Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Thanh Uyên
Mặt Đàm Tô không có cảm xúc đứng ngây người năm giây, mãi đến khi cô liếc nhìn cái bảng đếm ngược, dãy số của các tầng và nút thay đổi không gian treo dưới tàn cây anh đào có đường kính hai mét, cô mới vội vã phục hồi tinh thần.
Lúc rời khỏi tầng ba, bảng tính giờ hiển thị thời gian là 4 phút 55 giây, nói cách khác, đến khi bảng tính giờ bên này hiển thị 3 phút 05 giây, cô nhất định phải rời khỏi. Không, phải nói, trước khi đồng hồ tính đến 3 phút 05 giây, cô nhất định phải đứng cạnh nút chuyển đổi không gian, chờ Narta xuất hiện ở cái tầng này, cô lại nhấn nút rời khỏi. Nhưng nếu cô ấn nút quá sớm, trước khi Narta rời khỏi tầng bốn đã bấm nút đi đến tầng hai — Cô đã đi qua tầng năm, tầng một và tầng ba, giờ cũng chỉ còn lại hai tầng để chọn — Narta có thể trực tiếp đến tầng hai luôn, không còn mảnh vỡ bảo vệ thì cô chết chắc.
Một mặt Đàm Tô chú ý thời gian hiển thị trên tấm bảng, mặt khác cô chia sự chú ý ra để quan sát cái tầng này.
Ngoại trừ cái bảng tính giờ ở chỗ cây anh đào lớn kia ra, trong toàn bộ không gian này cũng không còn món đồ nào đáng chú ý cả. Mặc kệ là hoa cỏ, hay là cây cối, nhìn qua đều rất bình thường.
“Đến bắt em đi ~”
Lúc này, Đàm Tô nghe được âm thanh còn vang hơn lúc nãy, nhìn về phía tiếng gọi, cô nhìn thấy ở xa xa có một cô gái đang vui cười chạy tới, còn có một chàng trai đang đuổi theo sau lưng cô, hai người cười đùa, tràn ngập không khí thanh xuân.
Một là Narta, một là Đông.
Thì ra, cái tầng này chính là về tình yêu xinh đẹp của Narta và Đông, khó trách cả căn phòng đều tràn ngập một màu hồng nhạt.
Nhớ đến lúc cô gặp hai người này trong thực tế, Đàm Tô cảm thấy đúng thật là khi yêu con người ta trở nên hoàn toàn khác. Lúc này trên người Narta và Đông tràn ngập không khí màu hồng khi yêu, thoạt nhìn chỉ cảm thấy hai người là một cặp rất xứng đôi, khiến cho người khác hâm mộ.
Rất nhanh, hai người đã chạy đến gần chỗ cây anh đào, Đông chỉ vào cái cây kia nói: “Narta, em đứng ở đằng kia đi, anh chụp hình cho.”
Nụ cười trên mặt Narta vẫn không dừng lại, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng lên, nghe vậy cô có chút ngượng ngùng nói: “Đông, anh muốn chụp em sao? Nhưng mà…”
“Nhanh đi nào!” Đông cười thúc giục, “Hiện tại em rất xinh đẹp, anh muốn chụp một tấm.”
Mặt Narta càng đỏ hơn, cô ngoan ngoãn đi đến đứng dưới cây anh đào, đầu hơi cúi thấp, khoé miệng mang theo nụ cười làm say lòng người.
Đông rất hài lòng, lập tức chụp vài tấm.
Hai người đều làm như không thấy Đàm Tô và cái bảng tính giờ to to bên cạnh cái cây anh đào.
Trên tay Đông là một chiếc camera chụp lấy liền, không lâu sau trên tay cậu ta đã có thêm mấy tấm ảnh chụp.
Narta chạy tới, có chút hưng phấn nói: “Để em xem thử!”
“Đừng vội, lỡ té thì sao?” Đông đưa tay đỡ lấy vai Narta, vén một lọn tóc rơi trước mặt ra sau tai cho cô.
