Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đồ Tiểu Nhất là tiểu thỏ con ở Thượng Thư phủ, y đã tu luyện được từ một tiểu thỏ con thành một tiểu thỏ tinh. Mấy tiểu thỏ khác đều đi đến nơi linh khí dồi dào như thâm sơn cùng cốc để tu luyện, chỉ có Đồ Tiểu Nhất còn ở chỗ này. Cho nên đến bây giờ y vẫn biến hóa không được ổn định.
Bất quá, y rất thích nơi này, ngoại trừ có thể ở phía sau biệt viện chơi xích đu phơi nắng, còn có một đám các thị nữ các tỷ tỷ xinh đẹp mỗi ngày cho y rất nhiều đồ ăn. Quan trọng nhất là... Thượng Thư phủ có cả đại trù am hiểu làm điểm tâm ở kinh đô. Miễn là Thượng Thư đại nhân Mục Nham ở trong phòng, trên bàn vĩnh viễn đều bày đầy đủ các điểm tâm mỹ vị có kiểu dáng tinh xảo.
Mặc dù, Đồ Tiểu Nhất có cảm giác Thượng Thư đại nhân kia có điểm kỳ quái.
......
Hôm nay, thời điểm Mục Nham đang tắm rửa, chợt nghe thấy trên cái bàn ở gian ngoài truyền ra tiếng động. Nghĩ đến một tên, trong đầu tự giác hiện ra bộ dáng ăn điểm tâm của y khi lần đầu tiên gặp mặt, ngồi chồm hổm trên bàn ăn điểm tâm, trong đôi mắt ngập nước thật to hiện ra vẻ thỏa mãn khi được ăn ngon... Ăn đến phấn khởi còn lắc lắc cái mông vẫy vẫy cái đuôi tròn tròn nhỏ nhỏ.
Ai cũng không biết, bề ngoài của Thượng Thư đại nhân lạnh lùng nghiêm túc, kỳ thật đối với mấy động vật lông mềm mềm moe moe không hề có sức chống cự. Bất quá y rất thông minh, hắn vừa định đến gần, tiểu thỏ con nháy mắt liền chuồn mất.
Từ đó, mỗi khi Mục Nham nhớ đến tiểu thỏ con lắc lắc cái đuôi nhỏ bộ dạng vui mừng tâm hắn liền ngứa ngáy.
Sau này, hắn rốt cuộc cũng tìm được một biện pháp, tìm đến vị đại trù nổi danh chuyên làm về điểm tâm ở kinh đô, mỗi ngày để vài món điểm tâm tinh xảo trong phòng. Quả nhiên, tiểu thỏ con lại mò đến.
Mà người trong phủ từ đó về sau có thêm một nhiệm vụ quan trọng, đó là không được ăn đồ ngọt Thượng Thư đại nhân để ở trong phòng, phải sớm dọn xong điểm tâm trên bàn sao cho đa dạng nhất.
Mục Nham đứng dậy lau khô nước sau đó mặc quần áo đi ra ngoài, vừa bước ra liền thấy trên bàn có một cục lông trắng trắng tròn tròn.
Đồ Tiểu Nhất ngồi xổm trên bàn, dùng vuốt nhỏ bắt lấy một miếng điểm tâm, a ô... Trong mắt toát ra mấy ngôi sao lấp lánh, hứng khởi lắc cái mông cùng cái đuôi.
Mục Nham hắc giọng khóe mắt không nhịn được toát lên ý cười, chậm rãi đến gần. Đồ Tiểu Nhất đã quen hắn nên không còn sợ nữa. Phồng má nhồi đầy thức ăn, vừa nhai vừa ngẩng đôi mắt to tròn hồng hồng lên nhìn hắn.
Mục Nham kiềm chế khát vọng muốn ôm y vào lòng mà xoa xoa, nhẹ nhàng nhéo nhéo mông của tiểu thỏ con, "Nếu đã ăn đồ của ta, vậy thì phải thành thành thật thật làm ấm giường cho ta."
Đồ Tiểu Nhất chớp chớp đôi mắt ngập nước, y đáp ứng.
Tuy y là một tiểu thỏ con, nhưng Đồ Tiểu Nhất luôn tự nhận mình là một tiểu thỏ con vừa ngoan ngoãn vừa tốt bụng chưa bao giờ chiếm tiện nghi người khác!
