Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc này trong lòng Tu Thần phải nói là có ngàn vạn câu chửi thề muốn tuôn ra.
Hắn vừa mới mở rộng phạm vi bao trùm của lĩnh vực, còn chưa kịp làm màu dần con hổ kia thành bã, thế mà tên kia lại trực tiếp quay đầu bỏ chạy rồi? Hơn nữa tốc độ còn cực nhanh!
Sơ suất rồi!
Thật sự là quá sơ suất rồi!
Hắn thật sự không ngờ yêu quái lại nhạy cảm và đa nghi như vậy. Đồng thời hắn cũng vô cùng hối hận.
Nếu Tu Thần khống chế con hổ yêu kia trước, thì nó hoàn toàn không có đường sống mà chạy!
Hiện giờ nghĩ cũng không cần nghĩ nữa.
Con hổ yêu đó là vàng thật bạc trắng đấy, là điểm lĩnh vực và điểm kinh nghiệm của hắn đấy! Chỉ bởi vì bản thân muốn làm màu ngược nó một hồi, lại sơ suất để nó trốn thoát.
Lần giáo huấn này giúp Tu Thần hiểu được một điều, sau này muốn làm màu, nhất định phải làm thật tốt biện pháp an toàn.
Ví dụ như, lúc mở rộng ra thêm 100 m, hoàn toàn có thể thiết lập một lá chắn ở khoảng cách 99 m, làm cho đối phương không thể trốn thoát được. Đáng tiếc lúc ấy hắn lại không nghĩ nhiều như vậy.
Vẫn là câu nói đó, không có kinh nghiệm, vô cùng hại người đó!
Trái ngược với Tu Thần không nói gì.
Giờ phút này, Kinh Như Tuyết càng không biết phải hình dung tâm tình của mình như thế nào.
Nàng vốn còn tưởng, sẽ có một hồi đại chiến giữa cường giả bùng nổ.
Kết quả, lại để cho nàng thấy một con hổ yêu cấp sáu hóa hình quay đầu bỏ chạy rồi?
Chuyện này là có ý gì?
Dọa mèo sao?
Đồng thời, Kinh Như Tuyết càng thêm sùng bái và kính nể hơn với thực lực của Tu Thần.
Thì ra sư phụ còn cường đại hơn so với tưởng tượng của nàng!
Yêu quái cấp sáu! Tương đương với cường giả Hóa Thần cảnh.
Đó là cao thủ tuyệt thế mà nàng chỉ được nghe từ những câu truyện truyền miệng trong dân gian mà thôi.
Không ngờ, một cao thủ như vậy lại bị một cái đứng dậy của sư phụ dọa chạy mất rồi.
"Chi chi chi!"
Hai tên Tiểu Bạch và Tiểu Vũ ngã xuống đất, ôm bụng cười to.
Vừa rồi, khí tức của con hổ yêu kia ép tới khiến chúng nó lạnh run, lòng đầy tuyệt vọng.
Bây giờ nhìn thấy tên đó bị lão đại đứng dậy một cái dọa chạy mất, tâm tình chúng nó vô cùng vui sướng, giống như chính chúng nó là người dọa cho hổ yêu chạy mất vậy. Quả thực vô cùng thích thú.
"Ai, đi một ngày đàng học một sàng khôn thôi."
Tu Thần thở dài một tiếng, sau đó tiếp tục ngồi xuống ăn gà nướng.
Giết Linh Hải cảnh thôi đã cho tới 10 điểm lĩnh vực và 100 điểm kinh nghiệm rồi, nếu vừa nãy có thể chém con hổ yêu kia, e là có thể thăng cấp luôn ấy nhỉ?
Cấp bậc tiếp theo chính là Chấp Chưởng Sinh Tử đấy, nghe tên thôi đã thấy vô cùng trâu bò rồi.
Đáng tiếc, đáng tiếc...
"Sư phụ... mới vừa rồi người... thật sự muốn giết nó sao?" Kinh Như Tuyết thấy Tu Thần thở dài lắc đầu vẻ mặt buồn bực, thì nuốt nước miếng đánh bạo hỏi một câu.
"Nửa giây! Chỉ chậm có nửa giây đã để nó chạy thoát, bằng không đêm nay chúng ta có thêm thịt hổ ăn rồi." Tu Thần nói.
