Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên đỉnh núi Thiên Tử tại lãnh thổ Quảng Nguyên có một sơn miếu.
Trên cửa sơn miếu có treo một tấm hoành phi, viết năm chữ - Miếu Sơn Thần Thiên Tử.
Sơn miếu này thoạt nhìn có phần cổ xưa, gạch xanh ngói đỏ đã bắt đầu phai màu, để lộ màu xám của lớp bột hồ.
Bao quanh sơn miếu là một tường đất cao hơn một thước màu vàng pha đỏ, trước cửa là một con đường đá gập ghềnh quanh co kéo dài xuống dưới chân núi.
Ở sau lưng sơn miếu này là vách đá vực sâu, gió mạnh rít gào, sâu không thấy đáy.
Chung quanh là núi non trùng điệp, mây mù mờ mịt.
Sau khi tiến vào cửa là một sân nhỏ rộng chừng hơn mười mét vuông, nền lát gạch xanh, trống hoác không có gì cả. Hai bên trái phải mỗi bên đều có một căn phòng ngói gạch xanh cũ, mà phía trước là chủ đường của sơn miếu này.
Bên trong miếu có một pho tượng đá, chín mắt tám tay bảy chân, trông khá hung thần ác sát.
Lúc này có một thanh niên với bộ dạng vô cùng tuấn tú đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn bên dưới tượng đá, tay hắn chống cằm, miệng thì ngậm một cành cây.
Một lão già đầu trọc đang nhắm mắt ngồi ở phía đối diện với thanh niên kia, lông mi lão trắng dài rủ xuống đất, khuôn mặt đầy những nếp nhăn.
"Sư phụ, lần này là thật hay giả? Đây đã là lần thứ tám trong tháng ngài nói muốn tọa hóa rồi." Tu Thần cắn cành cây, nhìn lão già chằm chằm hỏi.
Lão già chậm rãi mở mắt, trợn mắt trừng Tu Thần: "Đừng ầm ĩ nữa, hóa bây giờ đây!"
Tu Thần trợn trắng mắt, sau đó nằm luôn ra đất, nhìn hoa văn trên xà nhà cười nhạo: "Ta từng nghe nói đại nạn sắp tới sau đó tọa hóa chờ chết, thật chưa từng nghe nói ai giống như ngài. Ngày hôm qua còn vui vẻ xuống dưới chân núi bắt gà rừng, mà bây giờ lại nói mình muốn tọa hóa, một tháng muốn hóa tới tám lần, ngài đang trị bệnh bằng hóa chất sao?"
"Gà Xích Diễm dưới chân núi đều bị ngài bắt tới tuyệt chủng rồi, dựa vào thể chất này của ngài, sợ là Diêm Vương gia cũng không dám nhận đâu."
Lão già nheo mắt, thở phì phì nói: "Lão phu tu vi thông thiên, muốn tọa hóa chỉ là chuyện phút chốc! Chủ yếu là tọa hóa cũng phải xem ngày chọn giờ hoàng đạo! Nếu không chẳng phải là bôi nhọ uy danh Đệ Nhất Ma Tăng của lão phu?"
Tu Thần liếc mắt nhìn lão đầu.
Lão già này lại bốc phét rồi.
"Ta cảm thấy nên đi xuống núi mua chút pháo về đốt thì hơn, pháo nổ đùng đùng còn chân thật một chút. Chứ tọa hóa mà còn phải xem giờ, chẳng lẽ ngài muốn đợi linh khí thiên địa này tụ hội về đỉnh núi Thiên Tử, mây đỏ che lấp mặt trời, điềm lành giáng xuống bốn phương hay sao?" Tu Thần nói.
Ông lão bị lời này của Tu Thần làm cho tức giận muốn hộc máu, mắng: "Nghĩ lại một đời anh danh của Ma Đế ta, môn đồ người nào không phải cường giả một phương, sao lại thu một tên đệ tử quan môn như ngươi chứ!"
Lại nữa rồi.
Tu Thần lắc đầu.
Ba năm trước, lúc hắn xuyên tới nơi này thì đã bị lão già này liên tục dụ dỗ lừa thu thành đồ đệ, luôn nói bản thân lợi hại trâu bò cỡ nào, lôi đại một tên đồ đệ cũng là cao thủ tuyệt thế.
