Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đột nhiên Diệp Vinh Thu lao ra khiến tất cả mọi người sửng sốt. Anh cố sức dang rộng đôi tay, vững vàng che chở cho Hắc Cẩu sau lưng mình, không sợ hãi đối mặt với họng súng đen ngòm: “Bỏ súng xuống! Mấy người không được nổ súng!”
Đám lính đang chạm tay vào cò súng chuẩn bị bóp cò thì trông thấy một người mặc quân trang Bát Lộ quân chạy tới ngăn cản, họ vội vã buông lỏng cò súng ra.
Quan quân Trung Quốc nhìn Diệp Vinh Thu đến hồ đồ: “Anh ở đoàn nào tới?”
Diệp Vinh Thu nói: “Tôi ở ngũ đoàn độc lập, chính ủy Diệp Vinh Thu.”
Gã quan quân Trung Quốc kia ngẩn người ra. Diệp Vinh Thu ở ngũ đoàn độc lập, Diệp Vinh Thu xây dựng xưởng công binh, người trong Tân Tứ quân không ai là không biết tới cái tên anh! Người cho nổ cụt chân của thủ lĩnh tối cao ở Ngạc Nam không phải là anh ta sao?! Quan quân kia nhìn lại cấp bậc của anh, quả nhiên đúng là cấp thượng.
“Anh.. anh là Diệp Vinh Thu? Sao anh lại ở đây? Đoàn của anh đâu?” Vị quan quân kia bán tín bán nghi.
Diệp Vinh Thu nói: “Đoàn tôi còn đang trên đường tới. Tôi tự tới trước.”
Một cậu lính của gã quan quân kia kéo kéo tay áo gã: “Liên trưởng, anh ấy là Diệp chính ủy thật đấy, lần trước anh ấy tới đoàn ta giúp sửa chiến phòng pháo, em đã thấy anh ấy!”
Gã quan quân kia vội vã đứng nghiêm: “Diệp chính ủy, anh đang…”
Hắc Cẩu nói: “Không có thời gian giải thích, tôi phải nhanh chóng tới sân bay ngăn giặc hành động!”
Diệp Vinh Thu không nói gì, trừng mắt nhìn dân chúng đang tụm lại xung quanh quát: “Tránh ra, nhường đường cho tôi!”
Dân chúng tới xem náo nhiệt khúm núm trước Diệp Vinh Thu, do do dự dự nhường ra một lối nhỏ.
Hắc Cẩu nhanh chân chạy, một người dân túm lấy tay áo hắn: “Đừng để cho nó chạy! Nó là Yamadera Kou, là đại Hán gian!!”
Hắc Cẩu không có thời gian để dây dưa với mọi người, trực tiếp dùng báng súng đập vào tay người kia. Hắc Cẩu vừa nhấc súng lên, đám binh lính ban nãy bỏ súng xuống đồng loạt giơ súng lên, Diệp Vinh Thu vừa đi theo Hắc Cẩu ra khỏi đám đông, vừa dang hai tay che chở cho Hắc Cẩu: “Ông đây là Độc Thoại! Giờ có nhiệm vụ đặc biệt! Con mẹ nó cút hết ra đừng có mà cản đường!”
Cái tên Độc Thoại so với Diệp Vinh Thu còn hiệu quả hơn, đám đông lập tức tản ra.
“Này, chính ủy!” Gã liên trưởng kia sốt ruột: “Anh đang….”
“Xảy ra bất cứ chuyện gì ông đây chịu trách nhiệm! Giờ con mẹ nó đừng nhiều lời vô ích!” Diệp Vinh Thu thật sự nổi nóng, văn hóa nhã nhặn ngày thường vứt hết sang một bên, mở miệng ra liền chửi tục. Hiện giờ anh vẫn chưa biết âm mưu của giặc mà Hắc Cẩu nói là cái gì, nhưng khiến Hắc Cẩu phải gấp gáp như vậy, hiển nhiên là chuyện lớn. Mà khiến anh phát hỏa như vậy cũng còn một nguyên nhân khác, cuối cùng anh cũng nhìn thấy cảnh mà anh lo sợ nhất —— Hắc Cẩu bị dân chúng đánh tới mặt mũi bầm dập, hắn liều mạng giải thích nhưng không ai tin tưởng hắn!
Hắc Cẩu chạy tới một giao lộ, Diệp Vinh Thu ở phía sau gọi hắn: “Đi đây đi! Tôi có xe!”
Hắc Cẩu lập tức xoay người theo anh chạy về phía chiếc xe bị bỏ lại.
Hai người lên xe, Diệp Vinh Thu khởi động xe, vừa nhấn chân ga vừa điên cuồng nhấn còi: “Tránh ra! Tránh ra! Có nhiệm vụ khẩn cấp!”
