Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bạch Tử Thạch cùng các học sinh đi vào chỗ đống mao liêu, gần nghìn khối mao liêu mà chỉ cho nửa giờ. Thời gian quá ngắn, quả thực là thời gian cho mỗi khối mao liêu chỉ đủ nhìn vài lần hoặc sờ một chút. Nhưng, nhưng đây đối với Bạch Tử Thạch mà nói, thật đúng là không có một điểm khó khăn, cuộc thi này nói ra thật giống như được tạo ra vì cậu.
Vì tiết kiệm thời gian, các học sinh phần lớn đều bắt đầu xem từ mao liêu gần mình, phần lớn mọi người hình như đều đeo hắc văn bao tay, cầm cường quang khí và kính phóng đại, khi chọn trúng khối nào, thì liền ngồi xổm xuống cầm lấy cường quang khí và kính phóng đại bắt đầu xem xét. Bạch Tử Thạch không muốn cùng bọn họ chen chúc một chỗ, nên đi thẳng đến chỗ phía sau. Cũng có mười mấy người có ý định giống cậu, Sigma nhìn thân ảnh dần dần đi xa, hơi khẽ gật đầu một cái.
Đi tới chỗ đặt nhóm mao liêu cuối cùng, Bạch Tử Thạch ngồi xổm xuống, khối mao liêu trước mắt có vỏ hoàng sa, gần giống hình vuông, biểu hiện bình thường, kết cấu tinh thể không rời rạc cũng không chặt chẽ, cũng có mấy cái mãng văn mờ mờ. Chỉ dựa vào bề ngoài như vậy thật khó đoán, mao liêu thế này có rất nhiều, không phải là kém, nhưng thật là bình thường.
Bàn tay trắng nhỏ trực tiếp đặt lên, cảm giác bên trong là một mảnh hư vô, không có cái gì! Cũng không đứng lên, Bạch Tử Thạch ngồi dịch sang bên cạnh một bước, khối mao liêu này cũng là khối vỏ hoàng sa, tính chất lớp vỏ cũng giống khối vừa rồi, hình dáng cũng giống, bề ngoài cũng gần giống hình vuông, cũng lác đác vài cái mãng văn mờ nhạt. Bạch Tử Thạch có chút kinh ngạc, hai khối mao liêu này nếu như không phải đều được bày trước mặt cậu, mà để cậu qua một lúc mới nhìn lại, không chừng liền nghĩ là một khối. Tay thò tới, chừng mấy giây rồi rời đi, vẫn như cũ không có cái gì.
Liên tiếp nhìn mười mấy khối mao liêu, đều có hình dáng gần giống với hai khối trước. Trong gần hai mươi khối mao liêu này chỉ có một khối có cảm ứng hơi yếu, có lẽ chính là một khối Kiền Bạch Chủng.
Chẳng lẽ ở chỗ này mao liêu đều có biểu hiện như vậy? Bạch Tử Thạch âm thầm suy tư, cậu ngẩng đầu nhìn lại, đập vào mắt đều là vỏ hoàng sa, kích cỡ hình dạng gì đó đều không nói rồi, hình hộp chữ nhật bất quy tắc, toàn bộ đều không thoát khỏi phạm vi các khối hình đa diện.
Nhưng đây đúng là một việc tốn kém, đừng thấy những mao liêu này rất thường gặp, nhưng nếu như phải tìm mao liêu vỏ hoàng sa biểu hiện thế này, kích cỡ, hình dáng khác biệt không lớn, công sức bỏ ra thật sự là không nhỏ, thật không hổ là học viện đứng đầu trên đại lục.
Nhìn đám đồng học kia vẫn đang cầm cường quang khí, kính phóng đại cẩn thận quan sát từng khối mao liêu, Bạch Tử Thạch khẽ lắc đầu, học viện đã có thể hao hết công phu tìm nhiều mao liêu biểu hiện tương tự nhau thế này, sao có thể để cho ngươi dùng mấy đồ này nhìn ra bên trong có phỉ thúy hay không? Đã nói là so vận đạo, thì soi kỹ đổ thạch, còn không bằng tìm một khối thuận mắt!