Cho nên nếu đã ăn điểm tâm của người ta, thì làm ấm giường cho người ta và vân vân mây mây là điều rất tự nhiên.
Về phần nghĩa của làm ấm giường... Đồ Tiểu Nhất tỏ vẻ, không phải là phụ trách sưởi ấm ổ chăn sao?
Dù sao từ sau khi ăn điểm tâm của hắn, y căn bản mỗi ngày không có quay về cái ổ nhỏ của mình để ngủ.
Y quả nhiên là một bé thỏ con tốt! Thỏ con trắng trắng bị hắn tắm rửa mang lên giường, mềm thành một đoàn nằm trên người Mục Nham.
Bởi vì ăn quá nhiều, Đồ Tiểu Nhất đành nằm ra hình chữ đại ( 大) - hình người nằm dang ra hai tay hai chân, lộ ra một cái bụng nhỏ nhỏ phủ đầy lông tơ màu trắng.
Mục Nham nhìn thấy liền cười cười, nâng tay đặt lên cái bụng nhỏ tròn của Đồ Tiểu Nhất nhẹ nhàng xoa xoa giúp y tiêu thực.
Cứ như vậy, Đồ Tiểu Nhất liền an an ổn ổn ngủ.
Nhìn tiểu thỏ con ngủ say sưa, Mục Nham dừng một chút, dựa vào kinh nghiệm cũ, kế tiếp... Hắn nghĩ, không khỏi gắt gao nhìn chằm chằm đối phương.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, bạch quang chợt lóe, nơi Đồ Tiểu Nhất đang ngủ, thế nhưng lại chậm rãi hiện ra một thiếu niên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trắng noãn. Bộ dạng y thoạt nhìn mười lăm mười sau tuổi, mi mục thanh tú. Trên đỉnh đầu còn có một đôi tai thỏ thật dài, đáng yêu hòa chút hương vị bí ẩn hấp dẫn.
Nhìn bộ dáng như vậy, Mục Nham từ trước đến giờ lúc nào cũng giữ mình trong sạch đột nhiên miệng lưỡi có chút khô, ngón tay thon dài đang xoa xoa bụng nhỏ của y chợt không thể khống chế dao động, làn da mịn màng làm hắn yêu thích đến mức không muốn rời tay.
......
Sáng sớm hôm sau, lúc Đồ Tiểu Nhất từ trong ổ chăn chui ra, người bên cạnh đã thượng triều. Y nhìn đến ngực mình có thêm vài dấu hồng hồng, ngốc ngốc sửng sốc cả buổi.
Tại sao gần đây y lại thường xuyên bị muỗi đốt?
......
Mục Nham hạ triều, không để ý mấy quan viên gần đó, vội vã lên kiệu, phân phó mấy người nhanh chóng nâng kiệu trở về.
Vừa tới cửa, hắn liền bị một người trẻ tuổi mặc y phục màu xanh trắng ngăn lại.
"Đại nhân, bần đạo xem trong quý phủ yêu khí tràn ngập....."
"Tốt lắm." Nguyên bản chờ đối phương mở miệng Mục Nham đột nhiên đáy mắt buồn bả, mở miệng thản nhiên đánh gảy đối phương trong lời nói, "Đây là ta quý phủ chuyện, đạo trưởng nhiều lo lắng."
Đạm mạc lời nói ngầm có ý mười phần cảnh cáo ý tứ hàm xúc, thẳng làm cho nghỉ chân ngoài cửa niên kỉ nói nhỏ nhân nhíu mày.
"Được rồi." Nguyên bản Mục Nham đang chờ đối phương mở miệng liền trong ánh mắt hiện lên chút buồn bã, hắn thản nhiên đánh gãy lời nói của gã, "Đây là chuyện của quý phủ, đạo trưởng không cần lo lắng nhiều." Trong lời nói ngầm chứa mười phần ý tứ cảnh cáo, thẳng tới mức làm cho người trẻ tuổi đứng ngoài cửa nhíu mày.