Thấy con đường phía trước bị vây kín không đi được, Hắc Cẩu lập tức bắn súng chỉ thiên. Thành Vũ Xương lập tức rơi vào tình cảnh hỗn loạn, dân chúng không sợ xe nhưng sợ tiếng súng, con đường phía trước lập tức trở nên rộng rãi.
Diệp Vinh Thu lái xe, Hắc Cẩu nói qua cho anh chuyện máy bay chiến đấu và bom sinh học. Quân Nhật cho xây dựng một sân bay ở hậu phương Vũ Xương, hồi mùa xuân năm nay, Okamoto điều mấy chiếc máy bay chiến đấu đáp xuống sân bay. Nhưng mấy chiếc máy bay này hầu như chưa từng được sử dụng qua. Mấy năm này Nhật Bản không khống chế không phận độc tài như thời kì đầu kháng chiến. Nhưng các thành viên Độc Thoại luôn cảm thấy chuyện ông ta điều máy bay chiến đấu không chỉ đơn giản như vậy, sau khi điều tra ra mới phát hiện Okamoto sai người âm thầm chế tạo vũ khí sinh học.
Diệp Vinh Thu nghe xong tim nhói lên. Bom sinh học, bom sinh học, lại là bom sinh học! Bọn giặc chết tiệt! Cái tên Okamoto chết tiệt! Giờ giặc đã tuyên bố đầu hàng vô điều kiện mà cái tên quan quân kia còn chưa chịu dừng tay, bao năm qua chúng tạo nghiệt ở Trung Quốc còn chưa đủ sao! Một khi bom sinh học làm ô nhiễm nguồn nước ở Ngạc Nam, tính mạng hàng triệu người dân thường sẽ bị đe dọa.
“Chu Thư Quyên đâu? Sao em ấy không đi cùng với cậu?”
“Tôi với cô ấy chia nhau ra để hành động, cho cô ấy đi trước tìm bộ đội gần đó, nhờ bộ đội hỗ trợ. Tôi tính chạy tới sân bay kéo dài thời gian trước, không ngờ…”
Diệp Vinh Thu nghiêng đầu nhìn Hắc Cẩu. Trên trán Hắc Cẩu có một vết thương, máu chảy xuống ven theo chân mày, ban nãy vừa có người lấy đá đập vào đầu hắn. Hắn không để ý lấy tay lau vết máu trên mặt.
Diệp Vinh Thu siết chặt tay lái, liều mạng đạp chân ga.
Vài phút sau họ đi tới sân bay. Sân bay không có lính canh giữ, phần lớn giặc đều đã bỏ chạy, họ thuận lợi đi vào không gặp trở ngại gì, chạy tới bên đường băng.
Trong sân bay có hai chiếc máy bay chiến đấu đang đậu, còn có mấy tên lính đứng bên đường băng vung cờ hét to câu gì đó.
“Mẹ nó!” Hắc Cẩu cầm súng tiểu liên lên: “Tên kia vừa nói lắp bom xong rồi, chuẩn bị cất cánh!”
Diệp Vinh Thu hướng về phía đám người kia hô lớn: “Đất nước mấy người đầu hàng rồi! Nhanh chóng dừng lại đi!”
Hắc Cẩu lên đạn: “Đừng hô, bọn chúng là lính cảm tử, sẽ không đầu hàng đâu!”
Mấy tên lính kia thấy Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu lái xe đi tới, lập tức giơ súng lên hướng về phía họ bắn.
“Pằng!” Một viên đạn bắn trúng mui xe, Diệp Vinh Thu sợ hãi đạp chân phanh. Đầu xe bốc khói trắng, Diệp Vinh Thu muốn dừng xe nhưng Hắc Cẩu lại hét to: “Lái qua! Lái tới gần một chút!”
Diệp Vinh Thu không thể làm gì hơn là cắn răng bỏ chân phanh ra, tiếp tục nhấn chân ga.
“Pằng! Ầm!” Lại một viên đạn nữa bắn trúng kính xe, thủy tinh nát tóe bắn tới trước mặt Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu, anh sợ đến nỗi buông tay lái ra bảo vệ mặt mình. Xe vẫn chạy thẳng về phía trước, đâm mạnh vào gốc cây hòe bên cạnh đường băng.
Cả người Diệp Vinh Thu nhào về phía tay lái, thủy tinh đâm đầy người, đau đến ngất lịm đi!
Vì vụ va đập mà Hắc Cẩu cũng bất tỉnh trong thoáng chốc, nhưng hắn nhanh chóng tỉnh lại, giãy giụa đứng lên, giơ súng tiểu liên lên bắn về phía hai tên lính Nhật đang chạy tới cầm súng bắn họ.
Giữa tiếng súng hỗn loạn, giặc liên tiếp ngã xuống.
Hắc Cẩu ngừng bắn, đẩy Diệp Vinh Thu một cái: “Mau tỉnh lại đi!”
