Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tôi..., cũng không nghĩ vậy.” Mặc Tiểu Tịch bình tĩnh nói, sau khi bị anh quát, trong lòng có chút chấn động.
Tập Bác Niên thở ra một hơi: “Không có thì tốt, Mặc Tiểu Tịch, tôi thừa nhận em đẹp hơn so với những người phụ nữ bình thường, nhưng trong mắt tôi, em không đáng một đồng, nhân tiện tôi nhắc nhở em, đừng yêu tôi, bởi vì kết cục so với bây giờ sẽ càng thảm hơn gấp trăm lần.”
“Tôi sẽ không yêu anh.” Mặc Tiểu Tịch nhanh chóng khẳng định, vội vàng phủi sạch.
“Tôi cũng sẽ không.” Tập Bác Niên tiếp lời, không biết là nói cho cô nghe, hay nói với chính mình, anh đang bác bỏ một điều gì đó trong nội tâm, điều này làm cho anh cảm thấy sợ hãi, muốn trốn chạy thật xa.
Sau khi anh rời khỏi phòng, Mặc Tiểu Tịch ngồi ngẩn người một lúc, đột nhiên bật cười, bầu không khí vừa rồi quả thực rất kỳ dị, tình yêu là thứ gì đó giả dối nhất trên thế giới, nói chuyện yêu đương với anh, không bằng khiêu vũ với ma quỷ.
Gần 40 phút sau, anh mới quay lại ôm cô đến phòng ăn.
Trên đường đi, bọn họ vẫn luôn im lặng, cô ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh, nhớ tới triền miên và hành hạ mấy ngày nay, trong lòng lạnh nóng lẫn lộn, thật kỳ lạ, cô bắt đầu không còn thấy chán ghét vòng ôm của anh nữa.
Trên bàn ăn đặt sẵn hai phần ăn, sau khi anh đặt cô xuống, thì ngồi vào chỗ, một người thô bạo khắt nghiệt như vậy, không ngờ tướng ăn lại vô cùng tao nhã và đẹp mắt.
Mặc Tiểu Tịch cúi đầu, trước mặt cô là chén cháo cải với sò khô, cải cắt vô cùng tinh tế, cháo ninh rất vừa, mùi thơm xông vào mũi, trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp, từ trước đến nay chưa có ai vì cô mà nấu cháo.
Từ nhỏ đến lớn, cô đều tự chăm sóc mình, cho nên cảm giác ấm áp này, vô cùng trân quý.
Đáy lòng cô đã tiêu trừ những chuyện xấu mà anh đã làm với cô mấy ngày nay, người khác cho cô ân huệ, cô sẽ trả lại cho họ gấp trăm lần.
Chén cháo này có lẽ đối với với anh mà nói là một chuyện rất nhỏ, tuỳ tiện ném một chút nguyên liệu vào nồi rồi nấu, nhưng với cô thì khác.
“Cảm ơn cháo của anh, mùi rất thơm, tôi nghĩ ăn rất ngon.” Cô mỉm cười, cúi đầu, ăn từng chút từng chút một.
“Em...” Tập Bác Niên có chút không vui, ngước mắt, vốn muốn nổi giận, nhưng thấy cô ăn vô cùng ngon miệng, anh cũng mất đi hứng thú mắng người.
Người phụ nữ này chắc chắn đã tu luyện thành tinh, vẻ thuần khiết bên ngoài, rốt cuộc chứa bao nhiêu tâm cơ.
Sau hơn hai tuần trên biển, vết thương ở chân của cô đã hồi phục, trong khoảng thời gian này, anh vẫn làm không biết mệt, mặc kệ là thời gian nào, địa điểm nào, chỉ cần anh muốn, sẽ lập tức hành động, cơ thể vô số lần kết hợp, trở nên quen thuộc, rồi sinh ra lưu luyến.
Anh vẫn luôn dùng lời nói vô tình để sỉ nhục cô, mà cô, không còn thờ ơ nữa.
Cho nên nói, con người ta tốt nhất không nên sinh ra cảm tình, một khi có, tim sẽ đau đớn, giống như miệng vết thương bị vi khuẩn xâm nhập, từ từ hư thối.
Khách sạn Hoa Kinh.
“Đại tiểu thư, chúng tôi sử dụng hệ thống định vị vệ tinh, phát hiện có một con thuyền đỗ ở giữa Thái Bình Dương đã quá thời gian cho phép hoạt động của du thuyền, theo điều tra, gần đây Tập tiên sinh có mua một chiếc du thuyền như vậy, bất luận là kiểu dáng hay màu sắc, hoàn toàn giống nhau, tôi đoán chừng, ngài ấy đang ở đó.” Một người đàn ông mặc Tây trang màu xám bạc, báo cáo với Ninh Ngữ Yên đang ngồi đối diện.
“Ừ!” Nghe thuộc hạ báo cáo xong, Ninh Ngữ Yên gật đầu, thong thả đứng dậy: “Đi, đi tới Nguỵ gia.”
Nguỵ Thu Hàn nghe thấy tin tốt của Ninh Ngữ Yên mang đến, phấn khởi không thôi: “Thật sao, đã tìm thấy bọn họ, bây giờ chúng ta lập tức đi tìm bọn họ đi.”
“Tôi cũng đang có ý đó.” Tâm trạng của Ninh Ngữ Yên lúc này cũng giống như anh ta, cho nên hai người vô cùng ăn nhịp với nhau.
Bọn họ vội vàng chạy ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy ba mẹ của Nguỵ Thu Hàn đứng ở cửa.
“Thu Hàn, con muốn đi tìm tiểu Tịch sao?” Nguỵ phu nhân Hứa Tuệ Linh nghiêm mặt, từ bên ngoài đi vào, vừa rồi ở ngoài cửa, bọn họ đều nghe thấy hết.
“Dạ! Con muốn đi tìm cô ấy, tiểu Tịch là vợ của con, con muốn dẫn cô ấy về.” Nguỵ Thu Hàn kiên định nói.
“Con trai, sự việc đã ầm ĩ đến cả thành phố đều biết, con còn muốn tìm cô ta trở về làm gì, con còn ngại nón xanh trên đầu chưa đủ sáng sao, trừ khi ta chết, không thì con đừng mơ có thể ra khỏi cái nhà này.” Hứa Tuệ Linh vô cùng tức giận, nói ra những lời nói độc địa.
Trong nhất thời, hai mẹ con giằng co không thôi.