Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Độc Chiếm - Cô Vũ
  3. Chương 19
Trước /32 Sau

Độc Chiếm - Cô Vũ

Chương 19

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sau khi tỉnh táo lý trí Thời Gia Nhiên sẽ suy xét về quan hệ hoang đường giữa cô cùng Lâm Thích, Lâm Thích dịu dàng, Lâm Thích mạnh mẽ, tất cả mọi thứ của Lâm Thích, là một sự tồn tại rõ ràng.

Thời Gia Nhiên hưởng thụ khi có một chàng trai trẻ đem đến cho cô ngạc nhiên, vui sướng.

Cũng may hai người rất ít khi gặp mặt, cô cũng sẽ không chủ động hẹn gặp anh, có khi trong trận làm tình Lâm Thích nghiền nát cửa động của cô, hỏi vì sao không liên lạc với anh. Mỗi một lúc như vậy, Thời Gia Nhiên nhìn con ngươi đen bóng của anh, cảm thấy rất xin lỗi Lâm Thích, cô vòng tay lên cổ anh, môi lưỡi đến gần, đầu lưỡi linh hoạt mềm mại khó dằn nổi dây dưa ở bên nhau.

Hai người hôn nhau triền miên, dưới háng ra vào luật động chỉ có tăng chứ không giảm, Thời Gia Nhiên cầu xin, anh vẫn không thuận theo không buông tha hỏi cô vì sao?

Thời Gia Nhiên chỉ có thể nói mình quá bận, Lâm Thích biết từ trước đến nay Thời Gia Nhiên không hề đặt mình ở vị trí của một người bạn gái, ánh mắt anh đào hoa thâm thuý, làm cô phân thân, cây gậy th*t thô dài cắm vào trong động nhỏ.

Thời Gia Nhiên hít sâu một hơi, cơ thể run rẩy rên rỉ thành tiếng: “Lâm Thích… nhẹ chút…”

Lâm Thích từ phía sau ôm lấy người cô, vừa cắm vừa xoa bộ ngực tròn trịa đẫy đà, cô bị cắm đến cơ thể lao về phía trước, mang theo tiếng rên rỉ rách nát tràn ra từ trong miệng. Cô không thích kiểu làm tình như trừng phạt thế này, nhưng mỗi lần bị cắm vào, những cú thúc mạnh mẽ, vừa nhanh vừa mạnh đưa đẩy làm cô hưởng thụ trận thú tính thô bạo.

Theo đó tần suất của Lâm Thích nhanh hơn, tiếng nước ọp ẹp vang lên ở trong phòng, nơi hai người giao hợp đã ướt rối tinh rối mù, nước dâm chảy xuống rớt trên ga trải giường.

Phía sau người đó thúc vào như chiếc máy càng lúc càng nhanh, cây gậy thô nóng liên tục thúc vào âm đ*o đang co rút mấp máy, hơn trăm cái sau, dòng tinh nóng bỏng ùa vào trong cơ thể.

Thời Gia Nhiên mềm mại vô lực ngã xuống giường, thở hổn hển run rẩy, Lâm Thích đưa tay ôm người vào ngực, hôn người đang đổ mồ hôi đầm đìa, hổn hển nói:

“Ngày mai tôi có trận thi đấu hữu nghị, em đến không?”

Thời Gia Nhiên ừm một tiếng, lười nhác đưa tay ôm lấy cổ anh, làm nũng: “Ôm tôi tắm rửa đi.”

Thời Gia Nhiên đồng ý đi xem anh thi đấu, việc này làm trong lòng Lâm Thích nở rộ như pháo hoa, vô tình muốn làm nữa, cơ thể mượt mà trần truồng kích thích sâu lên dây thần kinh, trong phòng tắm không màng đến Thời Gia Niên đang chống cự, lại làm đè cô làm lần nữa. Vì tối hôm trước vô cùng phóng túng, ngày hôm sau ba sào mới rời giường.

Lâm Thích nằm ở trên giường chống tay lên nhìn chằm chằm dáng vẻ khi đang ngủ ngon của cô, Thời Gia Niên bị ánh mắt nóng rực nướng cháy làm tỉnh, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối mắt với con ngươi thâm tình kia, nhưng cô phát hiện ra tay mình đang nắm lấy một cây đang “chào cờ” của anh, ngại ngùng rút tay về, anh lanh lẹ bắt lấy tay cô, cánh tay dài đưa ra, đem cả người cô ôm ngồi trên người mình.

Nữ trên nam dưới, Thời Gia Nhiên cũng không am hiểu việc làm đàn ông lắm, quá mức phóng đãng, cũng rất mệt mỏi.

Lâm Thích rất có tính ám chỉ xoa bóp đôi mông cô, ánh mắt Thời Gia Nhiên dần tràn đầy ý cười:

“Mông chị vểnh hay không vểnh?”

Cả người anh chấn động, đôi tay có lực nâng hai vành mông lên, khéo léo đưa đẩy quy đầu dừng ở cửa động dùng sức đẩy lên trên, mạnh mẽ cắm vào.

“Vểnh.” Giọng nói khàn khàn nhiễm đầy sắc dục, cửa động sưng to có cảm giác hơi đau đau, cô nhẹ nhíu mày: “Làm tình nhiều là bệnh.”

“Ừm, tôi có bệnh.” Cây gậy th*t to dài đỉnh một cái, cửa động bị lấp đầy mang đến cảm giác tê dại làm cô run rẩy, Lâm Thích bắt lấy đôi mông vểnh của cô, dùng sức đỉnh lên trên: “Tôi có bệnh, chị có thuốc, chị mau đến cứu người sắp chết đi.”