Nghĩ tới đây, Bạch Tử Thạch cũng không lãng phí thời gian quan sát những tảng đá này nữa, trực tiếp vươn tay, mỗi khối mao liêu vài giây đồng hồ, có hay không có phỉ thúy, phỉ thúy tốt hay xấu liền trực tiếp lộ ra. Nửa giờ, cho dù phương pháp làm của Bạch Tử Thạch có giống như dạo chơi, cũng vẫn vô cùng khẩn trương.
Sigma luôn chú ý đến Bạch Tử Thạch cũng đối với cách làm này của cậu có chút tò mò. Nhìn Bạch Tử Thạch đưa tay lướt nhẹ qua từng khối mao liêu, vẻ mặt cực kỳ chăm chú, nhưng có biến đổi hay không, cũng nhìn không ra được. Nhóm mao liêu này được lấy ra từ cùng một nhóm, tốn công sức của mấy trăm người mất mấy ngày mới tìm được toàn bộ, cho dù người của công hội đổ thạch sư tới đây nếu muốn trong vòng nửa giờ chọn ra một khối tốt, cũng là chuyện không có khả năng.
Theo đánh giá của Sigma những học sinh này đại khái có người cầm công cụ cố gắng trong vòng ba mươi phút trong mấy khối xung quanh chọn ra được một khối, cũng có người đi loanh quanh giữa đống mao liêu, đến giờ thì tùy tiện chọn một khối, thế nên cũng có người từ lúc bắt đầu, trực tiếp chọn một khối rồi không di chuyển nữa. Dạng như Bạch Tử Thạch, mỗi một khối đều sờ lướt qua một cái thật đúng là chưa thấy qua.
Không chỉ Sigma, trong học sinh cũng có người chú ý tới cách làm kỳ quái này của Bạch Tử Thạch, mặc dù rất nhiều người đều loạn đi lại giữa đống mao liêu, bất quá người ta đều vọt đến một chỗ, ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát một khối nào đó, hoặc là chỉ nhìn chứ không sờ. Hoàn toàn không có ai như cậu theo thứ tự đem mao liêu lần lượt sơ qua thế này.
Thật là người kỳ quái. . . Đây là ý nghĩ của rất nhiều người ở đây.
Lừa bịp thiên hạ. . . Đây là ý nghĩ của một số người.
Mà Kenaf Toronto người sớm cùng Bạch Tử Thạch đi thẳng đến chỗ phía sau đang nhìn cậu trong mắt lóe lên hứng thú nồng đậm và một chút nghiên cứu —- Nghe nói đây chính là người Allan thích? Kiểu sờ từng khối này có thể sờ ra cái gì sao? Nhẹ nhàng vỗ vỗ mao liêu để dưới mông, Kenaf tỏ ra có chút nhàm chán, mái tóc ngắn màu lam tím làm hắn có vài phần nhanh nhẹn, dáng vẻ tùy ý ngồi có chút thoải mái và mộc mạc. Hắn ngay từ lúc vừa mới bắt đầu liền chọn trúng một khối, chả hề xem xét gì, chỉ tùy ý đi tới phía sau, sờ một khối rồi trực tiếp ngồi lên. Lúc Bạch Tử Thạch đi qua bên cạnh hắn, còn lễ phép đi qua.
Lúc này học sinh xung quanh nhận xét thế nào, Bạch Tử Thạch cũng không quản, cậu đang không ngừng tay cảm ứng những mao liêu này, chưa từng nỗ lực cảm ứng nhiều mao liêu trong thời gian ngắn như thế này, qua lần này làm cậu cảm thấy có chút mỏi mệt, hơn nữa liên tiếp sờ qua hơn ba trăm khối, không có khối nào khiến cậu hài lòng, một khối tốt nhất cũng là Đậu Chủng. Điều này làm cho người có khẩu vị đã được nuôi đến kén chọn như Bạch Tử Thạch thật có chút nhìn không vừa mắt.
Động tác này làm Bạch Tử Thạch có chút chết lặng, cậu lại đem tay đặt lên một lần nữa, sau đó thân thể đột nhiên hơi dừng lại, đình chỉ phản xạ có điều kiện muốn rút tay về. Những tiểu mao cầu dày đặc chi chít trong nháy mắt tràn đầy trong cảm giác của cậu, nghịch ngợm đáng yêu nhún nhảy, như muốn chơi phao hơi, đụng vào cảm giác của cậu rồi lại bị bắn ra, loại cảm giác bị mao nhung nhung nhẹ nhàng va chạm vào làm Bạch Tử Thạch nhắm mắt hưởng thụ. Cảm giác nồng đậm thế này. . . tuyệt đối là khối cao Băng Chủng thậm chí là Thủy Tinh Chủng!