Narta ngượng ngùng cúi đầu, vội cầm lấy bức ảnh rồi xoay lưng về phía Đông nhìn kỹ.
Lúc này, một cơn gió thổi tới, Narta không bắt được những bức ảnh kia, chúng nó bay loạn xạ lên, có một tấm đúng lúc bay đến chân Đàm Tô. Narta nhặt hết tất cả các bức ảnh, chỉ còn một tấm bay đến chân Đàm Tô là cô lại như không nhìn thấy, quay đầu chạy về phía Đông, hai người tựa sát nào nhau, ngồi một chỗ nói lời tâm tình.
Đàm Tô cúi đầu liếc mắt nhìn tấm ảnh kia, trong lòng biết có điều gì đó kỳ lạ, vội ngồi xổm xuống cầm lên.
Trong ảnh khuôn mặt Narta tươi cười ngượng ngùng. Dáng người mảnh mai của cô đứng cạnh cây anh đào lại càng thêm tinh tế dịu dàng, dưới cơn mưa cánh hoa, cô xinh đẹp như một vị tiên nữ trong rừng.
Đàm Tô không nhịn được lại hơi nhếch khoé miệng, đối lập với ma nữ Narta có oán hận đầy người kia, quả nhiên cô vẫn yêu thích cô bé tinh khiết thiện lương này hơn.
Một giây sau, cô gái trong hình đột nhiên ngẩng đầu lên, u ám nhếch khoé miệng với Đàm Tô ở bên ngoài bức ảnh.
Bức ảnh trong tay Đàm Tô bỗng nhiên rơi xuống đất, cô vội lùi về sau một bước, ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ tính giờ.
2 phút 40 giây, còn chưa tới thời gian cô có thể rời khỏi tầng này, cũng chưa đến thời gian Narta đuổi tới.
Đàm Tô thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn về phía cái bức ảnh kia.
Người trong hình đã trở lại dáng vẻ bình thường, giống như nụ cười âm u lúc nãy chỉ là ảo giác của Đàm Tô.
Đàm Tô cảm thấy chắc chắn mình không thể có được mảnh vỡ ở tầng này trước khi thời gian tới, lập tức quyết định tạm thời buông bỏ nghi hoặc, lần sau tới sẽ tìm hiểu kỹ càng. Nhưng ngay khi cô dời tầm mắt, cô chợt phát hiện bức ảnh rơi trên mặt đất có gì đó không đúng.
Cô vội ngồi xổm xuống, cầm bức ảnh lên.
Ngay bên chân Narta, cô nhớ lúc đầu trong bức ảnh ở đó có một nhánh cỏ dại mọc rất tốt. Nhưng hiện tại trong tấm hình này, những chỗ khác có vẻ vẫn giống vậy nhưng vị trí của nhánh cỏ dại kia lại trở nên trơ trụi.
Đàm Tô bỗng dưng nhìn dưới chân mình, vừa nãy Narta chụp ảnh ở chỗ này, giống như trong tấm hình lúc trước, dưới chân cô có một nhánh cỏ dại không hề xuất hiện trong tấm hình thứ hai.
Đàm Tô cố ý muốn nghiên cứu chỗ khác thường này một chút, nhưng cô biết thời gian không phép, đành phải nhét tấm ảnh vào trong túi nhỏ, lập tức lui về phía sau cái cây anh đào, đưa tay kề sát trên nút bấm của tầng hai. Chỉ cần Narta xuất hiện, cô sẽ lập tức nhấn xuống.
Khi bảng tính giờ hiển thị con số 3 phút 05 giây, phía sau Narta và Đông xuất hiện một đóng đen, bóng đen kia che phủ cả một phạm vi rộng, tất cả ánh sáng đều bị hấp thụ, cánh hoa hồng nhạt cũng nhiễm phải màu mực nặng nề.
Đàm Tô rất kiên nhẫn chờ đợi, mãi đến khi bóng người của Narta hoàn toàn hiện ra, cô mới dùng sức ấn cái nút đến tầng hai.
