Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vào trong phòng, đỡ Ngôn Phi Ly đến giường, cởi chiếc áo choàng đã bị tuyết làm ướt sũng ra, Hoa Hương Diễm trông thấy thân hình tròn tròn bị y che giấu bấy lâu, không khỏi kinh ngạc.
“Hoa, Hoa tướng quân… Thỉnh nhanh, nhanh đi tìm Thu, Thu đại phu…” Ngôn Phi Ly khó nhọc thở, nắm chặt tay Hoa Hương Diễm. Một trận đau thắt từ bụng lại trồi lên, tay vô thức dùng lực.
Hoa Hương Diễm bị y nắm đến phát đau, tâm trạng cũng thêm lo sợ.
“Ngôn tướng quân! Ngươi rốt cuộc làm sao?”
“Nhanh, nhanh đi…” Ngôn Phi Ly không cố hơn được, chỉ cảm thấy trong bụng đang ra sức giãy dụa để cố thoát khỏi sự gò bó này.
“Bảo, bảo hắn… Nước, nước ối của ta vỡ, vỡ rồi…” Ngôn Phi Ly đau đớn không thôi ngã nhào trên giường.
Không rõ bao lâu sau, Hoa Hương Diễm cuối cùng mặt mũi tái mét vội mang Thu Diệp Nguyên đến. Lúc này Ngôn Phi Ly đang đau không chịu nổi mà cuộn mình lăn lộn trên giường.
Thu Diệp Nguyên vừa thấy bộ dạng của Ngôn Phi Ly, không nói nhiều, lập tức đến bên đè ngửa y ra, không cho y cuộn mình nữa.
“Mau! Mau giúp ta lật ngửa hắn!” Thu Diệp Nguyên không khách khí mà đối Hoa Hương Diễm thần chí đã sớm đình trệ nói.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Hoa Hương Diễm vẫn đến đè Ngôn Phi Ly ra, trừng mắt nhìn cái kéo trong tay Thu Diệp Nguyên, hỏi.
Thu Diệp Nguyên không để ý tới hắn. Đông tác nhanh nhẹn mà “roẹt roẹt” cắt rách quần Ngôn Phi Ly, đẩy hai chân y.
Đưa tay dò xét, nước ối đã vỡ được một lúc rồi, sản môn (cửa mình của sản phụ >” dây thừng bằng vải bố), chân tay luống cuống, không biết nên làm sao cho ổn.
Bắc Đường Ngạo đi đến, đoạt lấy bố thắng, lạnh lùng nói:
“Còn không thấy? Nhanh đi đun nước!”
Hoa Hương Diễm bị ánh mắt sắc bén của Bắc Đường môn chủ làm phát hãi, vội buông Ngôn Phi Ly, lui ra ngoài.
“Từ từ!” Bắc Đường Ngạo nhìn trừng trừng Hoa Hương Diễm, “Ở ngoài trông coi Trúc viên, không được để bất kì kẻ nào vào đây!”