Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng sớm hôm sau, Thời Gia Nhiên bị Lâm Thích hôn tỉnh, hai người lại làm một hồi đầm đìa mồ hôi rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Lâm Thích vùi đầu trên vai cô, ôm người từ phía sau, cô mặc áo ngủ tơ tằm có đai, lười biếng đẩy người anh một cái. Bỗng nhiên có âm thanh khác thường làm Lâm Thích ôm cả người cô đẩy nhanh vào phòng ngủ, Tô Ngọc gãi đầu như tổ quạ, ngáp một cái nói:
“Anh, sao anh lại ngồi đây?”
Thời Gia Nhiên biết trong phòng khách còn có ai, muốn ra chào một câu, Lâm Thích nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, vẫn không chịu buông. Ánh mắt nóng rực của anh nhìn chằm chằm vào ngực mình nên cô đã hiểu, trong lòng có dòng nước ấm dâng lên.
Trước kia cô nghe bạn bè yêu đương đã kể rằng bạn trai quản quá nghiêm, Thời Gia Nhiên chưa từng yêu đương bao giờ, trong lòng thoáng có một tình cảm khác thường, sắc mặt cô quái dị định mặc thêm chiếc áo khoác, ôm cổ anh nũng nịu nói:
“Anh bạn nhỏ, họ đâu phải người ngoài.”
Lâm Thích thuận thế ôm cô vào lòng, trong phòng hơi lạnh, nhưng cảm giác ấm áp này làm tim cô bỗng nhiên đập nhanh hơn.
“Mặc quần ảo tử tế rồi ra ngoài, trong phòng em có nhà vệ sinh.” Khi nói chuyện, cô đã bị anh ôm vào phòng vệ sinh.
Thời Gia Nhiên hưởng thụ Lâm Thích dịu dàng tắm gội thay quần áo cho mình, mặc chỉnh tề mới đi ra phòng khách.
Tô Nham thấy cô mặc váy liền áo màu vàng nhạt, đáy mắt hiện lên vẻ khác thường, nhưng chỉ một cái chớp mắt, bị Lâm Thích vừa vặn bắt gặp, anh nhẹ nắm lấy eo cô, nói: “Anh Nham, trưa cùng nhau ăn bữa cơm.”
Thời Gia Nhiên đối với việc Lâm Thích gần gũi thân mật, cũng không có gì cảm thấy bất thường, nhưng Tô Ngọc nhìn thấy Lâm Thích chăm sóc cho Thời Gia Nhiên vào tối qua, cảm thấy rối rắm khác thường: “Tớ nhớ cậu không thích người khác đến gần mà.”
Cô khẽ ừ một tiếng, sau đó lại nói: “Bỗng nhiên tớ hiểu vì sao cậu lại thích chó con.”
*
Tô Nham mời ăn cơm, Tô Ngọc giành trước ngồi vào bên cạnh Thời Gia Nhiên.
Vì phía bệnh viện Thời Gia Nhiên có việc nên cô không ngừng nhận điện thoại, bữa cơm ăn được một nửa, cô nói phải về bệnh viện có việc gấp.
Tô Nham lái xe đến, chủ động nói anh đưa cô đi trước xử lý công việc.
Lâm Thích đứng yên lặng bên cạnh Thời Gia Nhiên uyển chuyển từ chối, nói:
“Anh Nham, bạn gái của tôi tất nhiên là tôi sẽ đưa đi.”
Thời Gia Nhiên nghe ra anh có ý, đi ra khỏi quán ăn quay người nói với Lâm Thích:
“Tô Nham chỉ là bạn thôi, cậu như vậy là không tin tưởng tôi?”
“Ừm.”
Thời Gia Nhiên vốn không tức giận lắm, nghe tiếng ừm này, hơi cáu:
“Không cần cậu đưa, tự tôi có thể đi bênh viện.”
Lâm Thích nắm lấy tay cô, đột nhiên lôi kéo, ôm vào trong ngực rồi cúi đầu hôn một cái lên môi. Ở nơi công cộng hôn môi, không hiểu sao bị hôn, Thời Gia Nhiên hơi khó xử, muốn đẩy anh ra, tay chưa kịp đưa lên môi Lâm Thích đã rời đi.
Anh sờ sờ nắm tay cô: “Giận? Tôi không thích ánh mắt anh ta nhìn em.”
Thời Gia Nhiên tức giận nói lại: “Vậy cậu thích cái gì?”
“Thích em.” Anh trả lời vẻ rất tự nhiên: “Thích em thích tôi.”
Thời Gia Nhiên cạn lời trợn mắt, trong lòng không rõ là cảm giác gì, nhưng cũng không còn tức giận nữa, khóe miệng khẽ nhấp, lắc lắc tay:
“Buông tay, không về nhanh chủ nhiệm sẽ mắng.”
Lâm Thích đưa tay nắm lấy vòng eo, dán vào cô, môi mỏng dán bên tai:
“Chủ nhiệm của em là chú tôi, ông ấy không dám mắng em đâu.”
Trong đầu Thời Gia Nhiên rung ầm ầm, miệng khẽ nhếch lên khiếp sợ nói:
“Cậu nói gì cơ?”
Lâm Thích cười nhạt, xe anh gọi đã đến rồi, Thời Gia Nhiên hỏi anh, anh chỉ cười cười.
Đáy lòng Thời Gia Nhiên hơi nghi ngờ. Sau khi xử lý xong công việc, vội vã trở về đại sảnh, nhìn thấy Lâm Thích đang ngồi ở ghế chờ trong sảnh, tâm kích động dâng lên một thứ tình cảm khó hiểu. Cô thong thả đi về phía anh, mắt anh đang nhìn chằm chằm màn hình di động chậm rãi nâng lên, đôi mắt đẹp đẽ kia như chiếc móc câu, câu lấy đầu quả tim mềm mại một mảnh.