắt bình tĩnh của ta.
Ta tiếp tục đả thông tư tưởng cho hắn: “Dù nô tỳ không hiểu chuyện tình cảm, nhưng vẫn cảm thấy nếu thực sự nảy sinh tình cảm với một người thì dáng vẻ lúc nói chuyện ắt hẳn sẽ khác lúc bình thường. Mà từ đầu chí cuối vương gia đứng trước nô tỳ chỉ có duy nhất một dáng vẻ, chắc là hứng thú nhất thời thôi. Nô tỳ biết mình không có điểm gì đặc biệt mới quyết không bám lấy vương gia. Dù sao theo thời gian, con người sẽ mất dần hứng thú với một thứ gì đó.”
Nét bực tức trên mặt Hồ Nguyên Ly từ từ biến thành kinh ngạc, trái tim ta cũng khẽ buông lỏng, nở một nụ cười chân thành mà nói: “Nô tỳ nói trèo cao không nổi là sự thật, mong vương gia không làm khó nô tỳ.”
Nói xong ta rời đi luôn, Hồ Nguyên Ly không còn ngăn cản nữa. Lúc tới cửa miếu đường, nơi đó chẳng còn một bóng người, hỏi tiểu sa di mới biết đoàn người Cao Yển đã dâng hương xong, giờ đang tản bộ chỗ rừng sau núi, thế rồi ta cũng nhanh chóng vòng theo ra hướng đó tìm.
Thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, đi mãi vẫn không thấy ai, khu rừng này quá lớn. Đang định bỏ cuộc quay về chỗ xe ngựa chờ, đột nhiên bắt gặp bóng dáng Ngô Vân Thiều và nha hoàn của nàng, lạ là không thấy Cao Yển đi cùng. Bọn họ cũng thấy ta, không thể bỏ đi được, ta bèn quy củ khom gối hành lễ.
Giọng Ngô Vân Thiều vang lên, hoàn toàn mất đi chất ngây thơ hồn nhiên khi ở cạnh Cao Yển mà chỉ có sự kiêu căng của những kẻ ngồi tít trên cao: “Ngươi là nha hoàn Đồ Mi bên người Ngũ gia phải không?”
“Bẩm tiểu thư, là nô tỳ.” Ta thành thật đáp.
Hồi lâu không thấy Ngô Vân Thiều nói năng gì, đang lúc chuẩn bị xin phép rời đi, nàng đột nhiên bảo: “Đi cả buổi trời cũng hơi khát, ta tới đình đằng trước nghỉ chân, ngươi bưng chén trà qua cho ta.”
Rừng này lấy đâu ra trà? Sao không vào quán trọ của hoàng miếu nghỉ ngơi mà uống nước?
Thấy ta đứng đơ đơ, giọng Ngô Vân Thiều lạnh lùng: “Sao? Ta sai ngươi không nổi chứ gì?”
Ta vội vã trả lời: “Ngô tiểu thư chờ lát, nô tỳ đi tìm nước trà ngay.”
Vất vả lắm mới tìm được chỗ lấy nước, lúc ta bưng chén trà quay về đã thấy Ngô Vân Thiều ngồi thảnh thơi trong đình.
Sau khi nhận chén trà, nàng nhướng mày, đặt mạnh cái chén xuống: “Nước trà lạnh như này thì uống kiểu gì? Ngươi không đi lẹ tí được à? Lấy chén khác đến đây.”
Nghe vậy, ta đành xoay người đi rót chén khác. Cớ gì nha hoàn kè kè bên cạnh mà lại cố tình sai bảo ta? Hầu như ta chưa từng nói chuyện với nàng được mấy câu, cũng đâu có làm phật lòng chỗ nào, mấy tiểu thư nhà quan đều khó ở thế à?
Tuy bụng thầm nói thế nhưng chân không dám lề mề, suy cho cùng nàng vẫn là thân tôn quý, ta ti tiện thấp hèn. Khóe mắt nhác thấy có bóng ai đó, nhìn sang thì đã biến mất chẳng tăm hơi, ta hơi khựng lại rồi đi tiếp, chắc là bị hoa mắt thôi.
Cơ hồ là ta phải bưng chén trà thứ hai chạy về, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhấc nắp chén lên khói nước trà bốc nghi ngút.
Mặt Ngô Vân Thiều vẫn khó đăm đăm: “Ngươi làm đổ hết gần chén rồi còn đâu, làm sao mà ta uống được? Rót chén khác.”