Nhìn mao liêu còn lại vẫn chưa bị đụng đến, Bạch Tử Thạch quyết định không đi tiếp nữa. Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng hiếm thấy là khỏi phải nói, cho dù trong các mao liêu biểu hiện tốt tỷ lệ xuất hiện cũng không cao. Chứ nói chi trong đám mao liêu biểu hiện bình thường. Dựa vào khối mao liêu này ở trong nghi thức chia lớp cậu cũng có thể lấy được một thành tích tốt rồi. Với lại bây giờ cách kết thúc chỉ còn không đến năm phút đồng hồ, mà cậu đã đi từ chỗ đằng sau tới đằng trước, bên cạnh đại đa số mao liêu đã có người đứng, nếu như không lấy khối này mà cố gắng đánh cuộc vào việc tìm một khối tốt hơn trong số mao liêu còn lại, vạn nhất khi quay lại khối mao liêu này bị lấy mất, vậy đúng là cái được không bù nổi cái mất.
Thế nên khi cách thời gian kết thúc còn bốn phút, Bạch Tử Thạch dứt khoát ngồi xuống kê mông lên mao liêu mình đã chọn, tỏ vẻ không động thủ nữa.
Kenaf nhướn mày hơi hứng thú, thành thật mà nói trong phòng này trừ mình và cậu ta ra thì chả có ai kê mông ngồi lên mao liêu. Vì để lưu lại cho lão sư ấn tượng ổn trọng hoặc dáng vẻ tốt đẹp, nên mọi người chọn xong đều dựa theo lời giám khảo nói, đưa tay đặt lên phía trên. Còn cái kiểu ‘bất nhã’ trực tiếp ngồi trên là muốn bị khinh bỉ. Tự biết từ khi mình ngồi lên mao liêu đến giờ đã thu được không ít ánh mắt khinh thường, Kenaf sờ sờ mũi, xem ra người trong lòng Allan thật không giống đám ‘nhân sĩ thượng lưu’ Á Thành kia bộ dạng khoe khoang, trang trọng, ưu nhã trên thực tế là một đám không biết lý lẽ. Này phải làm sao bây giờ? Đối với một tiểu đông tây tình địch tướng mạo dễ thương thế này, thật sự là không chán ghét nổi. . .
Bạch Tử Thạch cũng không biết ở phía sau cậu có một á thú nhân cũng ngồi trên mao liêu giống cậu đang tỉ mỉ quan sát cậu, hơn nữa đã đem cậu trở thành ‘tình địch’. Hắn bây giờ đang chán đến chết chờ hết giờ, bốn phút không dài, thời gian rảnh rang chỉ một lát đã trôi qua. Khi giám khảo đứng lên nói đã đến giờ, không ít học sinh chưa có chủ định chắc chắn đều bối rối tùy tiện đứng cạnh một khối mao liêu chưa ai chọn, đưa tay đặt lên.
Khi giám khảo đem bảng số nhập học của thí sinh và số hiệu của mao liêu ghi chép lại xong, một lão sư khác liền dẫn bọn họ theo cửa sau của gian phòng ra ngoài, qua hành lang rẽ mấy cái, liền đến một mảnh sân rộng ngoài trời, trên sân trực tiếp bầy gần tám mươi bộ công cụ giải thạch.
Sau khi các học sinh đứng ổn định, lão sư bắt đầu đọc số hiệu của học sinh cũng chính là dãy số trên tấm thẻ Sigma cho cậu, học sinh được đọc số hiệu sẽ đứng ở sau một bàn giải thạch cơ, từ hàng thứ nhất bắt đầu hiện lên hình dạng chữ ‘S’. Số hiệu của Bạch Tử Thạch ở gần cuối, nên cùng một đám người đứng chờ.
Đám học sinh xếp hàng gần cậu buồn chán bắt đầu nhỏ giọng trò chuyện giết thời gian, Bạch Tử Thạch không gia nhập với bọn họ, chỉ lẳng lặng nghe bọn họ thảo luận ở Á Thành chỗ nào chỗ nào chơi vui, chỗ nào có trang sức và đồ trang trí đẹp các loại.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một người quay sang hỏi cậu: “Này, ngươi tên là gì?”