Cảnh vật chung quanh thay đổi.
Không biết có liên quan đến việc mình chạy trốn hay không, lần này Đàm Tô nhìn thoáng qua Narta, cô cảm giác như oán khí trên người Narta lại càng lớn. Nhưng vừa nghĩ tới mặc kệ là Narta có oán hận mình hay không cô ta đều sẽ giết chết mình, Đàm Tô lập tức không nghĩ nhiều nữa.
Cảnh vật của tầng hai, Đàm Tô cảm thấy có chút quen thuộc.
Nơi này là chính là tầng một nhà Narta, bao quát cả phòng khách, nhà bếp. Đồng hồ tính giờ treo ở chỗ của TV, mà nút bấm thì lại ở một mặt tường khác.
Được rồi, hiện tại cô còn thời gian tám phút để tìm manh mối.
So sánh với lúc mới bắt đầu hình thức chạy trốn, hiện tại Đàm Tô đã bình tĩnh hơn nhiều. Ngoại trừ đoạn thời gian lúc vừa mới bắt đầu có tương đối nguy hiểm, sau này chỉ cần cô nắm chắc tiết tấu thì hoàn toàn có thể như vừa nãy, trong lúc Narta đi đến thì mình lập tức rời khỏi, vậy là có thể đảm bảo trạng thái sống sót của mình, lấy được tám phút an toàn. Cần phải chú ý nhất là mỗi tầng chỉ có thể dừng lại 3 phút 10 giây, cô tuyệt đối không thể rời khỏi tầng này sau năm phút được, nếu không đến một tầng khác chờ chưa tới ba phút sẽ chết vì bị Narta đụng phải.
Ở một ngày một đêm trong nhà Narta nên Đàm Tô cũng có thể coi là khá quen thuộc với cái phòng khách này, hiện tại lại không có ai trong phòng khách, cô có một loại cảm giác không biết phải bắt đầu từ đâu.
Đàm Tô đang bắt đầu chuẩn bị lục soát cái sô pha bên cạnh, nhưng chợt nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ, cô dừng động tác, cảnh giác ngẩn đầu nhìn lên.
Mẹ Narta bước ra từ trong phòng bếp, tay còn bưng một nồi nước.
Đàm Tô vẫn không thả lỏng cảnh giác, dù sao nơi này cũng không phải thế giới hiện thực, ai biết được mẹ Narta có đột nhiên biến thành loại quái vật gì hay không?
Ngay lúc Đàm Tô cho rằng cô có thể tiếp tục đứng ngoài quan sát chuyện xảy ra tiếp theo thì mẹ Narta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cô, sẵn giọng: “Cái con bé này, sao còn đứng đó? Mau tới đây uống canh gà này.”
Đàm Tô không khỏi kinh ngạc, tầng một là bởi vì cô muốn lấy dây chuyền, bé Narta mới chủ động nói chuyện với cô, Narta và Đông ở tầng bốn thì chẳng có phản ứng gì, mẹ Narta ở tầng hai thì chủ động nói chuyện với cô…
Đàm Tô còn đang chần chừ, nhưng mẹ Narta tựa như không chút nào chú ý đến sự khác thường của cô, cười nói: “Canh gà này mẹ hầm lâu lắm, con mau đến nếm thử đi. Học hành khổ cực rồi, phải ăn nhiều một chút.”
Học tập cực khổ cái gì… mẹ Narta xem cô thành Narta?
Bỗng dưng Đàm Tô có một loại cảm giác hoang tưởng, cô nghĩ, hay là dưới tác dụng của hệ thống hoặc là của cái phòng nhỏ này, bề ngoài của cô trong mắt mẹ Narta lại biến thành Narta.
Đương nhiên Đàm Tô sẽ không tự phản bác ý nghĩ của mình, cô cười đi về phía trước, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn mẹ.”