Nhưng hắn lại chưa từng thấy sư huynh sư tỷ nào tới nơi này?
Hơn nữa, thực lực lão già này thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, còn nói là cao thủ tuyệt thế, bảo lão mang hắn bay một chút cũng không làm được.
"Tới rồi!"
Đột nhiên, ánh mắt lão già sáng lên, sau đó lập tức nhắm mắt bế khí.
Tu Thần tiếp tục nằm, hoàn toàn không tin lời lão.
"Ong!"
Đột nhiên, trên bầu trời truyền tới tiếng vù vù cực lớn, cảm giác như cả ngọn núi đều rung chuyển, khiến Tu Thần sợ tới mức ngồi bật dậy.
Hắn nhìn ngoài cửa, sau đó lại nhìn về phía lão già.
Chỉ thấy sắc mặt lão già lúc này xám ngoét không còn sức sống.
"Lão già? Lão già?" Tu Thần có hơi hốt hoảng, đứng dậy lay bả vai ông lão.
Lão già gian nan mở hai mắt ra, con ngươi đục ngầu kia bỗng nhiên trở nên dày đặc tử khí.
"Con mẹ nó, lão làm thật đấy à? Hóa thật đó sao?" Đầu Tu Thần muốn nổ tung.
"Thần à..."
Lão già chậm rãi lên tiếng, âm thanh vô cùng suy yếu.
"Ngươi nói... Ngươi từ đâu tới nơi này, vì sao không thể tu luyện..."
"Ai... Anh danh một đời của lão phu... Bị tên nhóc ngươi phá hỏng rồi..."
Ánh mắt Tu Thần có chút kích động, lần này không phải là muốn đi thật chứ?
"Ta nói ta tới từ Địa Cầu, là thân thể xuyên qua đây, cấu tạo cơ thể không giống với nhân loại nơi này, nên không thể tu luyện." Tu Thần bất đắc dĩ nói.
Vì sao lại luôn hỏi vấn đề này chứ?
"Địa Cầu... Là loại cầu gì thế?"
"Thôi... Thôi... Thời gian cũng đã tới rồi. Nhớ kỹ, có thể không xuống núi thì đừng xuống núi, thế giới bên ngoài rất nguy hiểm..."
Tu Thần sốt ruột nói gấp: "Sư phụ, ngài đừng làm ta sợ, ta chỉ là một tên Muggle, không thể lăn lộn ở cái thế giới này được đâu."
Bản thân hắn ngay cả gà Xích Diễm cũng không đối phó được, nếu sư phụ thật sự chết đi, không phải hắn sẽ đói chết sao?
"Mỗi người có con đường của mình, vi sư không giúp ngươi được cả đời..."
"Cả đời vi sư đi lại một mình, khác biệt không giống ai, sau khi chết cũng phải vậy. Nhớ kỹ lấy, phần mộ của lão phu không thể giống những người khác, phải lập dị... Nhớ lấy nhớ lấy..."
Tu Thần bị những lời này của lão già dọa tới mức muốn nổ đầu.
Tử vong là chuyện thần thánh trang nghiêm cỡ nào, lão muốn làm cho người ta cười ra nước mũi hay sao?
"Đây là yêu cầu cuối cùng trước khi chết của vi sư, ngươi phải đáp ứng đấy, bằng không ta chết không nhắm mắt, tọa mà không hóa..."
Tu Thần sốt ruột nói gấp: "Được được được, ta đáp ứng ngài, người khác đều làm phần mộ gồ lên, còn lão nhân gia ngài thì ta sẽ lấy ao làm phần mộ. Ta sẽ khắc tên ngài lên xương đùi gà Xích Diễm làm bia cắm trước đầu phần mộ ngài."
Nghe xong lời này của Tu Thần, đôi con ngươi dày đặc tử khí của ông lão bỗng nhiên lấp lánh chút ánh sáng.
"Bia xương gà? Ao phần mộ? Tốt... Muốn..."
Lời còn chưa nói hết, ông lão đã trực tiếp nhắm mắt ngã trên đất.
Tu Thần: "???"
"Không phải chứ sư phụ? Ngài đùa thật à?"
Tu Thần hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ.