Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vài bước đuổi theo Đoàn Dự, Mộ Dung Phục đưa tay nhấc hắn lên, không nghỉ chân mà tiếp tục hướng phía trước bay đi.
Gió thổi vù vù bên tai, cây cối vùn vụt lướt bên người, Đoàn Dự bị Mộ Dung Phục ôm lấy, không thể giãy ra, liền há mồm hô to, gió mạnh mẽ thổi vào làm hắn phải khép miệng, yên lặng mà nằm trong lòng Mộ Dung Phục.
Mộ Dung Phục càng bay càng nhanh, trong chốc lát đã ra khỏi thành Vô Tích. Đoàn Dự thấy y thân hình tiêu sái, đổi bước không thấy nửa điểm thở dốc, không khỏi hâm mộ trong lòng, thầm nghĩ, chờ về sau ta học xong Lăng ba vi bộ cũng sẽ giống như y thôi, khinh công thật giống như đi tản bộ, không mang theo một tia thở dốc.
Mới nghĩ xong, Mộ Dung Phục dừng lại, mang theo Đoàn Dự nhảy lên một cái cây cao, thấp giọng nói,
“Chớ nói gì, ngươi nhìn kìa”.
Đoàn Dự vội vàng ngậm miệng lại, theo hướng chỉ của Mộ Dung Phục thì thấy, ở triền núi cách đó không xa, hai nhóm người đang đứng đối nhau, không khí rất là khẩn trương, có vẻ giống như sắp liều chết mà đánh nhau.
Cẩn thận nhìn lại, làm sao là hai ba người. Rõ ràng là một đám người đấu với Nam Hải Ngạc Thần Nhạc Lão Tam.
“Tại sao lại là hắn?”. Đoàn Dự nhỏ giọng hỏi,
“Hắn không phải nên trở về Tây Hạ sao? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Còn những người đó là ai? Bọn họ ở đó đã xảy ra chuyện gì? Không khí tại sao lại căng thẳng như vậy a?”.
Thấy hắn cứ hỏi liên tiếp không nghỉ, Mộ Dung Phục nhịn cười ở bên tai Đoàn Dự đáp,
“Ngươi hỏi ta, ta làm sao biết?”.
Một luồng khí ấm theo lỗ tai lùa vào vạt áo, Đoàn Dự chỉ cảm thấy da đầu run lên, hơi hơi dời thân mình ra một chút, hướng người bên cạnh gầm nhẹ,
“Cách ta xa một chút!”.
Tay Mộ Dung Phục đặt bên hông Đoàn Dự bỗng dưng buông lỏng, hắn cả kinh thiếu chút nữa té xuống. Cũng may hắn nhanh tay lẹ mắt ôm lấy Mộ Dung Phục mới tránh khỏi bị vận rủi.
“Ngươi làm sao vậy?”. Sau khi thân hình ổn định, Đoàn Dự hất đầu nói,
“Ngươi có biết ngươi thiếu chút nữa làm ta ngã chết hay không!”
Mộ Dung Phục tặc lưỡi lắc đầu,
“Ngươi đứa nhỏ này, thật sự là khó hầu hạ. Là ngươi bảo ta cách xa một chút, ta vừa động xong, ngươi lại trách ta sao bỏ tay ra, vậy theo ý của ngươi, ta nên làm như thế nào?”
Đoàn Dự giật mình nghĩ ngợi một lúc lâu mới phun ra được một câu,
“Đừng ở gần như vậy mà nói với ta là được”.
“Ngươi nói là…”. Mộ Dung Phục mở miệng ở sau tai Đoàn Dự thổi nhẹ một hơi, ôn nhu hỏi,
“Như vậy sao?”.
Một cảm giác tê dại lan ra ở nơi bị hơi thở ấm nóng thổi vào, Đoàn Dự lấy khuỷu tay huých người bên cạnh, cả giận nói,
“Chính là như vậy, ngươi bị lãng tai sao?”.