Diệp Vinh Thu rên rỉ tỉnh lại, cả người đau buốt giống như vừa bị xe cán qua.
Hắc Cẩu lại như người sắt, cả người hắn bị thương nhưng thân thủ vẫn linh hoạt như trước, hắn mở cửa xe nhảy xuống, phân phó cho anh: “Chạy xe về phía đường băng, cản máy bay của địch!”
Nói xong hắn cầm súng chạy về phía hai chiếc máy bay chiến đấu.
Thấy có người tới ngăn cản, phi công không những không bỏ lái, ngược lại còn khởi động máy bay chiến đấu chạy trên đường băng.
Tuy máy bay chiến đấu không to lớn như các loại máy bay khác, nhưng Hắc Cẩu muốn một mình ngăn chặn lại, không khác nào châu chấu đá xe. Hắn lập tức nổ súng bắn về phía chiếc máy bay chiến đấu. Tuy khoang điều khiển máy bay chiến đấu của Nhật không đóng kín lại, nhưng trước khoang lái có kính chống đạn. Đạn vừa bay tới máy bay giáp sắt và kính chống đạn liền bị văng ra, không gây chút tổn hại nào.
Hắc Cẩu ném súng tiểu liên sang một bên, lấy hai quả lựu đạn bên hông ra, ném về phía hai chiếc máy bay chiến đấu.
“Ầm!”
Một quả lựu đạn nổ ngay trước bánh xe máy bay chiến đấu, vụ nổ khiến máy bay bị lệnh hướng, chạy trượt ra khỏi đường băng, đâm vào chướng ngại vật ở hai bên đường.
Nhưng mà…quả lựu đạn còn lại không phát nổ, chiếc máy bay chiến đấu kia tiếp tục chạy trên đường băng.
Diệp Vinh Thu ở bên kia cũng đang cố gắng. Anh cố gắng khởi động xe, nhưng chỉ nghe thấy tiếng động cơ xe chứ xe không hề chạy. Cả người anh toát mồ hôi, như phát điên mà không ngừng đạp chân ga, nhưng xe vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Hắc Cẩu quay đầu lại nhìn tình huống bên Diệp Vinh Thu, biết là anh không thể giúp gì. Giờ không còn kịp nữa rồi, máy bay chiến đấu bắt đầu tăng tốc, nếu không kịp nghĩ ra cách xử lý, máy bay sẽ bay lên trời cao!
Trên người Hắc Cẩu không còn lựu đạn, hắn cắn răng một cái, chạy vọt về phía chiếc máy bay chiến đấu. Tốc độ máy bay chiến đấu bắt đầu nhanh dần, tạo trở lực khí lưu với bốn phía xung quanh. Hắc Cẩu khom người xông tới, gắng sức nhào về phía trước —— Hắn nắm được thanh ngang ở bánh xe phía sau máy bay.
Người điều khiển máy bay vẫn không biết đang xảy ra chuyện gì, không ngừng tăng chân ga, cuối cùng máy bay cũng đi tới cuối đường băng, bay lên bầu trời xanh.
Diệp Vinh Thu bỏ chiếc ô tô lại một bên, chân nam đá chân chiêu từ trên xe bước xuống. Anh thấy hai tay Hắc Cẩu ôm chặt thanh ngang dưới máy bay, cả người lơ lửng trên không trung! Cảnh tượng trước mắt khiến tim Diệp Vinh Thu như muốn ngừng đập!
Anh lảo đảo đuổi theo chiếc máy bay chiến đấu: “A Hắc! A Hắc!”
Hắc Cẩu không nghe thấy tiếng la của anh. Giờ hắn không thể phân tâm, sức cản không khí khiến hai cánh tay hắn như tê dại, hắn phải nhanh chóng leo lên, ngăn cản phi công, phá hủy chiếc máy bay chiến đấu mang theo bom này!
Diệp Vinh Thu sắp phát điên lên rồi! Anh nên làm gì bây giờ? Trơ mắt nhìn Hắc Cẩu đến khi hắn không chống đỡ được mà rơi xuống, hay là Hắc Cẩu phá hủy xong rồi đồng quy vu tận với chiếc phi cơ?!
Anh cố gắng đuổi theo chiếc máy bay kia, nhưng đôi chân anh sao so được với máy bay? Chạy được vài bước mà máy bay chiến đấu đã bay quá xa! Diệp Vinh Thu dừng bước lại, nhìn xung quanh. Anh phát hiện bên đường băng có một chiếc xe tuần tra của quân Nhật. Anh lập tức nhảy lên xe, khởi động xe phóng ra ngoài!