Mục Nham đi vào, theo thường lệ đi đến viện của tiểu thỏ con đang ở, quả nhiên nơi đó vây quanh một đống thị nữ. Chính giữa có một cái xích đu dây thừng, một con vật mềm mềm nằm úp sấp ở mặt trên phơi nắng. Chung quanh một đám thị nữ bị manh đến choáng, tâm trong nháy mắt đều mềm, mỗi người đều lấy một ít điểm tâm nhỏ cẩn thận lấy lòng.
Mục Nham xem xong mặt đen một nửa, ho khan một tiếng thật mạnh, thị nữ xung quanh nháy mắt hoàn hồn, "Đại nhân..."
"Đều lui xuống hết đi."
Các nàng nhìn thấy sắc mặt Mục Nham không tốt, lại nhìn vào mắt của Đồ Tiểu Nhất, đành phải lui ra.
Mục Nham chậm rãi đến gần, đem tiểu thỏ con nằm trên xích đu đang cầm một khối điểm tâm đắc ý gặm bắt vào trong ngực.
Hai mắt Đồ Tiểu Nhất vừa thấy hắn, bởi vì miệng đang vội gặm điểm tâm, cho nên y đành phải lấy mông cọ cọ đối phương, xem như đang mừng hắn về.
Mục Nham chỉ cảm thấy bụng bị một thứ gì đó mềm mềm cọ đến hai chân tê dại, bụng dưới căng thẳng, thân thể hơi cứng ngắc.
Có lẽ, hắn nên tìm một cơ hội làm rõ. Hôm nay khi Mục Nham trở về, hắn ở trước cửa nhìn thấy tên trẻ tuổi đó.
Hắn không để ý đến gã, lập tức đi vào trong phủ, không ngờ lại không thấy Đồ Tiểu Nhất ở sau viện, hắn hỏi một thị nữ, liền biết tiểu thỏ con vừa mới đi ra cửa sau, trong nháy mắt sắc mặt hắn trắng bệt
Hắn lập tức vội vàng xoay người chạy ra ngoài.
......
Đồ Tiểu Nhất không nghĩ mình vất vả lắm mới bò ra khỏi viện, liền gặp một tên đạo sĩ đuổi theo không dứt.
Mà y còn hoảng loạn trốn vào một cái ngõ cụt!
Nhìn thấy gã ngày càng đến gần, Đồ Tiểu Nhất sợ đến không khống chế được, trong nháy mắt biến thành một thiếu niên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Mắt hạnh to tròn ngập nước khiến người ta vừa nhìn tâm cùng thần sắc liền bối rối, răng nanh trắng noãn cắn chặt, đôi môi hồng nhuận như cánh hoa mím lại, mềm mại đáng yêu thẳng vào tâm người xem khẽ nhúc nhích, muốn tự mình đến kiểm tra.
Tên đạo nhân trẻ tuổi nhất thời đứng sững sờ, sau khi tỉnh ngộ lại, trong nháy mắt mặt đỏ bừng thì thào tự nói, "Sư phụ nói rất đúng, quả nhiên yêu quái có khả năng mê hoặc lòng người..."
Phía sau, một giọng nói xen lãnh hàn ý và lửa giận khẽ vang lên, "Ngươi đang làm cái gì?!"
Lập tức một đạo bóng người bay nhanh xẹt qua đạo sĩ trẻ tuổi, ôm Đồ Tiểu Nhất vào ngực. Đồ Tiểu Nhất chỉ cảm thấy cả người ấm áp, Mục Nham dùng áo của mình bọc y lại đến kín mít.
Đạo sĩ trẻ tuổi phía sau cũng hồi phục tinh thần lại, sắc mặt lại đỏ lên, chỉ vài Đồ Tiểu Nhất: "Mục đại nhân, ta đã nói qua quý phủ yêu khí tràn đây, yêu vật này..."
"Ta cũng đã nói qua, đó là chuyện của ta." Mục Nham thản nhiên nhìn gã một cái, ánh mắt lạnh lùng cùng giọng nói như băng hàn làm cho gã ngừng nói.
Thẳng đến Mục Nham muốn dẫn người rời đi, đạo sĩ trẻ tuổi dùng thân ngăn lại, "Y..."
Mục Nham kẽ động thân, lướt qua đạo dĩ, hắn quay lại nhìn gã, cuối đầu gằn từ chữ: "Hắn là của ta." Sát ý trong lời cảnh cáo lan khắp bốn phía.
