Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong chùa Vạn Tân, bốn người Ngũ Hạ Cửu, Mễ Thái, A Miêu và Lý Thiên Thiên cố gắng đập vỡ bụng của tượng Phật bằng bàn và lư hương.
Vết rạn nứt dần dần kéo dài thuận theo những “đấu nối” giữa phần bụng và các bộ phận khác của tượng Phật.
Một cú đập cuối cùng khiến cả phần bụng của tượng Phật đều vỡ nát và rơi vãi trên đài sen, đi kèm với đó là những tiếng “ầm ầm” vang lên.
“Có gì đó thật này!” Mễ Thái cúi đầu nhìn, đoạn hô lên một tiếng đầy kinh ngạc.
Ngũ Hạ Cửu ngồi xổm xuống, cậu dỡ mấy tảng đá nứt vỡ ra, một cái túi vải màu đen nằm lẫn lộn giữa đám đá vụn lộ ra trước mắt.
Cái túi này giống y chang cái túi vải tìm được bên trong chuông Thanh Đồng.
Còn thứ ở bên trong túi vải là gì thì chẳng cần phải nói cũng biết.
Ba người bọn Mễ Thái không khỏi hớn hở.
“Quan chủ, chúng ta mau mở ra coi đi!” Mễ Thái vội vã nói.
Ngũ Hạ Cửu thoăn thoắt mở túi ra. Quả nhiên, bên trong túi vải có hai chi khác của Bạc Thiện.
“Tốt quá rồi.” A Miêu thở phào một hơi.
Cuối cùng cũng tìm đủ tứ chi của Bạc Thiện rồi.
Ngũ Hạ Cửu cũng không nhịn được nở một nụ cười nhè nhẹ, cậu bảo: “Chúng ta mau đi thôi.”
Ba người bọn Mễ Thái gật đầu, bọn họ thu dọn rồi mang đồ ra đại điện của chùa Vạn Tân.
Một mình Ngũ Hạ Cửu đi phía đằng trước.
Cậu đi đến trước cánh cửa lớn của chùa Vạn Tân, vừa mới mở ra một khe hở nhỏ đã sững cả người, đôi mắt cậu co lại, mặt mày biến sắc.
Chỉ thấy trên con đường nhỏ dài tít tắp ngoài cửa chùa Vạn Tân có một bóng hình vừa kì dị vừa quen thuộc đang bước tới.
Dưới ánh trăng, tốc độ đi của cái bóng đen đó rất nhanh.
Dĩ nhiên, lúc này bọn cậu không thể ra ngoài được, bởi lẽ một khi đã ra ngoài, bọn cậu sẽ đụng phải cái bóng đen ấy, tới lúc đó e rằng…
Ngũ Hạ Cửu gấp gáp suy nghĩ. Tiếp đó, ba người Mễ Thái còn chưa kịp lên tiếng hỏi, Ngũ Hạ Cửu đã lập tức đóng chặt cửa chùa Vạn Tân, đồng thời cài then cửa lại.
Ngũ Hạ Cửu quay người, vội nói: “Đi thôi! Mau quay lại! Hoàng Tài Phóng tới rồi, ông ta đang ở bên ngoài ấy.”
Ba người Mễ Thái, A Miêu và Lý Thiên Thiên nghe vậy bèn không khỏi trừng lớn hai mắt, bọn họ lập tức kinh hãi đến mức tim đập thình thịch.
Chẳng kịp để nói thêm gì nữa.
Ba người vội vàng theo sau Ngũ Hạ Cửu, bọn họ lại quay vào đại điện.
“Quan chủ à, chúng ta phải làm sao bây giờ…”
Giọng nói của A Miêu run rẩy.
Lúc này, cửa chùa Vạn Tân đã được đóng chặt, đại điện chùa Vạn Tân cũng đóng kín.
Thế nhưng chẳng ai dám chắc chắn rằng nơi này sẽ an toàn, bởi lẽ “nguy hiểm” đang từng bước lại gần bọn họ.
A Miêu vừa dứt lời thì cửa chùa Vạn Tân vang lên một tiếng “rầm”.
Rất rõ ràng, Hoàng Tài Phóng đang ở bên ngoài và muốn phá cửa để xông vào.
Tiếng rầm vừa rồi không khỏi khiến ba người A Miêu, Mễ Thái và Lý Thiên Thiên sợ đến mức run lẩy bẩy.
Tiếp đó, cửa chùa Vạn Tân bắt đầu bị đạp liên tiếp.
Tiếng đạp nọ nối tiếp tiếng đạp kia như thể muốn đạp vả vào đầu quả tim của bọn Mễ Thái, khiến bọn họ không khỏi thấp thỏm lo âu.
Càng là lúc nguy hiểm thì càng cần phải bình tĩnh đối mặt.