Nhìn mấy giọt nước nhỏ li ti đọng trên đĩa trà, bấy giờ ta mới xác định hành động của nàng không hề xuất phát từ tính tiểu thư được nuông chiều từ bé, mà là đang nhắm vào ta. Lẽ nào đây là đang đánh đòn phủ đầu trước khi bước vào Tần vương phủ chăng?
Nghĩ đến việc dạo này Cao Yển quả thực đối xử rất khác với nàng, ta chỉ đành nhịn cục tức, dù sao cũng chạy hai lần, thêm chén nữa cũng chả sao. Ta dứt khoát bưng ấm trà trong hoàng miếu ra, cái khay có hơi nặng, hơn nữa ta bưng ba lượt rồi, cánh tay lại râm ran nhức.
Ngô Vân Thiều chẳng ừ hứ gì, nha hoàn của nàng nghĩ ta là loại người dễ ăn hiếp bèn cướp lời trách cứ: “Lề mà lề mề, tiểu thư nhà ta chết khát mất thôi, cũng không biết bình thường hầu hạ kiểu gì, tí việc cỏn con ấy cũng làm không xong.”
Thấy ta không nói, nha hoàn kia càng sấn sổ tới bưng chén trà hắt về phía ta: “Đi mà uống nước của ngươi đi.”
Theo bản năng ta nâng tay lên che chắn, nhưng nước vẫn thấm ướt trán và vạt áo. Hơi quá đáng rồi đấy, đây chả là bắt nạt công khai thì là gì? Nữ chủ nhân tương lai cái khỉ khô, không thể nhịn nổi nữa mà.
Mặt ta lạnh xuống, định mở miệng phản kích thì bất chợt nghe thấy tiếng đồ sứ rơi xuống đất vỡ tan tành, đồng thời có cả tiếng hét thất thanh. Nhìn kỹ lại, bộ ấm trà trên bàn đã đổ bể hết, Ngô Vân Thiều ngồi bên hứng trọn, nàng tránh không kịp, nửa người gần như ướt nhẹp. Nhìn mà… sảng khoái cả người!
Vừa quay đầu liền thấy Hồ Nguyên Ly đi ra khỏi rừng với một hòn đá trên tay, sau khi thực hiện trò đùa quái đản mà gương mặt hắn vẫn tươi cười roi rói.
“To gan, sao dám…”
Nha hoàn vừa mở miệng đã bị Ngô Vân Thiều giữ lại, chắc đã nhận ra thân phận của Hồ Nguyên Ly, dù sao hắn cũng là “tiểu Diêm vương” nổi danh khắp thành.
“Chao ôi, ban nãy bất cẩn trượt tay, tiểu cô nương không trách ta chứ?” Hồ Nguyên Ly ra vẻ “hối lỗi”.
Ngô Vân Thiều tái mặt trả lời: “Tiểu Yến vương chỉ vô tình, đương nhiên không phải truy cứu.”
Hồ Nguyên Ly quét mắt qua quần áo của nàng, giọng điệu không chút thiện chí: “Tiểu cô nương đúng là xinh đẹp, trông hơi quen quen, không biết là thiên kim nhà ai? Chắc ta phải đến nhà nhận tội thôi.”
Mặt Ngô Vân Thiều chuyển màu trắng nhợt, vội vã kéo nha hoàn đi khỏi, như thể sợ chậm một bước thì sẽ bị Hồ Nguyên Ly nhắm trúng. Xem ra cái danh công tử đào hoa của hắn cũng không phải dạng hư danh.
Người vừa đi Hồ Nguyên Ly đã đặt mông ngồi xuống bàn đá cẩm thạch, ngửa đầu nhìn ta nói: “Với ta thì giương nanh múa vuốt, sao giờ lại ngoan ngoãn chịu đựng thế kia rồi? Nhìn ta giống người dễ bị bắt nạt lắm à?”
“Vương gia nói đùa, nô tỳ vẫn luôn cung kính có lễ.” Ta điềm tĩnh đáp. Vỗ vỗ vạt áo ướt sũng, nhịn không được nhíu mày, lại nói thêm, “Quần áo nô tỳ không chỉnh, xin phép vương gia đi xuống sửa sang lại.”
Chưa hành lễ xong thì bỗng bị hắn kéo đến trước mặt, vì hắn đang ngồi nên bấy giờ thấp hơn ta nửa người.
Hồ Nguyên Ly liếc nhìn cái trán nhỏ nước tong tỏng của ta, trực tiếp giơ tay áo lên lau, ta muốn né mà hắn lại túm chặt không cho động đậy.
(còn tiếp)