Mộ Dung Phục ngoảnh mặt làm ngơ, thân thủ nhéo nhéo tai Đoàn Dự, ngón tay khéo léo còn ác ý xoa nắn vành tai hắn,
“Cái tai nhỏ này so với thế tử còn đáng yêu hơn”.
Đoàn Dự vô pháp ẩn nhẫn, nổi giận gầm lên một tiếng,
“Mộ Dung Phục!”. Thanh âm không lớn, nhưng lại kinh động đám người cách đó không xa.
“Kẻ nào!”. Đám người kia ấn tay vào đao, đều muốn động thủ, giống như chỉ chờ Mộ Dung Phục xuất hiện liền rút đao hướng tới.
Mộ Dung Phục cũng biết hành tung bại lộ, không chút hoang mang, dán bên tai Đoàn Dự nói một câu,
“Ở chỗ này chờ ta”. Sau đó, thả người nhảy xuống đứng lại một chỗ.
Đoàn Dự vẫn luôn cho rằng Mộ Dung Phục là kẻ đê tiện vô sỉ da mặt siêu dày, nhưng giờ phút này thấy y giống như thần tiên hạ phàm, khiến những người đó hoảng sợ kinh ngạc, hắn không khỏi cười nhạo, được võ lâm xưng là ‘Nam Mộ Dung’ cũng không phải là không có nguyên do. Chỉ thấy y phi thân hạ xuống như vậy, so với người khác mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Nghĩ đến đây, nghe thấy đám người kia hướng Mộ Dung Phục gào thét hỏi tên, Đoàn Dự vội thu liễm tâm thần, cẩn thận quan sát.
Mộ Dung Phục không kiêu ngạo không xiểm nịnh, không thở dài cũng không hành lễ, chỉ thản nhiên nói,
“Tại hạ đi ngang qua đây, vô tình nhìn thấy các vị, xin các vị anh hùng hảo hán bỏ qua, tại hạ vô cùng cảm kích”.
Đám người kia thấy Mộ Dung Phục không phải đến giúp đỡ Nhạc Lão Tam, sắc mặt cũng hơi dịu đi một chút, nhưng khẩu khí vẫn hung ác như cũ,
“Nếu là đi ngang qua, vì sao lại ở trên cây nghe lén?”.
Mộ Dung Phục dương môi cười, nghe bên tai không khí đột nhiên xao động, y nghiêng đầu tránh, cổ gió kia liền hướng phía trước mà đánh tới. Chỉ nghe được một tiếng hét thảm, đám người kia hoảng hốt tản ra, nằm trên mặt đất là một thi thể máu chảy đầm đìa. Cái đầu lăn lóc một bên, máu đỏ sậm theo chỗ bị chặt phun ra như vòi nước ướt cả một vạt đất.
Đoàn Dự mặc dù đã xem truyện kiếm hiệp… nhiều năm, nhưng cảnh máu tươi đầm đìa này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, dạ dày lập tức một trận quay cuồng, miệng liền nôn thốc, tay chân nhũn ra, thiếu chút nữa mất khí lực mà ngã xuống.
“Nhạc Lão Tam, ngươi dám giết huynh đệ trong bang ta!”. Đám người kia hoảng sợ lập tức hóa bi phẫn, đao kiềm, gậy trúc gõ lộp cộp, tư thế hết sức căng thẳng.
Đoàn Dự còn đang nôn mửa, mật đắng gì đều bị nôn ra sạch sẽ. Tiếng xôn xao cách đó không xa vẫn không khiến cho hắn chú ý, hiện tại trong mũi đều toàn là mùi máu tươi nồng nặc, thân mình nhũn ra ghé vào thân cây, hai chân hắn giẫm lên khoảng không, bất ngờ không kịp đề phòng mà ngã xuống.