Cái trán trắng noãn trơn mềm của Kinh Như Tuyết chậm rãi lấm tấm mồ hôi.
Lão nhân gia sư phụ rốt cuộc là có tu vi gì vậy?
Thời gian chỉ nửa giây mà có thể giết chết một con hổ yêu cấp sáu sao?
Chuyện này cũng quá là bá đạo rồi!
Khi nào nàng mới có thể có một phần vạn tu vi của sư phụ đây?
Ánh mắt Kinh Như Tuyết nhìn Tu Thần lại một lần nữa tràn ngập sùng bái và kính trọng.
"Trên mặt ta mọc hoa sao? Ăn gà đi." Tu Thần thấy Kinh Như Tuyết vẫn dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn mình thì khẽ nhíu mày, nói.
"À à, dạ sư phụ." Kinh Như Tuyết lấy lại tinh thần, mặt cười ửng đỏ cúi đầu ăn gà.
...
Trong một rừng rậm cách núi Thiên Tử tám trăm dặm.
Giờ phút này hổ yêu đang thở hổn hển từng ngụm một, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
"Đáng sợ! Quá đáng sợ! Suýt chút nữa thì lên đường rồi! Tiểu tử và nha đầu đó chỉ là mồi nhử, cường giả chân chính ở bên trong miếu thờ!"
"Ta đã nói mà, tại sao lại đột nhiên xuất hiện một ngọn núi, lại còn có cả miếu thờ nữa chứ, thì ra là chỗ đại năng nhân loại lánh đời, quá vô sỉ rồi! Thế mà lại để cho một tiểu tử nhân loại không có tu vi dụ dỗ ta!"
Hổ yêu còn đang run sợ lầm bầm nói.
Vừa rồi, trong nháy mắt Tu Thần đứng lên, lông toàn thân nó lập tức dựng ngược lên.
Cảm giác nguy hiểm của yêu quái cấp sáu là vô cùng sắc bén, nó có thể mơ hồ cảm nhận được một cỗ sức mạnh hủy thiên diệt địa nhanh chóng thẩm thấu xung quanh người nó.
Cỗ sức mạnh này khiến cho nó cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng trước nay chưa từng có.
Vì thế, nó quay đầu bỏ chạy, chạy một hơi tới tám trăm dặm!
Hiện tại, viên yêu đan màu vàng trong cơ thể nó đã trở nên ảm đạm vô quang, hơn một ngàn yêu nguyên chứa đựng trong đó đã trực tiếp hao tổn hơn nửa.
Sống càng lâu thì càng sợ chết, mà hổ yêu còn là cái loại sợ chết nhất.
Từ thời điểm nó chỉ là một con hổ yêu nho nhỏ đã vô cùng sợ chết, nên làm gì cũng hết sức cẩn thận.
Cũng chính bởi vì tính cách như vậy, nên nó mới có thể có được thành tựu của ngày hôm nay.
"Cũng may ta đủ cẩn thận! Nếu chỉ lợi dụng thân pháp tránh thoát, có lẽ không gian sẽ lập tức bị phong tỏa, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật." Hổ yêu vỗ lồng ngực của mình, vẻ mặt may mắn nói.
Nếu nó biết, kỳ thật Tu Thần chỉ muốn làm màu để dần nó ra bã mới cho nó có cơ hội chạy thoát... có lẽ hồn cũng bị dọa chạy mất rồi.
Một nhân vật nghịch thiên như vậy thế nhưng lại ở bên ngoài sơn mạch Thiên Loan!
Ngươi bảo mấy lão đồ cổ chiếm cứ trong lãnh thổ Thiên Loan làm sao mà chịu nổi chứ?
"Xem ra sau này không nên đi ra ngoài rồi, vẫn nên quay về ở yên trong lãnh thổ của ta thôi. Núi cao bỗng nhiên xuất hiện này e là sẽ khiến rất nhiều lão già chú ý tới! Hắc hắc, sau này có lẽ sơn mạch Thiên Loan này sẽ trở nên náo nhiệt rồi."
Hổ yêu cười khà khà, đột nhiên quay đầu nhìn núi cao có thể thấy được mơ hồ phía sau kia, sau đó cắm đầu chạy vào khu vực bên trong lãnh thổ.