Hắc Cẩu bám ở thanh ngang dưới máy bay, cố gắng vắt chân lên thanh ngang, như vậy áp lực ở cánh tay giảm đi đáng kể. Hắn ôm thanh ngang thở dốc, sau đó cẩn thận tiến về phía trước. Hắn thử di chuyển về phía cánh máy bay, chỉ cần có thể bò lên cánh, như vậy sẽ cách buồng lái không xa nữa. Nhưng quá trình này vô cùng khó khăn, ở dưới mặt đất leo lên máy bay chiến đấu đã không dễ, huống hồ giờ máy bay đang bay trên trời, gió thổi mạnh khiến nhiệt lượng và sức lực hắn cứ vơi dần.
Nhất định hắn phải nắm chặt thời gian. Hắc Cẩu điều chỉnh lại nhịp thở, cẩn thận quan sát cấu tạo máy bay, chọn lối đi tắt tốt nhất để leo lên. Nếu hắn không thể leo lên đúng lúc, hoặc là thể lực hắn sẽ bị tiêu hao hết, hoặc là phi công sẽ thả bom, như vậy bao nhiêu cố gắng của hắn đều đổ sông đổ bể!
Diệp Vinh Thu phóng như bay trên đường, tay lái bị anh nắm chặt như muốn kéo xuống.
Đường dưới mặt đất không dễ đi như trên bầu trời, nơi nơi đều có chướng ngại vật, hơn nữa tốc độ của ô tô cũng thua xa máy bay, căn bản anh không thể đuổi kịp chiếc phi cơ, nhưng anh vẫn kiên trì đuổi theo, không muốn chiếc máy bay chiến đấu kia rời khỏi tầm mắt mình.
Hắc Cẩu đứng trên bánh xe máy bay chiến đấu, một tay vịn vào cái cột sau lưng. Đầu tiên hắn ngẩng đầu nhìn cao độ của cánh máy bay, sau đó lại cúi đầu nhìn xuống dưới chân. Máy bay chiến đấu không bay cao lắm, nhưng đây là nơi cao nhất mà hắn từng được lên. Thành trấn quen thuộc đang ở dưới chân hắn, con người chỉ bé độ một nắm tay.
Loại cảm giác này khiến hắn hơi chóng mặt. Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, không nhìn phía dưới chân nữa, chuyên chú nhìn về phía cánh máy bay, ra sức nhảy——!
“Rào rào!” Diệp Vinh Thu lái xe xuống một con sông nhỏ. Mắt anh dán chặt lên bầu trời, không chú ý tới đường phía trước, thậm chí anh còn không nhận ra mình đã lái xuống sông. Cũng may mà con sông này không sâu cũng không rộng, anh chỉ cần tăng tốc một cái là có thể đi lên.
Hắc Cẩu nắm được phần rìa lồi ra của máy bay! Hắn lơ lửng giữa bầu trời và mặt đất, hai tay Hắc Cẩu bám chặt, bắt đầu leo lên trên mặt cánh.
Đột nhiên, Diệp Vinh Thu thấy phía trước cách đó không xa có một đoàn quân. Anh lập tức tăng tốc lái về phía trước.
“Diệp chính ủy?” Người của đối phương thấy anh liền kinh ngạc, “Sao anh lại ở đây? Sao người anh đẫm máu thế kia?”
Diệp Vinh Thu lái xe chậm lại, quan sát đoàn quân kia, đó là người của sư đoàn ba trong Tân Tứ quân. Bỗng nhiên, một cô gái từ trong đoàn chạy ra: “Mậu Thực?!”
Diệp Vinh Thu cũng lấy làm kinh hãi, vội phanh xe lại: “Thư Quyên?!”
Chu Thư Quyên chỉ về phía máy bay chiến đấu đang bay trên bầu trời kia: “Kia là máy bay chiến đấu của giặc, em…”
“Anh biết rồi!” Diệp Vinh Thu mở cửa nhảy xuống xe. Vết thương trên người nghiêm trọng hơn anh tưởng, chân vừa chạm xuống đất đã vô lực ngã xuống phía trước. Binh lính bên cạnh lập tức tiến lên đỡ lấy anh. Anh đẩy những người khác ra tự mình đứng vững, quát to: “Tôi vừa đưa cậu ấy tới sân bay! Mấy người còn ở đây làm cái gì, còn không nhanh chân đuổi theo?”
Lúc này một cậu lính hô: “Liên trưởng, đã nhắm vào mục tiêu!”
Diệp Vinh Thu nhìn về phía tiếng hô, thấy một khẩu chiến phòng pháo. Anh ngẩn ra, nhớ lại mặt người dẫn đầu, mới nhớ ra đây là liên đội pháo binh của sư đoàn ba. Anh cả kinh nói: “Mấy người định bắn nổ chiến máy bay chiến đấu?!”
Chu Thư Quyên vội vàng hỏi anh: “Người ở trên máy bay kia có phải Chung Vô Mai không?”