Tiếng kêu sợ hãi ở cổ họng còn chưa bật ra, một đạo thân ảnh từ phía sau bay tới, tiếp lấy Đoàn Dự rồi phi tới trước đám người kia đứng lại.
“Kiều huynh đệ đến rồi”. Đám người kia vừa thấy người đi tới, lập tức mừng rỡ nhảy lên phía trước hô lớn,
“Kiều huynh đệ, chính người này đã giết huynh đệ trong bang chúng ta”.
Người vừa tới đúng là Kiều Phong. Chỉ thấy hắn buông Đoàn Dự, hướng đám người đó chắp tay nói,
“Các vị, Kiều mỗ đến chậm”.
Mộ Dung Phục lúc thấy Đoàn Dự sắp ngã xuống, liền lắc mình tránh khỏi trảo phong của Nhạc Lão Tam, đánh một chưởng khí lại nơi vừa phát ra. Nhạc Lão Tam vốn yêu thích đánh nhau với người có võ công cao cường, thấy Mộ Dung Phục cầm kiếm chắn tới, động tác mang đầy nội lực, lập tức mừng rỡ trong lòng, liền nhảy xuống khởi chiêu đánh qua, miệng hô lên,
“Hảo hảo hảo, võ công của ngươi không tồi, ngươi theo ta đùa giỡn a. Vừa rồi đám rùa này thật sự là mất mặt, tuyệt không đánh, lão tử chỉ cần hai giây đã vặn gãy đầu bọn họ, thật vô nghĩa!”.
Đám người kia nghe Nhạc Lão Tam khẩu xuất cuồng ngôn như vậy, trong lòng phẫn nộ, đều muốn rút binh khí xông lên phía trước báo thù cho các huynh đệ bị giết, nhưng đã bị Kiều Phong ngăn lại.
Mộ Dung Phục không muốn cùng Nhạc Lão Tam dây dưa, sau khi lấy mấy chiêu ứng phó, thấy bên kia Đoàn Dự ngã mạnh xuống, đang muốn chạy ra đỡ hắn, năm ngón tay của Nhạc Lão Tam lại phóng lên, hai người liên tục đánh nhau, Mộ Dung Phục nhất thời không thoát thân được, trong lòng vừa phiền vừa vội.
Đoàn Dự sau khi được đặt xuống, tránh xa thi thể gần mình ra, mùi máu tươi càng lúc càng nồng đậm, lúc này ***g ngực lại đảo lộn, xoay người đi đến một bên nôn thốc nôn tháo.
Kiều Phong nhìn thoáng qua Đoàn Dự, tiến lên xem xét cỗ thi thể, xúc động phẫn nộ hướng mọi người nói,
“Từ miệng vết thương, xem ra huynh đệ trong bang đã bị giết từ trước, không phải cùng một người gây ra. Việc này đột ngột xảy ra, mọi người hãy điều tra trước rồi mới quyết định”.
Kiều Phong nói chuyện rất có lý, nhưng hắn mới nói xong, đám người Cái Bang đều cả giận phản bác,
“Rõ ràng là cùng một người giết chết, biện giải làm gì? Huynh đệ lúc trước chết ta không chứng kiến. Nhưng mới vừa rồi Vương huynh đệ bị ác nhân kia sát hại ngay trước mắt chúng ta, chẳng lẽ còn giả bộ không biết sao?”
Đoàn Dự khó khăn nôn hết uế vật trong dạ dày, thân mình dựa vào thân cây mà đứng dậy, thấy đám người Cái Bang dõng dạc, lại thấy Mộ Dung Phục đang đối phó với Nhạc Lão Tam, lập tức nổi giận bừng bừng, tiến lên phía trước hất đầu nói,
“Uy! Ta nói các ngươi nghe, thật sự là đứng nói chuyện không đau thắt lưng. Các ngươi nếu muốn báo thù, tại sao không đi đối phó với ác nhân kia? Một đám ở bên cạnh đàm luận, lại để một người không quen biết thay các ngươi chống đỡ, thật không biết xấu hổ”.
