Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Anh và Lăng Vi từng cùng hợp tác làm ăn hai lần, lần thứ nhất vào năm kia, lần thứ hai là ngày hôm qua, lần trước đó anh còn thiệt hại mất hai người anh em, đúng chứ?” Tông Ngôn Hi thuật lại những gì mình nghe được.
Nhưng không hề giải thích rằng đây chỉ là những điều cô nghe thấy mà cố tình khiến người đàn ông kia tưởng là Lăng Vi tiết lộ cho cô biết.
Để anh ta nghĩ rằng Lăng Vi không phải người kín tiếng, cần phải cân nhắc nếu còn hợp tác với cô ta lần nữa. Tuy nhiên, đây không phải mục đích của cô.
“Lần này Lăng Vi đã đưa cho anh một triệu tệ, tôi sẽ đưa anh gấp đôi.” Tông Ngôn Hi kéo chiếc ghế bên bàn ăn ra ngồi xuống: "Có bàn bạc hay không?”
Cố Hiềm liếc nhìn cô, rồi đứng ngay bên cạnh, dáng vẻ giống như một tên đàn em.
Lúc này, cần có người hỗ trợ tăng thêm khí thế cho cô.
Người đàn ông kia quan sát cô và nghĩ bụng, một đứa con gái, nhìn vào tuổi tác cũng không phải là lớn mà giọng điệu thì không hề nhỏ.
“Cô muốn tôi làm gì?” Sắc mặt anh ta không hề thay đổi, giọng nói cũng ôn hòa, nhưng Tông Ngôn Hi có thể chắc chắn rằng anh ta thấy hứng thú.
“Điều tôi muốn rất đơn giản, sẽ không gây ra tổn thất gì cho anh, chỉ cần nói vài câu thôi.”
Người đàn ông nheo mắt lại: "Không phải lúc nào tôi cũng chỉ biết đến tiền đâu.”
Tông Ngôn Hi tươi cười: "Vậy anh biết đến gì nữa?”
“Có bàn chuyện làm ăn hay không thì phải xem tôi có vui vẻ hay không nữa.” Dựa vào trực giác, anh ta cảm thấy cô và Lăng Vi hoàn toàn khác biết, rõ ràng cô tới là vì Lăng Vi.
Chỉ nghe những lời ám chỉ của cô, tuy không nói toạc ra nhưng ý tứ trong lới nói luôn một mực nhấn mạnh rằng Lăng Vi không đáng tin cậy, không biết giữ mồm giữ miệng, không biết giữ bí mật.
Nhưng dù có ra sao đi chăng nữa, anh ta cũng đã từng hợp tác với Lăng Vi hai lần, còn cô gái trước mặt đây anh ta không hiểu một chút nào.
Anh ta từng ngấm ngầm điều tra về thân phận, lai lịch của Lăng Vi, cô ta là một con nhỏ lụy tình sẵn sàng không từ thủ đoạn vì đàn ông, không uy hiếp gì đến anh ta, nếu không đã chẳng hợp tác nhiều lần.
Tông Ngôn Hi hơi nhíu mày, dường như người đàn ông này không dễ gì thuyết phục được, nhưng, bố đã từng dạy, khi đàm phán với người ta, không bao giờ được để cho đối phương biết giới hạn của mình.
Kể cả không có cũng phải khiến cho đối phương tưởng rằng mình có.
Khiến cho đối phương không cách nào biết một cách chính xác rốt cuộc mình có bao nhiêu vốn.
Cô hơi ngả người ra sau, tạo tư thế ung dung nhàn nhã, một tay đặt lên bàn: "Anh có biết tôi là ai không?”
Người đàn ông cười hỏi: "Cô là ai?”
“Lần đầu tiên anh hợp tác với Lăng Vi, cô ta đã giết một người, chắc anh biết chứ hả?” Nét mặt và giọng nói của cô nhẹ bẫng.
Nụ cười trên gương mặt người đàn ông kia hơi cứng lại, chuyện này dính đến mạng người.
Chỉ một thoáng lơ đễnh là đứng trước vành móng ngựa ngay, một năm qua đi, anh ta mới hơi an tâm một chút ít, tại sao đột nhiên cô gái này lại nhắc tới?