Diệp Vinh Thu ngẩng đầu, trông thấy Hắc Cẩu đã ngồi xổm trên cánh máy bay! Hắc Cẩu cẩn thận men theo mép cánh, tiến gần về phía khoang điều khiển!
Cùng lúc đó, phi công chiếc máy bay như cảm ứng được điều gì, quay đầu nhìn thoáng qua, trông thấy Hắc Cẩu cách đó không xa! Gã ta giật nảy mình, thiếu chút nữa ấn sai thao tác trên bảng điều khiển. Gã không tài nào tưởng tượng nổi, cái người Trung Quốc này lên máy bay từ khi nào, sao có thể vô thanh vô thức tiến đến gần gã?!
Diệp Vinh Thu vội đến độ giậm chân: “Đó là Chung Vô Mai, mọi người không được nổ pháo!”
“Aaa!” Đột nhiên những tiếng kêu sợ hãi vang lên.
Phi công điều khiển máy bay đột nhiên vòng ngoặt một cái trên không trung, quán tính lớn khiến Hắc Cẩu không giữ được cánh, thân thể hắn như diều đứt dây văng ra ngoài.
Diệp Vinh Thu ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy cảnh này, tim như bị ai bóp nghẹt, thiếu chút nữa ngất đi.
Thân thể Hắc Cẩu nặng nề đụng phải đuôi cánh máy bay, cũng may mà hắn không ngã xuống mà bị kẹt ở đuôi cánh.
“Liên trưởng!” Pháo binh lại gọi một tiếng.
“Đừng nổ pháo!” Chu Thư Quyên vội nói, “Nhìn một chút xem, có lẽ Chung Vô Mai sẽ ngăn cản được chiếc phi cơ này!” Đúng lúc cô tìm được đoàn binh này, lấy thân phận Độc Thoại ra dễ dàng thuyết phục pháo binh họ chuẩn bị công tác chiến đấu, nếu Hắc Cẩu không ngăn cản được máy bay chiến đấu của Nhật họ sẽ cho nổ pháo bắn rơi máy bay địch. Nhưng cô không thể ngờ, Hắc Cẩu lại leo lên chiếc phi cơ này!
Sắc mặt liên trưởng đội pháo binh có vẻ mù mịt, cậu pháo binh bắt đầu sốt ruột: “Máy bay rời khỏi phạm vi bắn mất!” Trong tình huống không có thiết bị định vị, muốn bắn rơi máy bay chiến đấu của địch là nhiệm vụ rất khó khăn, cũng may mà chiếc phi cơ kia bay khá gần mặt đất, khoảng cách vừa đủ, xác suất bắn rơi thành công là rất lớn. Đợi máy bay địch đi xa hơn, như vậy sẽ rất khó nhắm bắn.
Liên trưởng nhíu mày, hạ lệnh: “Pháo thủ chuẩn bị!” Nếu chiếc máy bay chiến đấu kia chở bom sinh học đúng như lời Chu Thư Quyên nói, đồng thời địch chuẩn bị dùng nó dể làm ô nhiễm thượng nguồn Ngạc Nam, như vậy việc này rất hệ trọng, không thể vì một người mà gây ra hậu quả không thể vãn hồi.
Diệp Vinh Thu sốt ruột, chạy về phía khẩu đại pháo, lấy thân thể ngăn ống pháo: “Không được bắn!”
Tất cả mọi người ở đây đều sững sờ, liên trưởng vội vàng kéo anh ra: “Diệp chính ủy, anh làm cái gì vậy? Mau tránh ra!”
Diệp Vinh Thu dùng cả tay cả chân ôm khẩu pháo không chịu buông. Anh mặc kệ, anh mặc kệ bất cứ thứ gì, anh đã đợi ngày này tròn tám năm, tám năm, cuối cùng giặc cũng đã đầu hàng, anh và Hắc Cẩu trải qua bao nhiêu gian khổ để sống sót tới ngày hôm nay, hẳn là phải kết thúc rồi mới phải, họ vẫn chưa cùng nhau quay về Trùng Khánh, vẫn chưa được sống cùng nhau, sao có thể kết thúc như này được?!
Tuyệt đối không được!!
Diệp Vinh Thu khóc rống lên như một đứa trẻ, máu và nước mắt cùng nhau lăn dài trên gò má anh, cả người anh bám chặt vào khẩu pháo, hận không thể khảm mình vào khẩu pháo, để khẩu pháo đưa anh lên trời xanh làm bạn với Hắc Cẩu.
Tất cả mọi người đều sững ra. Trong mắt họ Diệp chính ủy ở ngũ đoàn độc lập số năm là một đại anh hùng. Trong chiến tranh hỗn loạn, một mình anh nhỏ bé gây dựng xưởng công binh, hạ được không biết bao nhiêu lô cốt của giặc. Tới bây giờ mọi người chưa từng thấy Diệp Vinh Thu nanh nọc bất chấp đạo lý như vậy. Họ đều không biết, sự kiên cường và mạnh mẽ suốt bấy lâu nay chỉ là lớp ngụy trang của Diệp Vinh Thu, nhiều năm như vậy, anh đã chịu tới cực hạn, không thể tiếp tục kiên cường được nữa.
