Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày đó Lâm Thích xuất viện, vừa vặn là ngày Thời Gia Nhiên được nghỉ.
Trước khi đi anh còn nhắn tin cho cô, cô coi như không thấy, trực tiếp lái xe trở về thành phố A.
Buổi tối cùng bạn thân gặp mặt, khó tránh khỏi tâm sự chuyện tình yêu, thời điểm nhắc đến Lâm Thanh, tim Thời Gia Nhiên đã không còn đập thình thịch như ban đầu. Bạn thân Tô Ngọc vừa mới chia tay, Thời Gia Nhiên không biết cách trấn an cảm xúc của người khác, nhưng vừa mới định ra cửa đã gặp ” tên chó má” trong miệng Tô Ngọc.
Thời Gia Nhiên bị lôi vào trong WC, Tô Ngọc cùng tên chó kia đã nháo loạn cả lên.
Cô ở trước mặt người khác có thể có thể giúp về lý chứ không về người, nhưng đây là Tô Ngọc, mà Tô Ngọc vĩnh viễn là đúng.
Một tiếng “Cảnh sát kiểm tra” được hô lên, âm nhạc ồn ào, tiếng khóc tê tâm liệt phế bỗng nhiên im bặt.
Thời Gia Nhiên nhìn thấy rõ ràng mấy người mặc thường phục, theo bản năng thả lỏng bàn tay đang túm tóc của một cô gái, cứ như không có việc gì vỗ vỗ tay.
Cô gái gào khóc lên, “Tên chó má” lúc này mới nhìn đến cô bạn gái mới bị bạn gái cũ đánh cho mặt mũi bầm dập, buồn bực chỉ Tô Ngọc:
“Tô Ngọc, cô muốn như thế nào? chán ghét tôi thì được, không cần quản đến bạn gái mới của tôi chứ? chúng ta đã chằng còn quan hệ gì.”
Tô Ngọc cắn môi không nói gì, hơn nửa ngày mới nghẹn ra được một câu: “Chúng ta vừa mới chia tay hôm qua.”
Thời Gia Nhiên cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, nói cho cùng chuyện này bọn họ không có lý, sau nữa là cô không muốn rớt giá trước mặt Lâm Thích.
Ánh mắt sâu thẳm của Lâm Thích dừng trên người cô, cô bị nhìn đến lòng hoảng hốt, kéo cánh tay Tô Ngọc: “Tô Ngọc, không đáng.”
Cảnh sát nhận được báo án nơi này có người sử dụng chất cấm, đột kích kiếm tra xong mang theo một đám nghi phạm rời đi, đột nhiên Lâm Thích đi đến, đưa chứng nhận thân phận ra nói:
“Chào, phối hợp kiểm tra chút.”
Tên chó má kia mở miệng nói: “Đồng chí cảnh sát, chào anh, bạn gái tôi bị hai cô gái này đánh, tôi muốn báo án.”
Lâm Thích liếc mắt nhìn anh ta nói: “Chào anh, phiền phối hợp điều tra, mời tất cả đi theo tôi.”
Từ khi sinh ra đây là lần đầu tiên Thời Gia Nhiên đi vào cục cảnh sát, mà lại còn là Lâm Thích áp giải, còn không nghĩ mình sẽ đánh một cô gái, còn phải lấy lời khai.
Lăn lộn một đêm, cuối cùng Thời Gia Nhiên được anh trai Tô Ngọc là Tô Nham nộp tiền bảo lãnh cho ra ngoài.
Lúc trước khi đi, cô chạm trán với Lâm Thích, trong lòng Thời Gia Nhiên vì liên tục nằm mơ thấy anh, mà sự thật là không được nói lý, hảo cảm với anh hoàn toàn tan biến.
Trước khi Lâm Thanh kết hôn đã mở party, vì Lâm Thanh là lớp trưởng, nên bạn học thân thiết của anh ở thành phố A đều được mời đến.
Bạn bè tụ hội không thể thiếu rượu, càng không thể có những trò chơi nói dối hay mạo hiểm.
Trong KTV trầm thấp tiếng nói cười, tiếng hát với âm thanh ưu nhã, cách một khoảng xa Thời Gia Nhiên cũng nghe được đó là giọng của Lâm Thanh.
Động tác rửa tay của cô ngừng lại, dáng vẻ hoảng hốt, chua xót cười thành tiếng.
Năm lớp mười một, chính là ở đây cô nghe thấy giọng hát của anh, bắt đầu mê luyến say mê, khi đó bọn họ có một ngày tụ tập, hai lớp đến cùng một thời điểm, Thời Gia Nhiên nghe thấy âm thanh này, hỏi lớp bên cạnh ai đang hát nhỉ, bọn họ nói là Lâm Thanh, từ đó về sau, cái tên này giống như mọc rễ nảy mầm trong lòng cô.
Cảm giác này nghĩ lại cảm thấy buồn cười, nói tiếp suy nghĩ trước đó hóa ra là vì giọng nói mà thích anh. Phải chi lớn lên anh xấu hơn một chút, chắc cô cũng sẽ chẳng động tâm đâu nhỉ.
Thời Gia Nhiên đẩy cửa ra ngoài, qua chào Lâm Thanh nói mình cơ thể không được khỏe, nên về trước.
Trên sô pha đột nhiên có một người đứng dậy, làm Thời Gia Nhiên bị dọa sợ, đưa mắt nhìn phát hiện hóa ra là Lâm Thích, nhớ đến việc mình bị lăn lộn nửa đêm ở cục cảnh sát, cô không muốn để ý đến anh.
Lâm Thích cũng đi ra ngoài nắm lấy cổ tay cô nói: “Còn tức giận?”
Thời Gia Nhiên xoay xoay cổ tay, không thoát khỏi bàn tay anh, còn tự làm đau mình, tức giận nói: “Buông tay ra? Không tôi kêu lên đấy.”
Lâm Thích từ phía sau dán lên, gương mặt nóng bỏng dán vào vành tai cô:
“Muốn kêu thế nào?”
Thời Gia Nhiên vô ý thức quay đầu, môi đỏ như gãi đúng chỗ ngứa dừng trên bờ môi mỏng của anh, Lâm Thích cúi đầu nhẹ mổ môi cô: “Chị, đừng nóng giận, ngày hôm qua bận quá, muốn đến đón chị mà đã đi rồi.”
Thời Gia Nhiên nhanh quay đầu đi, bước về phía trước, cổ tay vẫn bị anh nắm lấy, ấm áp thoải mái, cô không muốn buông nữa, cũng không chủ động tránh thoát, cảm giác này quá kỳ lạ.
Lâm Thích có thể cảm nhận được rõ ràng cô tức giận không nhiều lắm:
“Còn chưa nói cho tôi, chị có cảm giác gì?”
Cảm giác bây giờ của Thời Gia Nhiên chính là muốn hôn môi, muốn đá lưỡi, muốn hôn hít triền miên, dán vào nhau, vừa hôn vừa cởi quần áo không còn gì tốt hơn.
“Cảm giác gì, cậu muốn làm với tôi?”
Thời Gia Nhiên đưa ánh mắt ám chỉ mị hoặc, nói chuyện với dáng vẻ tùy tiện, thật ra cô không lý giải được mình muốn làm gì với Lâm Thích, nếu là thích, nhưng mà cô và Lâm Thích chỉ ở chung với nhau vào một kỷ nghỉ hè mà thôi.
Nếu là tính dục, Thời Gia Nhiên có nghĩ đến một cơn xúc động lần nữa, chỉ đơn giản muốn mặc xong quần áo không nhận người.
Share this: