Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Dư tiểu thư nào?” Thường lão thái thái không nghĩ ra.
Tần Uyển nói: “Là Dư Mạn Lệ! Con gái của Dư Sơn.”
“Dư Sơn?” Thường lão thái thái bừng tỉnh hiểu ra: “Là ông ấy sao! Lúc trước hồi lão gia còn làm trong bộ quân chính, ông ấy nhận chức phó cục trưởng của sở hành chính, cũng thường lui tới trong phủ tìm lão gia chơi cờ!”
“Đúng là ông ấy.” Tần Uyển cười cười: “Bây giờ ông ấy đã là viện trưởng viện hành chính.”
Thường lão thái thái nghe thấy thế lại thất hồn lạc phách: “Nếu lão gia còn sống, nhất định còn ở phía trên ông ta.”
Tần Uyển không dám nói nhiều, qua một lúc lâu, mới nghe lão thái thái hỏi: “Bên đó nói gì với con?”
Cô trả lời: “Hai mẹ con bà ấy cũng rất nhiệt tình, lôi kéo mời con tới Hinh Nhã uống cà phê. Dư tiểu thư mới đi du học về, nói cho cùng là người đi nhiều biết nhiều, ngôn hành cử chỉ rất khéo léo.”
Thường lão thái thái không thích nghe điều này: “Nữ tử vô tài mới là đức, đã thấy nhiều việc đời…. Haizz!”
Tần Uyển nói: “Nghe Dư tiểu thư nói, lúc còn ở Anh quốc cũng đã từng nói chuyện yêu đương với nhị gia, có điều tính tình thiếu niên bốc đồng vấp phải hiểu lầm mà chia tay, bây giờ trong lòng rất hối hận. Con nghĩ nhị gia vẫn chưa tìm được người hợp ý, có phải cũng vì duyên cớ này hay không!”
Thường lão thái thái chân có chút mỏi, sai một hầu gái xoa bóp cho bà, lại hỏi: “Dư tiểu thư bao nhiêu tuổi?”
Tần Uyển nghĩ lại: “Năm nay hai mươi bảy, cầm tinh con thỏ.”
Thường lão thái thái nhíu mi: “Tuổi có chút lớn.”
Tần Uyển cười nói: “Tuổi nhị gia cũng không nhỏ.”
“Sao có thể so như vậy.” Thường lão thái thái không cho là đúng: “Đàn ông 30 như hoa trên cành, phụ nữ 30 đã là lá trà tàn, cô ấy đã 27…. Ngâm vài lần thì sẽ tàn.”
Tần Uyển cũng lớn tuổi mới gả đến, nghe bà ấy nói lời này chỉ cảm thấy chói tai, liền có cảm giác như cùng chung kẻ địch, ngượng ngùng nói: “Nhìn qua thì Dư tiểu thư vẫn rất trẻ, nhiều nhất chỉ tầm hai mươi.” Lại nói: “Nếu có thể cưới Dư tiểu thư, có thông gia như Dư Sơn, không cần nói đến nhị gia, ngay cả đại gia tứ gia muốn tìm công cán tốt cũng không phải chỉ là việc động mồm mép thôi sao. Mẹ cũng biết đó, mấy năm nay đại gia mưu chức cũng không thuận ý, chính là không có người tiến cử.” Lời nói có ý ám chỉ.
“Tự thân không lanh lợi, cho dù có ông trời tiến cử cũng vô dụng.” Thường lão thái thái biết cô con dâu đang oán hận nhưng cũng động lòng: “Vậy bên đó có ý tứ gì?”
Tần Uyển vội nói: “Dư phu nhân đang chờ tin bên phía chúng ta, xem nhị gia lúc nào rãnh rỗi, bên đó sẽ làm chủ mời khách.”
“Việc này không thể nói rõ trước mặt.” Thường lão thái thái trầm ngâm một lát: “Nếu tình chàng ý thiếp còn dễ xử lý, chỉ sợ Yến Hành không có ý đó, hắn biết được thì dù có mời cũng sẽ không đến. Con trước đừng truyền ra ngoài, mẹ tới nói với hắn.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");