Thời Gia Nhiên thầm mắng tiếng đồ không biết xấu hổ, Lâm Thích không giận mà cười, cây gậy th*t nhanh chóng đưa đẩy ở bên trong, khoái cảm mất hồn làm hai người rất nhanh tiến vào trạng thái. Cửa động chưa đủ ướt át, hoa môi được cây thịt đưa đẩy dần trở nên trơn trượt đẫm nước, gắt gao xoắn lấy cây thịt, co rút lại đường đi nhỏ hẹp làm Lâm Thích thường nhíu mày, Thời Gia Niên cũng dần dần cảm nhận được niềm vui sướng khi nữ ngồi trên.

“Hình như cậu rất thoải mái.” Thời Gia Nhiên tự mình đưa đẩy, nhân tiện hóp chặt bụng nhỏ, lúc ngồi xuống làm cây gậy nghiền nát cánh hoa, đâm vào sâu bên trong.

Nhìn hàng mày Lâm Thích lúc thì nhíu lại lúc sau rãn ra, dáng vẻ khổ sở, Thời Gia Niên càng thêm ra sức nghiền qua nghiền lại, nhưng vì thể lực có hạn, hai chân rất nhanh mỏi đến không nhúc nhích đứng dậy được, vô lực thở dốc nằm lên người Lâm Thích. Anh giữ cánh mông cô chọc vài cái, sau đó ôm người trở mình, nằm trên người cô nhanh chóng chọc vào rút ra tận sâu bên trong động nhỏ.

Vừa nhanh vừa mạnh va chạm xỏ xuyên qua hoa môi, vô số cái miệng nhỏ gắt gao bao vây liếm mút cây gậy th*t của anh, khoái cảm từ xương cùng lan đến đại não, cơ bắp cả người Lâm Thích căng chặt, tốc độ đưa đẩy càng lúc càng nhanh.

Hai người đang đắm chìm trong việc làm tình vui sướng, chuông cửa vang lên làm Thời Gia Niên khẩn trương. Cô đột nhiên nhớ đến tuần trước đã đồng ý với mẹ đi gặp đối tượng xem mắt, tưởng chỉ đáp ứng diễn kịch cho vui, không muốn làm mẹ cô khó xử, trăm ngàn lần không nghĩ đến tối qua Lâm Thích đến tìm mình.

Lâm Thích như không  chịu ảnh hưởng gì, cơ thể trần trụi vẫn giao triền bên nhau, tiếng va chạm cũng không át được tiếng vang của chuông cửa, Thời Gia Niên càng không chuyên tâm, Lâm Thích đóng bạch bạch ngày càng mạnh mẽ.

“A a a ~” tiếng rên rỉ dồn dập bật ra, Thời Gia Nhiên đạt đến đỉnh, tinh dịch Lâm Thích bắn ra theo cửa động chảy ra ngoài.

Thời Gia Nhiên hoãn một lát rồi mặc quần áo, ngoài cửa truyền đến giọng nói —— Nhiên Nhiên, con còn chưa ngủ dậy à?

—— chắc còn đang ngủ, tôi thấy di động vẫn đặt trên bàn kìa.

Thời Gia Nhiên nhìn về phía cửa phòng ngủ, nhớ đến tối qua khi vào cửa Lâm Thích liền đè cô lên bàn thủy tinh, từ sô pha làm vào đến phòng ngủ….

Quần áo rơi rụng đầy đất….

Lâm Thích kề sát vào tai cô: “Ba mẹ em hả?”

Thời Gia Nhiên lấy áo từ trong tủ ra đưa cho anh: “Mặc vào đã, đừng lên tiếng.”

“Vì sao?” Ánh mắt đẹp đẽ thâm thúy của Lâm Thích tối xuống, Thời Gia đối mắt liếc anh một cái, ngực nảy lên, chột dạ dời mắt đi: “Mặc quần áo vào trước đã.”

Thời Gia Nhiên mặc xong quần áo sửa sang tóc tai cho tốt rồi chuẩn bị đi ra cửa phòng ngủ, Lâm Thích giữ tay cô không cho người đi, thật sâu nhìn vào mắt cô, trầm giọng nói:

“Này, tôi là bạn trai em.”

“Không phải…” Ngực Thời Gia Nhiên cứng lại, hoảng loạn rũ mi xuống:

“Tôi biết cậu là bạn trai, hai người họ còn chưa biết, chờ chúng ta ổn định…”

—— Nhiên Nhiên, vẫn chưa dậy à? Dì Thái cùng tiểu Tống đang đợi chúng ta.

Thời Gia Nhiên đạp lại một câu: “Vâng, con đang chuẩn bị dậy đây, mẹ với ba chờ một chút.”

—— Nhiên Nhiên, phòng khách con….

“Buồn ngủ quá, chờ con mặc quần áo xong lại nói.”

—— tiểu Tống lần trước nhìn ảnh con, đối với con nhất kiến chung tình, con trang điểm qua đi.

Trong giọng nói của mẹ cô mang theo vui vẻ, gương mặt âm trầm của Lâm Thích đến gần:

“Chị, giải thích sao đây?”

Thời Gia Nhiên ngẩng đầu lên, nịnh nọt cười nói: “Bạn bè bình thường gặp mặt, là đồng nghiệp trước kia của mẹ tôi, cũng giúp đỡ tôi ở bệnh viện.”

Lâm Thích bóp chặt vòng eo cô, dán người đè lên cửa phòng ngủ, tiếng nói trầm thấp: “Tối qua em đã đồng ý đi xem tôi thi đấu.”

///

Trong truyện lúc Lâm Thích gọi chị lúc lại không. Nên mình sẽ làm theo hoàn cảnh và lời thoại cho hợp lý nha!

Quảng cáo
Trước /32 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Văn Phòng Thám Tử Tokyo

Copyright © 2022 - MTruyện.net