Nói xong câu cuối cùng, Đoàn Dự do chưa nôn hết mà hướng bọn họ phỉ nhổ một hơi.
Cũng chẳng trách dù Đoàn Dự chán ghét Mộ Dung Phục như vậy, lại muốn thay y nói chuyện, chỉ vì trong lòng Đoàn Dự, mọi chuyện thuần túy phân chia thành tốt và xấu. Mộ Dung Phục trêu đùa hắn, làm hắn có phản cảm, nhưng hiện giờ đệ tử Cái Bang cùng Nhạc Lão Tam đối địch, lại làm cho Mộ Dung Phục tự dưng nhận lấy tai họa, có thể nào kêu hắn không sinh khí?
Đoàn Dự chỉ cảm thấy việc này cực kỳ bất công, tuyệt đối không thể nói một chữ “hảo”, lập tức bất chấp tất cả tiến lên, sau một hồi võ mồm cực nhanh, mới thấy đệ tử Cái Bang sắc mặt đại biến, hình như có ý muốn giáo huấn mình, lúc này mới vội vội vàng vàng mà trốn sau lưng Kiều Phong.
Kiều Phong nguyên là một lòng một dạ chỉ để ý đến đệ tử Cái Bang, khi nghe Đoàn Dự nhắc nhở mới phát hiện Mộ Dung Phục cùng Nhạc Lão Tam đang đấu tới gấp rút. Từ bên ngoài đánh giá, Mộ Dung Phục kiếm pháp như nước chảy mây trôi, chiêu thức liên miên không dứt, nghiễm nhiên không cần đem hết toàn lực, cũng đã làm Nhạc Lão Tam đánh trả không xuể.
Kiều Phong trước trấn an đệ tử Cái Bang, sau mới đối Đoàn Dự nói,
“Vị huynh trưởng kia của ngươi kiếm pháp trác tuyệt, chắc chắn sẽ không mệt mỏi, vị huynh đệ xin hãy an tâm”.
Kiều Phong trời sinh tính rộng rãi dũng cảm, cũng không ngại Đoàn Dự tuổi tác còn nhỏ, nói chuyện với hắn như với người khác, còn dùng từ ‘huynh đệ’ mà xưng hô, hảo cảm trong lòng Đoàn Dự đối với hắn tăng thêm.
Trong lòng biết Kiều Phong tuyệt không để chuyện bất công xảy ra, nội tâm Đoàn Dự hơi yên ổn. Nghĩ lại muốn nói, quái! Chính mình không có việc gì sao lại thay y để tâm? Tốt nhất để y chết ở chỗ này, sau đó nội dung vở kịch không hề có Mộ Dung Phục, chính mình cũng không cần cả ngày lo lắng Yến Quốc được phục hưng, mười năm sau cũng vững vàng đường hoàng cưới Vương Ngữ Yên sống hạnh phúc.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Đoàn Dự không khỏi nhếch lên, mới cảm thấy trong lòng vui vẻ được hai phút, Mộ Dung Phục liền bức lui Nam Hải Ngạc Thần mà thả người nhảy đến, ôm lấy Đoàn Dự bay trở về cành cây, cất cao giọng nói,
“Nhạc Lão Tam, hôm nay ta không cùng ngươi dây dưa. Nếu muốn luận võ, người trước mặt ngươi đủ cho ngươi đánh tới ngày mai”. Nói xong, lại hướng Kiều Phong nói,
“Đa tạ thiếu hiệp đã cứu hiền đệ của ta”.
Kiều Phong chắp tay cười đáp lễ,
“Không có việc gì, đừng khách sáo”. Nhưng trong lòng ngầm sợ hãi than, thiếu niên này tuổi còn trẻ mà kiếm pháp đã trác tuyệt, về sau tiền đồ không giới hạn, có thể vượt xa cả mình.