“Mau, mau kéo chính ủy ra!” Liên trưởng đội pháo binh gấp đến độ giậm chân. Cái người trên phi cơ kia dường như đã bất tỉnh, từ lúc đụng phải đuôi máy bay tới giờ chỉ nằm yên một chỗ bất động. Máy bay mỗi lúc một bay xa, một khi đến bờ sông, bom rơi xuống thì tất cả đều đã muộn! Dù cho bây giờ người ở trên máy bay là đoàn trưởng hay thậm chí là quân trưởng đi chăng nữa thì cũng nhất định phải bắn!
Đám lính vội vã xông lên hỗ trợ, nhưng đột nhiên Diệp Vinh Thu có lực lớn phi thường, đám linh kia lại không dám nặng tay với anh, cục diện rơi vào thế giằng co. Ngay cả Chu Thư Quyên cũng chạy tới chắn trước người Diệp Vinh Thu, cầu khẩn nói: “Chờ một chút, chờ một chút, có lẽ Chung Vô Mai sẽ có cách!”
“Người kia động đậy rồi kìa!” Một cậu lính lớn tiếng kêu lên!
Mọi người vội vàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Cú đụng ban nãy thật sự rất mạnh. Hắc Cẩu bị văng xuống đuôi cánh, cả người đau đớn dữ dội, khiến hắn không tài nào nhúc nhích nổi. Giờ hắn đã từ từ tìm lại được tri giác. Hắn bắt đầu bò lổm ngổm, từ đuôi cánh máy bay bò tới khoang điều khiển.
Đám người dưới mặt đất ngưng xôn xao.
Qua một màn giày vò vừa rồi, ngay cả các pháo binh dù nhiều dù ít cũng muốn ký thác vào Hắc Cẩu. Họ nắm chặt tay, nín thở, trong lòng đều thầm cầu nguyện, hy vọng có thể tiếp thêm sức lực cho Hắc Cẩu.
Sắp rồi! Sắp rồi! Đã sắp thành công rồi!
Lúc này Hắc Cẩu càng thêm bình tĩnh, hắn không vội vã nữa, từ từ di chuyển, không bao lâu sau đi tới khoang điều khiển.
Phi công quay đầu nhìn, thấy Hắc Cẩu phía sau, sợ đến kêu to lên, lại một lần nữa chuyển hướng trên không trung!
Những người ở dưới mặt đất cũng căng thẳng hét ầm lên. Trong lòng đều thầm đổ mồ hôi vì lo cho Hắc Cẩu.
Chuyển ngoặt hướng trên không trung khiến Hắc Cẩu cảm thấy rất khó chịu. Đầu choáng váng, cả người phải chịu áp lực. Hắn hô to một tiếng để bơm hơi cho mình, kêu to cũng giúp hắn có thể giảm bớt áp lực, cảm giác không còn quá khó chịu nữa. Hắn nắm chặt bộ phận nhô ra ở thân máy bay, không để cho mình bị văng ra ngoài.
Phi công thấy làm thế nào cũng không đánh rơi được Hắc Cẩu, mỗi lúc một nóng ruột, càng cố bẻ lái quay một góc lớn hơn. Một vòng rồi lại một vòng.. một vòng rồi lại một vòng.. Hắc Cẩu như miếng hút, bám chặt vào phi cơ.
“Giỏi lắm!” Có người điên cuồng cổ vũ cho Hắc Cẩu.
Càng ngày càng có nhiều người phát hiện trên bầu trời có một chiếc phi cơ chiến đấu dị thường. Mọi người dừng bước lại, buông công việc trong tay, tất cả đều ngẩng đầu nhìn về chiếc máy bay đang vật lộn với một người Trung Quốc.
“Thắng lợi là của chúng ta!” Có người thay mặt toàn bộ dân chúng ở đây hô to. Càng ngày càng có nhiều người xúm vào đoàn người nhìn lên trời cao. Họ lệ nóng quanh tròng, ủng hộ cho người anh hùng kia. Vì Hắc Cẩu, cũng vì những chiến sĩ đã anh dũng chiến đấu, dù là còn sống hay đã chết.
“Bíp! Bíp! Bíp!” Chiếc phi cơ chiến đấu của Nhật phát ra tiếng cảnh báo. Động cơ cũ kỹ không thể chịu được việc phi hành như vậy.
Phi công đành phải ngừng xoay vòng. Mặt sông đã ở phía trước.