Nói xong, hắn ôm lấy Đồ Tiểu Nhất đang ngốc lăng vươn chân dài mà đi, bỏ lại đạo sĩ trẻ cũng ngốc lăng đứng ở đó. Trong nháy mắt vừa rồi, trên người đối phương phát ra cổ khí áp so với sư phụ gã còn nồng hậu hơn.
......
Bên nay, Mục Nham khó khăn ôm Đồ Tiểu Nhất đang bị bọc kín trở về phòng.
"Ngươi tên gì?"
Mục Nham không muốn dọa đến y, lời nói cực nhẹ nhàng hỏi. Thấy người bị kinh hách chưa bĩnh tĩnh, hắn bưng một dĩa điểm tâm lại.
Đồ Tiểu Nhất rốt cuộc hoàn hồn. Y dừng một chút, nuốt nước bọt, vươn móng vuốt trắng nõn rất nhanh lấy đi một khối, nhẹ dùng khóe mắt liếc nhìn Mục Nham một cái, vừa gặm điểm tâm vừa hàm hàm hồ hồ nói, "Ta là Đồ Tiểu Nhất... Ngươi không sợ ta sao?"
"Tiểu Nhất....." Mục Nham nỉ non một lát, gặp đối phương ăn cái gì, mới yên lòng, lập tức có chút buồn cười, "Sợ ngươi ăn ta?" Dừng một chút nhìn thấy đối phương ăn cái gì khi trước ngực lộ ra phong cảnh, như là nghĩ tới cái gì, lại ý vị thâm trường mở miệng, "Vậy ăn đi."
"Tiểu Nhất..." Mục Nham nỉ non một lát, thấy y đang ăn, mới yên lòng, lập tức có chút buồn cười, "Sợ ngươi ăn ta?" Dừng một chút nhìn thấy người trước đang ngồi ăn, trước ngực lộ ra phong cảnh, như là nghĩ tới cái gì đó, ý vị thâm trường mở miệng, "Vậy ăn đi."
Đồ Tiểu Nhất ngẩng đầu dừng lại động tác đang ăn, ngốc ngốc nhìn hắn trong chốc lát, còn thật sự trả lời: "Thỏ không ăn thịt."
Hắn ăn điểm tâm hậu tri hậu giác nghĩ, bị phát hiện, có lẽ hắn cũng muốn bàn độ sâu sơn đi, bất quá, về sau ăn không đến này đó điểm tâm hảo luyến tiếc.
Y ăn điểm tâm hậu tri hậu giác nghĩ, bị phát hiện, có lẽ y sẽ đi đến núi sâu đi, về sau không được đến nơi này ăn điểm tâm rất luyến tiếc.
Mục Nham thu thần sắc buồn bã của y vào trong mắt, có chút buồn cười tới gần, ý xấu liếm mấy mảnh vụn trên miệng y.
Đồ Tiểu Nhất hoảng sợ, chạy nhanh đẩy người ra, gắt gao che chở nửa khối điểm tâm trong lòng ngực, "Ngươi ngươi ngươi muốn ăn thì ăn điểm tâm của mình đi... Đừng liếm của ta..."
Mục Nham trong lúc nhất thời dở khóc dở cười, lại chậm rãi tới gần hai tay đem mấy khối điểm tâm ra sau tiểu thỏ con, đè thấp tiếng nói khiến Đồ Tiểu Nhất tim đập không ngừng.
"Ta là nói...... Ngươi tới ăn ta."
Đồ Tiểu Nhất vừa định phản bác lần nữa thỏ không ăn thịt, liền bị hắn áp tới chặn miệng. Một trận vừa ma sát vừa mút vào, Đồ Tiểu Nhất cảm thấy cả thân mình có chút tê dại, y có chút khó chịu học đối phương cắn về...
...... Có vẻ, cảm giác không tệ lắm.
Thời điểm Đồ Tiểu Nhất bị hôn đến mơ hồ, nghe giọng nói đối phương mang theo thở dốc đứt quãng vang lên "Tiểu Nhất, để ta dạy ngươi... Như thế nào ăn luôn ta... Sau đó, ăn cả đời..."
【END】
27/8/2021