Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: quacauphale
Tôn Điềm Điềm.
Thường Tiếu lặp lại cái tên này ở trong lòng, sau đó theo phản xạ có điều kiện vươn tay, nắm lấy, cũng mỉm cười lễ phép, “Tôi tên Thường Tiếu.”
“Heo...”
Ai? Thanh âm tuy rằng không lớn, kêu xong Thường Tiếu nghe rõ ràng, lên tiếng trả lời quay đầu, một người gần ở sau người, sở dĩ... Cô trừng mắt nhìn Quý Hiểu Đồng một cái, người vừa mới nói cô là anh? Dựa vào cái gì?
Nhưng mà bộ dáng anh cũng không sao cả, trong ánh mắt không cho là đúng, như là không dễ dãi với hành vi lúc này của cô. Hoặc là bất mãn cô lúc trước đối với anh có cái gọi là đãi ngộ khác biệt.
Cô đột nhiên cảm thấy uống say đầu óc kỳ thực thanh tỉnh hơn so với bình thường, ít nhất làm ra chuyện còn sảng khoái lòng người. Nhất là đã từng “đùa giỡn” anh quá, ngược lại cảm thấy thú vị, quay đầu lại nhìn Tôn Điềm Điềm, hỏi thật nghiêm túc, “Cậu nghe ai nói?”
Vẫn nhíu mày, Dư Phi thích ăn mì xào?
Mì xào á! Cái khác không nói, cô thật đúng là không thích vị này, khô cằn lại dễ nguội lạnh, nếu như đầu bếp xử lý không tốt, cái đáy sẽ tích tụ một tầng mỡ, sở dĩ ở chung cùng Dư Phi lâu như vậy, cho tới bây giờ anh cũng không chọn mì xào. Tuy rằng mỗi người đều khác, nhưng trực giác bảo anh sẽ không như vậy... Ồ, tính tình đại biến.
Nghĩ vậy, chỉ hơi khẳng định, lại nghe được thanh âm ngọt ngào kia, “Nghe Dư Phi nói.”
Nghe Dư Phi nói...
Dư Phi nói...
Cô dừng một chút, nhìn phía Tôn Điềm Điềm, tưởng ở trên mặt đối phương tìm được chút ít nói dối hoặc là dấu vết vui đùa. Nhưng mà Tôn Điềm Điềm lập tức nhìn lại cô, không có lùi bước, thậm chí mang theo tình thế bắt buộc...
Nhất thời không còn gì để nói.
Tôn Điềm Điềm tựa như dự đoán được nguyên do cô trầm mặc, nhẹ nhàng hé miệng cười, “Không tin? Cậu hỏi anh ấy đi!”
Này, cô không thích nữ sinh tươi cười chắc chắn, như rất quen thuộc với Dư Phi.
Dư Phi nói ư?
Không biết thế nào, vẫn là hoài nghi, nhưng hô hấp lại bỗng có chút nhanh, ngay cả mì vằn thắn trong tay cũng nặng hơn ngày xưa, trong lòng xoắn chặt có chút không thoải mái, nhíu nhíu mày, “Cậu ấy không nói cùng tôi.”
Đây là sự thật... Cô cho rằng vì Dư Phi thích, chính là theo anh không cự tuyệt mà phán đoán, nhưng thiệt nhiều năm, anh đúng là không cự tuyệt.
Tôn Điềm Điềm nghe xong lại cười cười, hỏi, “Liễu Tuyết Đan có phải là bạn trung học của hai người hay không?”
Cô giật mình, nghi hoặc người này sao xoay chuyển đề tài còn nhanh hơn cô, gật đầu, “Ừ, sao thế?”
“Cậu ấy nói, cậu và Dư Phi tuyệt đối không có khả năng là người yêu.”
Thường Tiếu bỗng chán ghét hai chữ “tuyệt đối” này.
Kỳ thực cô muốn nói cô cùng Dư Phi đều không phải thân quen với Liễu Tuyết Đan, muốn nói mọi việc không có tuyệt đối, giống như là cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có đàn ông tìm cô sắm vai bạn gái, còn muốn nói khuôn mặt Tôn Điềm Điềm thật sự rất đẹp, cười rộ lên cũng rất xinh, tên quả nhiên không sai...
Kế tiếp thì sao? Cô hỏi lại bản thân mình, cũng không biết phải xử lý như thế nào, nghĩ rằng ngộ nhỡ... Nếu... Hoặc là... Tôn Điềm Điềm kỳ thực chính là nhìn trúng Dư Phi, cô có thể bởi vì can thiệp mà chậm trễ một đoạn nhân duyên tốt đẹp hay không?
Chẳng qua là...
Cô lại không rõ trong lòng vì sao lại như bị tảng đá đè nặng, buồn bực khó chịu, bàn tay đột nhiên vươn ra kéo Quý Hiểu Đồng còn đứng ở một bên không tránh ra, kiễng chân để sát vào bên tai anh nhẹ nhàng hỏi câu, “Có phải nam sinh các cậu đều thích như vậy hay không?”