Gã không dám nhìn xem người phía sau còn bám ở đó hay không, há miệng run rẩy ấn vào nút ném bom. Máy bay vòng nhiều vòng, ngay cả gã cũng chóng mặt quáng mắt. Ngón tay cố sức ấn xuống nhưng lại ấn trật, bom không bắn ra thành công. Bởi vì căng thẳng nên ngón tay gã càng thêm run rẩy, lại một lần nữa ấn về phía nút thả bom.
Một bóng đen từ phía sau nhào tới, đẩy gã phi công kia sang một bên!
Hắc Cẩu siết chặt cổ gã phi công, gã phi công ra sức giãy giụa. Mũ phi công của gã rơi xuống. Cánh tay cường lực của Hắc Cẩu siết cổ gã chặt đến không thể hô hấp, gã càng giãy giụa, người càng mất khí lực. Gã chật vật vươn tay, muốn kiểm soát máy bay. Hắc Cẩu rút súng lục ra bắn một phát vào ngực gã, sau đó nhắm súng bắn về phía bàn điều khiển máy bay!
“A!!!” Giữa những tiếng hét chói tai, máy bay mất khống chế lao nhanh xuống mặt sông!
Diệp Vinh Thu vội vã đẩy người bên cạnh ra, nhảy lên ô tô, lái về phía bờ sông!
Máy bay chiến đấu rơi xuống sông Trường Giang.
Diệp Vinh Thu không ngừng tăng lực đạp chân ga. Anh không còn tâm trí để chọn đường, bất kể đường đá hay lầy lội đều phóng xe qua. Anh chỉ muốn mau chóng tới bên người Hắc Cẩu.
Tám năm. Từ khi anh hai mươi hai cho tới ba mươi tuổi, tròn tám năm, trận chiến này kéo dài tám năm, anh cũng đã quen Hắc Cẩu tròn tám năm. Tám năm này, số thời gian họ ở chung một chỗ còn chưa tới một năm, còn chưa bằng một phần ba mươi cuộc sống của anh, còn chưa bằng một phần hai bảy cuộc sống của Hắc Cẩu! Anh không cam lòng! Trải qua bao cơn nguy khốn cuối cùng anh cũng kiên trì chờ được tới ngày hôm nay. Dù cho anh có chiếm chín mươi chín phẩy chín phần trăm cuộc đời của Hắc Cẩu đi chăng nữa thì anh vẫn còn thấy chưa đủ! Sao anh có thể cam lòng được! Hắc Cẩu tuyệt đối không được chết!
Diệp Vinh Thu lái xe loạng choạng, cuối cùng cũng tới bên bờ sông.
Đã có rất nhiều người vây xung quanh bờ sông, chiếc phi cơ chiến đấu nổ trên mặt sông. Máy bay chiến đấu bay không quá xa mặt đất, cho nên cự ly rơi cũng không nhiều, vì muốn làm cho Hắc Cẩu rơi xuống mà phi công cho máy bay xoay vòng nhiều lần, tốc độ máy bay cũng chậm lại, máy bay chiến đấu bị rơi xuống cũng không tổn thương nghiêm trọng. Nhưng từ lúc máy bay chìm xuống tới giờ, không thấy thân ảnh Hắc Cẩu đâu.
Diệp Vinh Thu cởi giày, lao xuống nước giữa những tiếng hét chói tai.
Toàn bộ vết thương trên người anh bị nước sông kích thích, nhưng anh không thấy đau một chút nào. Anh ra sức bơi, thi thoảng ngẩng lên lấy dưỡng khí, sau đó lại lặn xuống, mở to mắt tìm kiếm thân ảnh Hắc Cẩu dưới nước sông.
Lại có thêm nhiều người nhảy xuống sông hỗ trợ.
Đột nhiên, dưới nước sông mờ đục, Diệp Vinh Thu mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh, anh ra sức bơi về phía đó.
Đó là Hắc Cẩu đã mất ý thức.
Diệp Vinh Thu lập tức kéo Hắc Cẩu lên mặt nước, kêu to: “Tới giúp! Mau tới giúp!”
Một người có kỹ năng tốt bơi tới, kéo hai người họ lên bờ.
Diệp Vinh Thu bơi tới bờ, gần như mất hết khí lực. Anh thở dốc trong chốc lát, sau đó lập tức ngồi dậy, kiểm tra tình hình của Hắc Cẩu. Người Hắc Cẩu rất lạnh, anh run rẩy thử sờ tay lên mũi hắn, nhưng nhịp thở của Hắc Cẩu quá yếu ớt, anh không thể nhận ra. Anh run rẩy cởi quần áo Hắc Cẩu ra, cả người hắn đầy những vết thương.
Diệp Vinh Thu lau nước trên mặt. Giờ anh không còn rõ đó là nước sông hay nước mắt. Anh đỡ người Hắc Cẩu đầy những vết thương xuống, bắt đầu làm hô hấp nhân tạo cho hắn.
