Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ánh mắt sâu thẳm của Lâm Thích đang nhìn, nghiêng người đè lên người cô, một bên hôn lên môi, một bên kéo đai an toàn. Sống lưng Thời Gia Nhiên cứng đờ, ánh mắt ngây ngô nhìn anh, cảm giác không rõ ràng chạy toán loạn khắp cơ thể, cô càng thêm khát vọng được anh tiến thêm một bước tới gần.
Anh thấy cô thuận theo, đưa tay vén vén sợi tóc đang xõa tung bên má, ngón tay có vết chai mỏng vuốt ve sườn mặt cô:
“Chị, nếu tôi thích chị, chị sẽ thích tôi chứ?”
Thời Gia Nhiên ngây ngốc quay đầu sang nhìn anh, ánh mắt anh chân thành thiết tha, trên mặt không hề có dấu vết đang vui đùa, áp lực trên người cũng biến mất, ánh mắt trong sáng, như động cơ đang chờ phát động, anh nói:
“Đến nhà tôi, hay nhà chị?”
(*) má nó edit đến câu này nhớ lại bộ Rên cho em nghe, Lương Sam hỏi Kỷ Vũ nhà tôi hay là khách sạn? nghe vẫn quắn cmn lòng mề.
Thời Gia Nhiên nhìn chàng trai với ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc, ánh mắt anh vừa dịu dàng vừa dụ dỗ, mặc dù anh không mở miệng, nhưng cô cũng đoán được sự tình sẽ phát sinh sau đó.
Cô giả vờ hồ đồ, báo địa chỉ nhà mình xong, nói:
“Tôi không thích yêu đương cùng mấy chàng trai nhỏ ruổi, lúc đó uống say mới lên giường với cậu, tôi không nghĩ đến cậu sẽ thích tôi.”
Vừa đến giao lộ dừng đèn đỏ, Lâm Thích nhìn cô với ánh mắt dịu dàng như nước:
“Vì sao không thích nhỏ tuổi?”
Ánh mắt Thời Gia Nhiên nhìn về phía trước, tim đập thình thịch, không có cách nào làm cho tiết tấu chậm lại, không phải đây là lần đầu tiên đối mặt với lời thổ lộ, trước kia luôn lấy cớ đã có người mình thích rồi, bây giờ Lâm Thanh đã kết hôn, bỗng dưng cô không thể nghĩ được lý do gì để từ chối Lâm Thích, nói chuyện cũng bắt đầu không nhanh nhạy.
“Vì cái gì? Cái gì vì sao?
Ngón trỏ Lâm Thích gõ gõ vô lăng, nói với giọng trầm thấp:
“Không sao cả, tôi biết cảm tình của chị với anh trai tôi, một chốc một lát không buông được cũng là bình thường, chị không cần sốt ruột lấy số tuổi ra từ chối tôi, tuổi tôi tuy rằng nhỏ hơn chị, nhưng cùng chị ở bên nhau cũng có thể cho chị tình yêu không thiếu so với người khác.”
Thời Gia Nhiên ngây người trong chốc lát, lời thổ lộ của Lâm thích vừa trắng trợn và bất ngờ, cô cười cười nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái, sau đó nói:
“Thích tôi? Tôi với cậu ở chung được bao lâu, thích gì ở tôi?”
Lâm Thích chú ý đến ánh nhìn chăm chú của cô, khung cảnh phố xá đang lướt qua bỗng nhiên dừng lại, Thời Gia Nhiên nhìn hoàn cảnh xung quanh, phát hiện anh đánh xe đến gần căn nhà mà trước kia Lâm Thanh luôn chờ Lâm Thích về ăn cơm, cô quay đầu nhìn qua, ánh mắt anh dịu dàng, có vài phần bóng dáng của Lâm Thanh.
Anh đưa tay lên, cởi bỏ đai an toàn, Thời Gia Nhiên khó hiểu nhìn về phía anh, bỗng nhiên người đó quay sang, duỗi tay kéo cô qua, cúi đầu, nặng nề muốn hôn. Nhiều lần Thời Gia Niên không thể hiểu được vì sao anh cứ ôm hôn mình, tức giận:
“Lâm Thích!”
Cô cởi bỏ đai an toàn cực nhanh, nhưng anh ấn người cô xuống với tốc độ cũng nhanh, buông tay cô ra, vuốt ve sườn mặt, cúi người lại lần nữa hôn xuống, toàn bộ quá trình không nói một lời.
Thời Gia Nhiên cảm thấy trong người có một ngọn lửa đang thiêu đốt, làm cháy lên ngọn lửa tình dục trong cơ thể, kích thích dục vọng nội tâm đang gào thét, một loại cảm giác rất kỳ quái.
Hai tay cô đặt giữa hai người, hơi thở ngày càng dồn dập, trong không gian nhỏ hẹp tràn đầy hơi thở tình dục của cả hai, đôi tay cô không biết từ khi nào vì động tình mà ôm lấy cổ anh, lòng bàn tay cách một lớp vải mỏng cọ sát sau lưng anh.
Lâm Thích buông bờ môi đỏ bừng mê người vì bị mình liếm mút ra, hôn dọc xuống cần cổ, chậm rãi xuống phía dưới.
Thời Gia Nhiên ý thức được Lâm Thích đang nghiêm túc, có phải thật sự thích cô hay không, cô không có cách nào đoán được, nhưng Lâm Thích muốn cùng cô làm chuyện mờ ám, muốn lên giường với cô, mà giờ khắc này là phản xạ có điều kiện duy nhất trong não cô.
“Lâm Thích? Cậu nghiêm túc?”
Lâm Thích ngồi trở lại ghế lái, sửa sang lại áo cô đã bị anh động loạn, đáy mắt hiện lên vẻ cười nhạt, nắm lấy bàn tay cô:
“Chị, trước kia nói ngủ liền ngủ với tôi, cũng không hỏi xem tôi có nghiêm túc hay không, bây giờ sao lại cẩn thận như vậy?”