Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phùng Chi đẩy cửa xe bước xuống, một cơn gió núi “Vù vù” thổi qua, giống cô hồn dã quỷ trong [Liêu Trai Chí Dị] lướt bên người qua mang theo chút âm u, hai cánh tay lộ ra bên ngoài nổi da gà trong chớp mắt.
Thường Yến Hành cởi áo khoác khoác lên người cô, không còn lạnh như thế nữa, trên núi không có gia đình sinh sống cũng không có ánh đèn, cả ngọn núi tối đen lại hiu quạnh, may sao bầu trời đêm đầy sao, những lùm cây tươi tốt như những đám sương mù trong đêm.
Cô đi về phía vách núi, bị viên đá trên mặt đất vướng vào chân người nghiêng đi, hắn bật mở đèn xe, giống hai chùm sáng to tròn trên sân khấu lại như hai đóa đỗ quyên nở rộ trong sườn núi yên lặng, càng thêm quỷ khí.
Thường Yến Hành bỗng nhiên nói: “Những ngôi sao đó đều là nước mắt của Chức Nữ.”
Hắn giải thích: “Trong thi ca thời Hán, Ngưu Lang Chức Nữ bị chia cách bên hai bờ sông Ngân, Chức Nữ nhớ nhung tình lang, ngồi dệt lách cách trước khung cửi mà rơi nước mắt như mưa, thế nên mới có điển cố này.”
Phùng Chi bĩu môi: “Vì sao không phải Ngưu Lang rơi nước mắt chứ.”
Hắn hơi giật mình thuận đà cười to: “Đàn ông sao có thể dễ dàng rơi nước mắt chứ.”
Phùng Chi ngẩng cổ nhìn những ngôi sao: “Sông Hán trong lại nông, Xa cách thời bao thuở? Lóng lánh nước một dòng, Đăm đăm lời chẳng cất…”(1)
Hắn vẫn cười như cũ: “Mấy năm nay A Chi đi học đường quả thật không uổng phí.”
Phùng Chi không nói tiếp, đợi một lúc lâu mới nói: “Dư tiểu thư đã trở lại!”
“Em nói Mạn Lệ sao?” Thường Yến Hành điềm tĩnh nói đùa: “Không nghĩ tới em cũng quen cô ấy!”
Phùng Chi không hiểu sao lại bực mình vì câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của hắn, cũng cười nói: “Lúc đánh bài nghe mấy người Vương phu nhân nói, hai người không cần lóng lánh nước một dòng, đăm đăm lời chẳng cất nữa, cô ấy từ Anh quốc trở lại rồi.”
“Được thôi!” Thường Yến Hành tùy tiện đồng ý.
Phùng Chi lại không lên tiếng nữa, hắn quả nhiên vẫn không thèm để ý đến thái độ của cô, trong đáy lòng lại sinh ra hối hận vô cùng, cô đang làm cái gì chứ, vẫn luôn cảnh giác cao độ, sao lại tự dẫm chân lên chính tôn nghiêm của mình chứ.
Trời đầy sao rối loạn tùm lum, gió núi thổi qua chạc cây có con chim đậu, “phách” một tiếng đã bay xa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");