Quân đội ở gần đó chạy tới, lập tức tiến hành trục vớt máy bay chiến đấu bị rơi xuống.
Hai bên trái phải hò hét ầm ĩ đều không vào tai Diệp Vinh Thu. Cứ một lúc là anh lại dán tai xuống ngực Hắc Cẩu, thanh âm duy nhất trên thế giới này anh nghe được là tiếng nhịp tim yếu ớt của hắn.
“Liên trưởng!” Một cậu lính lặn xuống sông nhô đầu lên: “Bom vẫn còn kín, không bị rò rỉ ra!” Phi công giặc đến chết vẫn không ấn được nút thả bom, vi khuẩn trong bom vẫn được phong kín ở bên trong.
Diệp Vinh Thu không ngừng làm hô hấp nhân tạo và hồi sức tim phổi cho Hắc Cẩu. Nước sông bị sặc phải đều được đưa ra ngoài, nhưng hô hấp và nhịp tim của hắn vẫn không khôi phục được. Anh cứ mãi hồi sức cho Hắc Cẩu chẳng biết mệt mỏi. Mười phút.. Hai mươi phút.. Bốn mươi phút..
Chu Thư Quyên chạy tới đau khổ rơi nước mắt, cô muốn an ủi Diệp Vinh Thu, nhưng lại bị những người bên ngoài cản lại.
“Để anh ấy làm đi.” Liên trưởng nói, “Cho anh ấy một cơ hội.”
Binh lính cẩn thận trục vớt máy bay chiến đấu từ trong sông. Lúc máy bay chiến đấu được đưa lên bờ, hơn ngàn người dân đứng vây xem quanh bờ sông đều reo hò ầm ĩ!
Họ thắng rồi! Thật sự thắng rồi! Từ lúc này trở đi, chiến tranh chính thức kết thúc!
Diệp Vinh Thu lại một lần nữa dán xuống ***g ngực Hắc Cẩu. Những tiếng hoan hô reo hò xung quanh quá lớn, ngón tay anh nhẹ nhàng chụm lại đặt lên ngực Hắc Cẩu, để anh nghe được thanh âm mà anh muốn nghe nhất. Anh lại ngồi thẳng người lên một lần nữa, tiếp tục hồi sức tim phổi cho Hắc Cẩu. Nhưng lần này.. anh sức cùng lực kiệt, ý chí mạnh mẽ không thể chống đỡ thân thể đã dần mất hết khí lực, anh gục xuống lòng Hắc Cẩu.
Diệp Vinh Thu cắn chặt môi, cố ngăn lệ nóng chảy xuống, mỉm cười run giọng nói: “A Hắc, cậu có nghe thấy không, Trung Quốc đã thắng rồi. Chúng ta có thể trở về rồi.”
Anh ôm lấy hông Hắc Cẩu, để đầu Hắc Cẩu dựa sát vào mặt anh, dùng nhiệt độ cơ thể mình ủ ấm cơ thể lạnh như băng của hắn.
Những ước mơ họ cùng nhau vẽ ra chưa kịp thực hiện thì đã kết thúc. Họ còn chưa cùng nhau trở về Trùng Khánh, còn chưa tảo mộ cho Diệp Hướng Dân và mợ Nga, để các trưởng bối biết họ đã trở thành những người đáng tín nhiệm họ còn chưa cùng nhau xây dựng nhà máy, Diệp Vinh Thu lo kỹ thuật, Hắc Cẩu làm trợ thủ cho anh, mỗi sáng chín giờ khai trương, năm giờ đóng cửa, không cần vất vả, kiếm chút tiền đủ ăn đủ mặc vậy là được rồi họ còn chưa đợi được đến khi lớn tuổi, kiếm được tiền rồi nhận nuôi vài đứa nhỏ, Diệp Vinh Thu dạy mấy đứa nhỏ đọc sách viết chữ, Hắc Cẩu kể chuyện ngày xưa của họ cho mấy đứa nhỏ nghe…
Xin cậu đấy, ấm lên đi. Xin cậu đấy, tỉnh lại đi. Tôi không cần gì cả, chỉ cần cậu thôi, dậy đi, dậy đưa tôi trở về nhà.
Diệp Vinh Thu không kiềm chế được nữa, dùng sức ôm chặt Hắc Cẩu khóc thất thanh! Cậu đã từng hứa rồi kia mà, giờ đã đến lúc thực hiện từng lời hứa rồi, đã đến lúc rồi… đã đến lúc rồi….
“Chúng ta… về nhà thôi.” Bên tai anh vang lên tiếng nói yếu ớt.
Cả người Diệp Vinh Thu run lên, không thể tin ngẩng đầu. Hắc Cẩu yếu ớt nở nụ cười.
Về nhà thôi.
Chúng ta cùng nhau về nhà.