Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Âu Thiếu Thượng nghiêm túc ngồi gõ phím làm một bản hồ sơ chuẩn bị đưa cho Âu Định Vũ xem qua.
Ngón tay thon dài thuần thục lướt qua từng nút phím sạch sẽ không một hạt bụi, đôi đồng tử di chuyển liên tục theo từng dòng chữ hiển thị trên màn hình laptop.
Bề ngoài nhìn vào hắn như một người đàn ông chăm chỉ, cần mẫn với công việc nhưng thực chất bên trong hắn đang bị xáo động bởi câu đố Bạch Khả Châu đưa ra cho hắn vào ngày hôm qua.
“Giang Liễu, làm cách nào để cho hoa hướng dương có thể hướng về phía mặt trời vào buổi tối vậy?” Hắn dời tay ra khỏi laptop, thuận miệng hỏi Giang Liễu.
Giang Liễu cũng đang cặm cụi ngồi ở phía sofa xử lý một số thông tin mà nhân viên làm vẫn còn thiếu sót.
Ngón tay anh dừng ngay trên phím enter, khó hiểu ngoảnh qua nhìn Âu Thiếu Thượng.
“Anh đang giỡn với em hả?”
Làm gì có cách nào để hoa hướng dương hướng về phía mặt trời vào buổi tối cơ chứ, nói chi tới việc làm cho mặt trời hiện diện vào buổi tối đã là một cái khó hơn đi thỉnh kinh.
Giang Liễu tưởng rằng do tính chất công việc dạo này có hơi căng thẳng, ít nhiều khiến cho tinh thần kiệt quệ cho nên hắn mới giỡn với anh như vậy.
Ai mà có dè khi đối mặt với Âu Thiếu Thượng, nhìn nét mặt nghiêm túc của hắn Giang Liễu mới nhanh chóng nhận ra hắn không hề đùa giỡn.
“Anh cũng biết mặt trời không thể nào xuất hiện vào buổi tối mà.”
Giang Liễu nhẹ nhàng nói ra một câu ngay đúng trọng tâm.
Hắn gật đầu một cái, đương nhiên hắn biết không hề có cách nào khả thi để việc đó có thể thành công diễn ra.
“Mà tại sao anh lại hỏi em câu đó?” Giang Liễu theo hắn suốt bao năm nay thực chất cũng hiểu con người của hắn sẽ không tào lao hỏi mấy câu viễn vong mà ngay cả chinh bản thân cũng đã biết trước đáp án.
Âu Thiếu Thượng ngả lưng ra sau ghế, thở dài một hơi rồi mới kể cho anh nghe nguyên nhân xuất phát ra câu hỏi đó.
“Chuyện là hôm qua tôi có tỏ tình một người, mà người ta lại đặt ra cho tôi một câu đố.
Nếu tôi có thể làm cho hoa hướng dương hướng về phía mặt trời vào buổi tối cô ấy sẽ đưa câu trả lời cho lời tỏ tình đó.”
Nghe hắn nói từ câu đầu tiên anh đã ngay lập tức kinh ngạc khi biết hắn đã tỏ tình với một cô gái.
Nét bất ngờ trên gương mặt dần trở lại bình thường, anh nhíu mày, đăm chiêu suy nghĩ giúp Âu Thiếu Thượng phen này.
Dường như suy nghĩ ra được điều gì đó Giang Liễu sốt sắng chạy lại chỗ Âu Thiếu Thượng, thì thầm to nhỏ ý tưởng bản thân vừa nghĩ ra.
...
Chiếc xe màu đen sang trọng từ từ dừng bánh trước một lối mòn nhỏ.
Bạch Khả Châu mở cửa xe, bước ra ngoài, quang cảnh chung quanh hiu quạnh không một bóng người khiến cho cô khó hiểu không biết Âu Thiếu Thượng đưa cô tới đây để làm gì.
Hắn dịu dàng dẫn cô đi vào trong lối mòn nhỏ, tới một đồng cỏ bát ngát, bầu trời bao la rộng lớn trải đầy sao trời lấp lánh ngay trên đỉnh đầu.
Bạch Khả Châu thích thú ngẩng cao đầu ngắm nhìn mấy ngôi sao sáng.
Từ nhỏ đến lớn cô đã nhiều lần cùng với gia tộc đi ngắm sao nhưng đây là lần đầu cô ngắm sao ở một nơi mênh mông như thế này.
Ngắm được một lúc Bạch Khả Châu mới nhìn xung quanh tìm kiếm Âu Thiếu Thượng, cô phải hỏi cho ra lẽ lý do hắn đưa cô tới đây.
Âu Thiếu Thượng đứng cách đó không xa, sau khi trông thấy cô chịu dừng ngắm sao hắn mới gấp gáp đeo cây cài hình cánh hoa hướng dương lên trên đầu.
Bạch Khả Châu đơ người khi thấy hắn đột nhiên lại xuất hiện với bộ dạng kỳ lạ, còn tưởng đâu mình vừa mới nhìn nhầm người.
“Khả Châu, tôi giải được câu đố của em rồi.”
“Hả?” - Cô ngạc nhiên.
Âu Thiếu Thượng ho khan vài tiếng để giúp bản thân vô nhịp “Em từng nói nếu tôi có thể làm cho hoa hướng dương hướng về phía mặt trời vào buổi tối thì em sẽ cho tôi câu trả lời...”
Nói tới đây cô cảm thấy có hơi áy náy.
Vốn dĩ lúc đầu cô đưa ra câu đó chỉ là giúp bản thân có thêm thời gian để suy nghĩ, nào ngờ Âu Thiếu Thượng lại nghĩ rằng đó là thật.
Dẫu sao đã đi đến bước đường này rồi cô cũng muốn xem coi hắn sẽ làm gì.
“Tôi không biết phải nói sao cho em hiểu nhưng tôi chỉ muốn nói em là mặt trời của tôi.” Hắn hít sâu vài hơi rồi nói tiếp “Hôm nay, tôi đường đường chính chính tỏ tình em thêm một lần nữa.”
Dứt lời, hắn quỳ một chân xuống dưới chân cô, lấy từ trong túi áo một chiếc nhẫn có kiểu dáng đặc biệt.
“Bạch Khả Châu, tôi yêu em.
Tôi biết nói ra lời này thì có hơi sớm một chút khi chúng ta chỉ mới quen biết nhau không lâu.
Nhưng tôi - Âu Thiếu Thượng dám đảm bảo với em chữ yêu tôi nói là thật lòng.
Em đồng ý làm mặt trời, trở thành người yêu của tôi nhé.”
Trái tim nhỏ của Bạch Khả Châu rung rinh theo từng lời tỏ tình Âu Thiếu Thượng nói.
Có lẽ cô không cần thời gian để suy nghĩ nữa, trái tim cô hiện tại đã có đáp án cho riêng nó.
Bạch Khả Châu mỉm cười thật tươi, nhẹ nhàng cất lên: “Em đồng ý.”
Âu Thiếu Thượng tận tay đeo nhẫn cho cô, sau đó ôm cô thật chặt vào lòng.
Vậy là kể từ bây giờ hắn đã có tư cách bảo vệ cô khỏi sóng gió ngoài kia, sẽ chẳng một ai trên đời này có thể chia cách tình yêu của hai người.