Là một á thú nhân mắt màu nâu đỏ, dáng vẻ rất bình thường, nhưng đôi mắt ngập nước, rất động lòng người. Khẽ mỉm cười, Bạch Tử Thạch nói: “Bạch Tử Thạch.”
“Bạch – Tử Thạch?” Á thú nhân kia lập lại một lần, khẽ nhíu mày, “Ngô. . . Tên này thật khó đọc ~~ “
“Đúng là có chút khó đọc.” Bạch Tử Thạch không hề để ý đến cách nói của hắn, đối với người trên Bác Nhã đại lục mà nói, tên của cậu là thuộc loại kỳ lạ.
“Ta là Bala, Bala Toff. Đá may mắn ngươi đeo trên tay mua ở chỗ nào vậy? Hàng nhái tốt như vậy, lần đầu tiên ta nhìn thấy đó.”
Hả? Đá may mắn? Hàng nhái? Bạch Tử Thạch cúi đầu nhìn hạt châu màu xanh lục đậm trên cổ tay mình, hơi có chút dở khóc dở cười, cư nhiên bị xem thành hàng giả. Bất quá cậu cũng không muốn chủ động nói với đối phương ‘Cái này của ta là hàng thật.’ vì vậy tránh nặng tìm nhẹ: “Ta cũng không biết mua ở chỗ nào, là người khác tặng cho.” Hơi dừng lại, cậu lại ngạc nhiên hỏi, “Đá may mắn làm nhái rất nhiều sao?”
“Rất nhiều nha, tương truyền là đá may mắn có thể đem đến may mắn cho người đeo, nhưng đá may mắn đâu dễ có được. Hơn nữa nó rất đẹp, tất cả mọi người rất thích, cũng hy vọng có thể dính chút ít may mắn. Hôm nay người đeo cũng không ít đâu. Ta cũng có một cái, ngươi xem.” Bala giơ cổ tay của mình lên, phía trên quả thật có một hạt châu màu xanh lục đậm, sáng óng ánh, trong suốt.
“Rất đẹp a.” Bạch Tử Thạch gật đầu khen, nói vậy thì cậu cũng không ngại đeo đá may mắn dễ thấy này.
Bala nghe được khích lệ nhất thời mặt mày vui mừng, hắn là một người rất thích nói chuyện, giống á thú nhân bình thường đều thích một số đồ xinh đẹp đáng yêu, cũng thích cùng người khác bàn luận những thứ này, nhất thời liền mở máy. Bạch Tử Thạch mặc dù đối với những thứ này không có hứng thú, nhưng vì lễ phép cậu vẫn chăm chú nghe. Bala thấy Bạch Tử Thạch không nói gì hứng thú hơi giảm đi, bất quá một lúc sau một người bên cạnh đến nói chuyện cùng hắn, liền cao hứng trở lại.
Bạch Tử Thạch khẽ thở dài một hơi, bỗng nhiên tay cậu bị kéo lên, Bạch Tử Thạch kinh ngạc nghiêng người, một người á thú nhân dáng dấp anh tuấn mái tóc lam tím đang nâng tay cậu quan sát đá may mắn ở trên, nhìn một hồi, khiêu mi mỉm cười: “Hàng nhái?” Trong giọng nói thoáng chút trêu chọc.
Bạch Tử Thạch đầu tiên là có chút kinh ngạc, nhưng ánh mắt á thú nhân trước mắt trong veo, trong mắt mang theo ý cười, hơi thiêu mi mang chút tiêu sái, không có chút ác ý, cư xử như hai người thân quen trêu chọc nhau. Bạch Tử Thạch không nhận thấy hắn có gì ác ý, ấn tượng đầu tiên của cậu đối với hắn ngược lại lại vô cùng tốt.
Vì vậy cậu nghiêm túc gật đầu: “A, hàng giả.”
Á thú nhân nhất thời cười ha ha lên, trong trẻo, không giả tạo: “Ngươi thật là thú vị, thật không hổ là trong truyền thuyết người trong lòng của Allan.”
Ách. . . Thật xin lỗi. . . Gió có hơi lớn, ta có nghe lầm không vậy?