Cô ngắm thế nào đều chán ghét?
Quý Hiểu Đồng liếc Thường Tiếu một cái, đột nhiên vỗ gáy cô, trả lời một nẻo, “Tôi không thích ăn mì xào.”
“A...” Nghe xong lời này cô đột nhiên cười cười, gật gật đầu, không cố gắng hạ giọng, nói, “Tôi cũng không thích.” Sau đó liền nhìn Tôn Điềm Điềm, ưỡn ngực hít vào một hơi, hỏi, “Cậu muốn đưa mì xào cho cậu ấy sao?”
Không đợi đối phương trả lời, ngay sau đó vươn tay, còn nói, “Tôi đưa cho cậu ấy giúp cậu.”
Tôn Điềm Điềm đột nhiên nhìn Quý Hiểu Đồng, lại nhìn khóe miệng cô vẫn giương nhẹ, thần sắc ít nhiều lộ ra chút không vui, sau đó cười cười, xem nhẹ cô vươn tay đến, cười nói, “Không có việc gì, không dám làm phiền.” Sau đó lại tùy ý chụp vào gần, “Sáng tinh mơ, cậu và Quý đại soái cùng đi mua bữa sáng à?”
Cô gật gật đầu, cảm thấy Tôn Điềm Điềm cùng Quý Hiểu Đồng hẳn là quen biết, cũng không trả lời chính diện, ngẩng đầu hỏi Quý Hiểu Đồng, “Mấy giờ rồi?”
Anh nghiêng đầu nhìn cô, nhìn nhìn đồng hồ, nói, “Bảy giờ bốn mươi.”
Khó trách học sinh quanh mình bắt đầu nhiều. Cô nghĩ nghĩ, đột nhiên đem mì vằn thắn trong tay mình đưa qua, “Vậy cậu cũng đem cái này cho cậu ấy giúp tôi nhé.”
Tôn Điềm Điềm có chút ngoài ý muốn, ánh mắt nhìn cô có vài phần dò xem và nghi hoặc.
Thường Tiếu cũng không để ý, cười cười, “Buổi sáng tôi còn có khóa, về ký túc xá trước.” Tám giờ hai mươi lên lớp, chạy trở về nhanh chóng tắm rửa rồi đổi quần áo. Huống hồ hôm nay cổ họng đau, ở dưới lầu kêu Dư Phi thì không ổn.
Tôn Điềm Điềm nhìn mì vằn thắn trong tay cô, bỗng dưng cười cười, lấy qua nói, “Tốt, tôi giúp cậu.”
Cô buông tay sau lại ngây ngẩn, vỗ vỗ tay, giơ lên khóe miệng, “Vậy, cám ơn.” Sau đó xoay người trở về ký túc xá, đi hai bước phát hiện Quý Hiểu Đồng còn đi theo ở sau người, không biết thế nào cảm thấy hơi phiền, vừa chỉ hướng vừa nói, “Ký túc xá của cậu ở bên kia.”
Thần thái của anh vẫn có chút khinh thường, ít nhất giọng nói coi như thành khẩn, nói, “Kêu cậu ra, ít nhất phải đưa người trở về chứ.”
Ánh mắt cô xuyên qua anh, lại dừng lại ở Tôn Điềm Điềm chờ ở dưới lầu Dư Phi như vừa nãy, thế này mới nhìn phía anh, “Cậu cảm thấy tôi giống con gái rồi hả?”
“Ừm, hừ.” Anh cũng không tỏ thái độ chính diện.
Thường Tiếu nhún nhún vai, nhíu mày, nói, “Kỳ thực mì xào thật sự không thể ăn.”
*****
Bởi vì đi ra ngoài chạy bộ, Thường Tiếu không đem di động trên người, trở về ký túc xá phát hiện Thiến Thiến cùng Dung Lan cư nhiên còn đang ngủ, hô một câu rời giường, rồi từ trong ngăn tủ lấy ra bra lịch sự thanh tú không có “chiều sâu” gì đi vào toilet.
Sáng tinh mơ tắm nước lạnh, nước lạnh kích thích toàn thân cô rùng mình, sau đó lại tiếp nhận một thùng nước lớn, từ đầu đổ xuống, tỉnh táo vô cùng. Khi dùng khăn mặt lau tóc, cô lại không cam lòng, trực tiếp gọi điện thoại cho Dư Phi, đi thẳng vào vấn đề liền hỏi, “Mì xào hay mì vằn thắn?”
Dư Phi ở đầu kia điện thoại vừa a một tiếng, đã có thanh âm con gái truyền đến, đại khái là cười nói câu, “Khởi binh vấn tội tới?”
Gằn từng tiếng cô đều nghe rành mạch.
Ngay cả thanh âm công nhận trình độ, rõ ràng là cô gái họ Tôn tên Điềm Điềm, thật không thể nghi ngờ.
Thường Tiếu đột nhiên mất hứng, rõ ràng lưu loát cắt đứt điện thoại.