Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bàn tay Thời Gia Nhiên nắm không hết đồ vật của anh, xúc cảm nóng bỏng làm cô không chịu được khống chế kẹp chặt hai chân giảm bớt cảm giác khô nóng khó nhịn, tay bị nắm lấy dần được thả tự do, cô chậm rãi động đậy, nghịch ngợm nhéo nhéo đầu nấm thô to. Vì bị kích thích nên anh vội vàng mút lấy đầu lưỡi cô, tùy ý quấy đảo, câu lấy dùng sức quấn quanh, bàn tay vén áo cô lên, cách một lớp áo ngực xoa xoa đầu v* mềm mại.
Thời Gia Nhiên được anh dùng sức xoa nắn đến cả người khó chịu, lực vuốt ve thứ trong tay ngày càng nhanh hơn, Lâm Thích khó có thể kiềm chế được nữa, hoảng đến mức buông cô ra, lôi bàn tay từ trong quần mình ra ngoài.
Thời Gia Nhiên thấy dáng vẻ quẫn bách này của anh, đầu ngón tay dính chất nhầy mà đầu cây gậy tiết ra, thở dốc, khóe miệng cong lên: “Cậu ướt.”
Cả người Lâm Thích đè lên, dùng cây gậy th*t đang cứng đỉnh đỉnh vào cô, nhẹ nhàng gặm cắn cánh môi vì mình mà đỏ ửng, thở dốc nhỏ nhẹ nói:
“Chị, đừng có trêu trọc tôi, sẽ không nhịn được.”
Thời Gia Nhiên nghe thấy vậy cong môi nở nụ cười: “Chịu đựng làm gì, hai ta cùng say mà~”
Lâm Thích dùng sức hít vào một hơi, không phải vì anh muốn cho cô say sao, dáng vẻ mềm mại quyến rũ động lòng người, với anh chính là dụ dỗ trí mạng.
Thời Gia Nhiên nhìn xuyên qua cửa kính thấy được bóng dáng quen thuộc, đột nhiên nghĩ đến lời Lâm Thích đã nói, ở trước mặt Lâm Thanh, cùng em trai anh làm chuyện mờ ám, là một khoái cảm có bao nhiêu kích thích, đêm nay Thời Gia Niên phá lệ muốn kích thích như vậy.
Cô nghĩ có lẽ do tuổi tác của phụ nữ, là cô đơn, là muốn sinh hoạt, là muốn cao trào.
Cô đưa tay giữ chặt cổ Lâm Thích, đột nhiên anh không kịp phòng ngừa bị lôi kéo, tư thế hai người càng dán chặt thêm, vật cứng ở giữa đỉnh vào giữa hai chân, cô híp mắt cười thành tiếng:
“Muốn yêu đương với tôi à?”
Lâm Thích hơi hơi nhíu mày, môi mỏng dán trên môi cô, âm thanh nặng nề: “Ừm.”
Trong lòng Thời Gia Nhiên bỗng nhiên nhảy nhót, ôm cổ anh lại gần hôn lên, tình yêu với cô mà nói, có lẽ sớm bất ngộ khả cầu, sau khi thích Lâm Thanh, cô không biết cái gì gọi là động tâm.
Lâm Thích híp mắt lại, gương mặt tuấn tú không có quá nhiều cảm xúc, nhưng gió bão trong lòng đang kích động nổi lên.
Anh biết cô gái này không phải thật tình.
Thời Gia Nhiên đẩy cơ thể của Lâm Thích đang ép mình ra, nhướng mày:
“Ôm tôi lên.”
Lâm Thích ôm Thời Gia Nhiên lên lầu, cửa đang mở rộng vang lên tiếng Lâm Thanh cùng cô gái khắc khẩu.
“Lâm Thanh, bạn học đều biết cô ta thích anh, anh lại không biết? cô ta xinh hơn em, có tiền hơn, mua quà cũng đắt hơn, anh còn giữ quà của cô ta, có phải anh thích cô ta không?”
“A Cẩn, chúng ta sắp kết hôn, những vấn đề này cần thiết không?”
“Lâm Thanh! Có phải anh hối hận? em nghe nói hôm nay gặp mặt bạn bè, ánh mắt anh nhìn cô ta không đúng, có phải hối hận không cùng con gái nhà giàu ở bên nhau?”
Thời Gia Nhiên ôm cổ Lâm Thích, ánh mắt mềm mại, con ngươi soi rõ bóng dáng của anh, cô dán vào vành tai anh, nghịch ngợm nói: “Bọn họ nói là tôi hả?”
Lâm Thích dừng một chút, ôm cô tiếp tục đi về phía trước, Thời Gia Nhiên mở to hai mắt nhìn anh, kéo kéo cần cổ chặt hơn ý bảo dừng lại.
Lâm Thích đúng là đã dừng lại, Thời Gia Nhiên nhìn gương mặt thâm trầm của anh, có chút không biết phải làm sao, ân ẩn có thể cảm giác được anh đang tức giận.
“Hay là đi ra ngoài thuê phòng?” Thời Gia Nhiên dùng âm thanh đang thương lượng hạ thấp giọng nói.
Lâm Thích đưa ánh mắt liếc cô, không buồn hé răng, Thời Gia Nhiên nghe âm thanh khắc khẩu bên trong càng lúc càng to, thất thần nói: “Vì sao họ lại cãi nhau?”
Cô cho rằng tính tình Lâm Thanh như vậy sẽ không bao giờ khắc khẩu, cô cũng cho rằng anh với mình chưa từng động tâm, nghe nói anh còn giữ đồ cô tặng, trong chớp mắt trái tim có một cơn xúc động lướt qua.
“Vào hỏi chẳng phải sẽ biết sao?”
Lâm Thích giả vờ muốn thả người xuống, cô ôm cứng cổ anh làm nũng: “Đừng mà~~chờ bọn họ nói chuyện xong đi vào sẽ không xấu hổ.”