“Mẹ là mẹ của con, khách sáo cái gì!” Mẹ Narta bật cười, múc một chén canh gà cho Đàm Tô, cười nói, “Uống nhanh đi.”
Đàm Tô nhận lấy canh gà, nhưng lại không biết có nên uống hay không.
Ăn bậy uống bậy trong hình thức chạy trốn sẽ không có vấn đề gì chứ? Tuy là… mùi của món canh gà này rất thơm.
Cô suy nghĩ một chút, đẩy bát về cho mẹ Narta nói: “Mẹ, mẹ mới là người cực khổ nhất, mẹ uống trước đi.”
Mẹ Narta ngẩng người, viền mắt ửng đỏ, đôi môi có chút run rẩy, hai mắt nhìn đi nơi khác, nói: “Cái con bé này, sao lại đột nhiên nói như thế chứ…”
“Mẹ, mẹ cực khổ rồi, mẹ uống đi.” Đàm Tô nhét chén vào trong tay mẹ Narta.
Viền mắt mẹ Narta lại càng đỏ, bà nghẹn ngào nói: “Mẹ không cần… mẹ uống rồi, con uống đi…” Bà bỗng nhiên bỏ lại cái chén trên bàn, xoay người chạy về phía sô pha khóc lớn.
“Mẹ?” Đàm Tô nghi hoặc nói.
Nhưng mẹ Narta chỉ ôm hai bả vai, khóc đến không thở ra hơi.
Đàm Tô chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ, muốn đi đến nhưng sợ xảy ra chuyện gì, ngay trong lúc cô do dự, chỉ nghe mẹ Narta nức nở nói: “Cô biết… cô biết con không phải là Narta. Narta con bé sẽ không nói như vậy…”
Đàm Tô nhíu mày, càng cảm thấy kỳ quái.
Đang đùa trò gì vậy? Theo như cô thấy từ trước tới giờ, năm tầng này đều liên quan đến ký ức của Narta. Tuy nói những ký ức đều tươi mới, nhưng vẫn thiếu hụt một chút sự tự chủ, giống như phần mềm đã được lập trình sẵn. Nhưng ở đây… không phải mẹ Narta đã quá “hoạt bát” rồi sao?
Lúc trước còn xem cô là Narta, hiện tại lại nói biết cô không phải Narta… Đến cùng là xảy ra chuyện gì?
Bởi vì biết mẹ Narta ở trước mắt không phải chân thực, Đàm Tô cũng không có quá nhiều lòng thương cảm, cô chỉ đứng một chỗ, thăm dò nói: “Xin cô đừng quá đau lòng…”
“Thứ con muốn, cô có thể cho con.” Mẹ Narta đột nhiên nói.
Lời chưa nói của Đàm Tô kẹt ngay trong cổ họng.
Cảm giác quái dị tràn ngập. Câu nói này của mẹ Narta chỉ là một câu thăm dò thôi sao? Hay là nói, thật sự biết cô muốn thứ gì? Có lẽ việc người trong trí nhớ của Narta đột nhiên nói chuyện với mình là có liên quan đến hình thức chạy trốn, Đàm Tô không thể không cảm thấy quỷ dị được. Nếu không phải cô biết hiện tại Narta tuyệt đối không thể đến được tầng này, với cả nếu có xuất hiện cũng nhất định sẽ đụng vào cô khiến cho cô phải chết, thì cô sẽ cho rằng người trước mắt chính là do Narta nguỵ trang.
Mẹ Narta bỗng dưng đứng lên, quay đầu nhìn về phía Đàm Tô, đôi mắt vì khóc quá nhiều mà trở nên đỏ chót, sắc mặt tiều tuỵ giống như lần đầu Đàm Tô gặp bà.
“Mảnh vỡ「Sự tha thứ của Narta」, cô có thể cho con.” Mẹ Narta trực tiếp nhìn Đàm Tô nói.
Đàm Tô hơi kinh ngạc, thế mà mẹ Narta thật sự biết cô muốn thứ gì.