“Cô là ai? Đừng nói với tôi rằng cô là cái kẻ đã chết kia.” Ánh mắt người đàn ông nhìn cô nghiêm nghị.
Tông Ngôn Hi nhún vai: "Nếu tôi nói đúng là tôi thì anh có tin không?”
“Không tin, cô ta đã chết rồi, nếu như không nằm ngoài dự đoán thì giờ này ngay đến xương cốt cũng đã hóa thành tro.” Năm xưa anh ta đã kiểm tra và xác nhận đích thực cô ta đã chết.
“Anh thật sự chắc chắn? Cô ấy đã chết?” Tông Ngôn Hi cười hỏi.
Thật ra cô cũng không biết một nam một nữ chết trong trận hỏa hoạn năm xưa là ai, càng không biết tại vì sao hai người đàn ông hại cô lại mất tích.
Nhưng cuộc trò chuyện của anh ta và Lăng Vi hôm đó, họ cũng không hay biết.
Đã vậy thì, chẳng phải cô cứ nói bừa thế nào cũng được ư?
Giờ nghĩ lại có rất nhiều chuyện năm xưa không thể nào giải thích được. cái chết của cô được che đậy kín kẽ đến như thê,s tất cả mọi người đều cho rằng cô đã chết.
Người hại cô, ngoại Lăng Vi ra, còn có hai kẻ gây án đã mất tích.
Cô không hiểu những chuyện này là sao, nhưng hiện tại cô phải lợi dụng vin vào đó.
“Anh không thấy làm lạ là tại sao hai tên đàn em của anh lại biến mất tăm mất dạng, sống không thấy người, chết không thấy xác à?”
Sắc mặt người đàn ông không còn bình lặng: "Cô biết?”
“Dĩ nhiên là tôi biết.” Tông Ngôn Hi điềm nhiên trả lời: "Vì là do tôi giết.”
Người đàn ông thất kinh, đứng bật dậy khỏi bàn: "Cô đã giết người của tôi.”
Tông Ngôn Hi vẫn ngồi yên, không thay đổi tư thế, chỉ hơi ngước lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta: "Người của anh, nhưng bọn họ muốn giết tôi.”
“Họ chỉ nhận lệnh hành động, người thực sự muốn giết cô là Lăng Vi.” Người đàn ông ra sức thanh minh.
Tông Ngôn hi cười: "Người chấp hành cũng có tội.”
“Không đúng, cô đã làm như thế nào?” Người đàn ông bắt đầu cảm thấy lòng dạ thấp thỏm.
Dường như cô biết rất nhiều điều.
“Chắc có lẽ anh biết người mà Lăng Vi muốn hại chết là ai chứ?”
“Tất nhiên! Là người thừa kế tập đoàn Vạn Việt, con gái duy nhất của Tông Cảnh Hạo, có hai người anh trai, một người là chủ tịch tập đoàn JK ở thành phố C, người còn lại nghe nói hai mươi ba tuổi đã mang quân hàm cấp bậc sư đoàn trong trường quân sự, dĩ nhiên được tất cả mọi người yêu thương.”
Ban đầu dĩ nhiên anh ta không hề biết người mà Lăng Vi muốn hại chết là cô, nếu biết thì anh ta đã không hợp tác với Lăng Vi.
Sau khi sự việc xảy ra rồi anh ta mới biết, hơn nữa mọi chuyện sau đó rất yên bình, phía cảnh sát cho biết cô tự sát, cũng không đi sâu vào điều tra, sự việc dần dần cứ thế lắng xuống.
Khi ấy anh ta nghĩ, chắc chắn người nhà của cô cũng tin rằng cô tự sát nên không truy cứu, nhưng lúc này nghĩ lại mới thấy nhiều khúc mắc, con gái chết mà tại sao lại không điều tra?
Bên phía cảnh sát cũng chỉ đưa ra kết luận là tự sát, không hề truy cứu.
Nhớ tới hai người anh em đã mất tích của anh ta là biết.
“Cô Tông đã thẳng thắn như thế thì tôi cũng xin được tỏ chút lòng thành, cô nói đi, cô muốn làm thế nào, và cần tôi làm gì?”
- -----------------