Ngũ Hạ Cửu nhìn tứ chi của Bạc Thiện được bọc trong túi vải màu đen và tượng Phật chùa Vạn Cổ đặt trong màn cửa cũ nát, trong lòng cậu dần dần nhen nhóm một ý nghĩ.
Ngũ Hạ Cửu ngẩng đầu, nhanh chóng nói: “Nghe đây, tôi muốn mọi người…”
…
Cuối cùng, dưới những tiếng đạp liên tiếp, cửa chùa Vạn Tân vang lên một tiếng “rầm” nặng nề.
Then cửa bằng gỗ đã gãy và rớt trên mặt đất, hai cánh cửa gỗ cũng bị đạp văng ra.
Thân hình của Hoàng Tài Phóng xuất hiện, ông ta nhìn quanh ngôi chùa với vẻ mặt u ám.
Cuối cùng, ánh mắt của ông ta dừng lại ở đại điện đã đóng chặt cửa, ông ta chầm chậm nhếch khóe miệng và đi về phía bên đó.
Tiếng đạp cửa đã không còn, bên trong chùa Vạn Tân yên tĩnh như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Hai tay Hoàng Tài Phóng đặt trên cánh cửa gỗ đã khép chặt của đại điện, ông ta từ từ đẩy cửa, từng tiếng nặng trĩu truyền tới bên trong đại điện, nghe như thể đang nói với những kẻ đang trốn trong đó rằng ông ta tới rồi.
Bên trong đại điện tối om, Hoàng Tài Phóng đứng ở trước cửa, ông ta mượn ánh trăng sáng để quan sát tình hình bên trong.
Phần bụng của tượng Phật đã bị đập nát, chuông Thanh Đồng vốn được treo trên xà ngang cũng đổ trên mặt đất…
Không cần nhìn kĩ Hoàng Tài Phóng cũng biết, thứ đồ được cất giấu ở nơi đây đã bị người ta tìm thấy.
Đôi mắt đục ngầu của ông ta lóe sáng, tiếp đó ông ta bước vào bên trong đại điện.
“Ở đâu đây…” Hoàng Tài Phóng nói nhỏ.
Ra đi chứ, đừng trốn nữa, chúng mày không thoát khỏi lòng bàn tay của tao đâu…
Đúng lúc ấy, phía sau một cái cột trong đại điện vang lên chút tiếng động, nghe như kiểu có ai đó vì sợ hãi mà run rẩy, sau đó lại lập tức khắc chế lại.
Mặc dù tiếng động đó rất nhỏ, hơn nữa nó cũng biến mất rất nhanh, thế nhưng Hoàng Tài Phóng vẫn nhận ra được.
Ông ta đột nhiên ngoác miệng thật to, lớp da lỏng lẻo rớt xuống một tẽo, nom cực kì đáng sợ.
Hoàng Tài Phóng thấy vậy bèn lập tức quay người đi về phía sau cây cột kia.
Lúc tới gần, ông ta nom thấy phía sau cây cột loáng thoáng bóng người, một bóng người đang khẽ run rẩy.
Nụ cười bên khóe miệng của Hoàng Tài Phóng đã ngoác đến tận mang tai, ông ta giơ cánh tay đã bị lột sạch da kia lên, đoạn vói ra sau cây cột…
“A!” Chẳng kịp phòng bị, Hoàng Tài Phóng lập tức kêu lên đầy đau đớn.
Bởi lẽ thứ mà ông ta túm được không phải là người, mà là một pho tượng Phật.
Lòng bàn tay từng bị tràng hạt tổn thương trước đó chạm phải tượng Phật thì rách ra làm đôi. Những tiếng “xèo xèo” vang lên, da thịt trên tay ông ta bị thiêu cháy.
Hoàng Tài Phóng không có bất cứ phòng bị nào cả, ông ta đau đến mức hét khản cả cổ.
Lúc Hoàng Tài Phóng ném pho tượng Phật ra thì bóng người phía sau cây cột cũng xuất hiện.
Một tay người đó giơ lên cao, tiếp đó, thứ đồ trên tay người đó đập xuống đầu Hoàng Tài Phóng một cách vô cùng chính xác… Thứ đồ đó là một pho tượng Phật.
Tượng Phật lập tức vỡ tan.
Hoàng Tài Phóng còn chẳng kịp rên một tiếng đau đớn, bóng người đó đập ông ta xong thì nhanh chóng quay người chạy ra khỏi đại điện.
Hoàng Tài Phòng chỉ kịp trông thấy túi vải màu đen sau lưng bóng người kia.
Ánh mắt hung dữ tột cùng, vẻ mặt trở nên dữ tợn và đáng sợ, ông ta lập tức đuổi theo.