Khi đã nhận ra được việc mình làm sẽ không có kết quả tốt, nhận ra được trước mắt là đường cùng, dĩ nhiên cần phải từ bỏ, lập tức quay đầu.
Nhưng mà điều dường như ai cũng biết đó, việc mà hầu như ai cũng làm đó, lại không phải điều mà cô ấy lựa chọn.
Biết là tuyệt địa, thế mà vẫn đâm đầu vào, là ngu ngốc hay là dũng khí? Là liều lĩnh hay là bản lĩnh?
Không cần nghĩ ngợi, không cần lựa chọn, minh bạch cũng được, ngu ngốc cũng chẳng sao, chỉ cần vì ngươi, đến chính mình ta đều có thể đánh đổi, huống chi chỉ là cùng ngươi dây dưa một đời đánh cược với vận mệnh vô thường.
Cố chấp đến chấp nhất, không cầu kết quả, không quản hậu họa, chỉ cần là ngươi tất cả đều xứng đáng.
Du Tử Dạ cùng Ôn Chu Hân, thanh mai cùng trúc mã, thiên tài cùng tài nữ, vương phu cùng hoàng hậu, trong câu chuyện của chính mình, chỉ cần một người sớm lùi bước, từ bỏ đối phương thì có lẽ vận mệnh đã nghịch thiên chuyển hướng. Nhưng đáng tiếc...