Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trái tim Thời Gia Nhiên đập càng lúc càng nhanh, cơ thể cứng đờ không nhúc nhích, Lâm Thích nắm lấy mông cô, làm động tác đưa đẩy, bộ phận căng cứng chạm giữa hai chân.
“Em nói tôi thích cái gì ở em? Thời Gia Nhiên, em thích gì ở anh trai tôi?”
Giọng nói anh không chứa đựng tình dục, Thời Gia Nhiên có một cảm giác như đang bị bắt nạt.
Sự im ắng này làm anh càng dùng sức đưa đẩy, cô không chịu nổi vặn vẹo, anh bắt lấy tay cô đưa lên đỉnh đầu, giọng nói như mất tiếng:
“Nếu tôi không thích em, không đến mức từ thành phố A chạy đến bệnh viện này điều trị, nếu tôi không thích em, không chạy qua chạy lại giữa hai nơi, nếu tôi không thích em, mỗi ngày mệt đến không chịu được còn muốn đến lấy lòng thỏa mãn em, nếu tôi không thích em, sẽ không để ý đến bất cứ kẻ nào, Thời Gia Nhiên, bởi vì tôi thích em, tôi mới để ý đến em, mới muốn em, mới thay ca với người khác chạy đến đây gặp em.”
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng nhân lúc Thời Gia Nhiên đang sững sờ vô thanh vô thức dò xét đi vào, vết chai mỏng trong lòng bàn tay xẹt qua mắt tốn, tay cô bắt lấy tay anh, ánh mắt như có nước, hơi quá thẹn. Anh khó có thể kiềm chế xoa nắn hai cánh hoa mềm mại, đầu ngón tay đánh vòng, hai chân cô không tự giác kẹp chặt, hơi thở càng thêm trầm: “Cậu làm gì, đây là bệnh viện.”
“Ướt.” Anh lấy ngón tay ướt át quẹt qua chóp mũi cô.
“Lâm Thích!”
Đôi mắt cô càng trở nên rõ ràng, lúc mở miệng nói chuyện cũng lạnh lùng hơn.
Cô càng phản kháng, lực ngón tay càng tăng thêm, cơ thể không khỏi rùng mình, lòng bàn tay rộng vuốt ve bụng nhỏ, nhìn vào mắt cô, giọng anh ách nói:
“Đừng nói chia tay, ở bên nhau thật tốt không được à?”
“Không được.”
Tính tình quật cường của Thời Gia Nhiên không ngừng gào thét, nhất là khi bị anh đè dưới thân, có cảm giác nhục nhã hờn giận, nước mắt đảo quanh ở hốc mắt.
Lâm Thích hoảng loạn lau nước mắt cho cô, nhấc người lên ôm vào ngực, giọng nói trầm thấp:
“Đừng khóc, em khóc làm lòng tôi loạn mất.”
“Buông ra.” Thời Gia Nhiên lắc lắc cánh tay đang ôm mình, Lâm Thích càng nắm chặt hơn:
“Vừa nãy tôi không nên nói những lời nặng nề như vậy.”
Anh dừng một chút, sau đó lại nói: “Thật sự muốn chia tay? Em không thích tôi chút nào?”
Ngực Thời Gia Nhiên phập phồng, giọng nói lãnh đạm: “Tôi đã nói rõ ràng.”
Một thoáng yên ắng bị tiếng chuông điện thoại đánh gãy, Thời Gia Nhiên nhìn tên hiển thị trên màn hình, nghe điện thoại: “Em mới tan tầm, chờ chút nữa qua.”
Lâm Thích nắm lấy tay cô, không chịu buông ra: “Từ trước đến nay có phải em không bao giờ nghĩ muốn cùng tôi ở bên nhau, ở cùng tôi, chỉ là nhất thời hứng thú?”
Thời Gia Nhiên nắm chặt túi trong tay, di động sáng lên, cô không cúi xuống xem, Lâm Thích liếc mắt nhìn màn hình, anh không tin cô có lí do gì mà chia tay, trong lòng nóng nảy: “Vì muốn ra nước ngoài, hay muốn gặp người khác.”
Mày cô nhíu lại, không hiểu ý anh, im lặng chốc lát, vậy nên Lâm Thích đã có đáp án, anh tự giễu cong khóe môi:
“Tôi rõ rồi, đi đâu, tôi đưa em đi.”
Thời Gia Nhiên nghĩ thầm cậu thì biết cái gì.
Nhớ tới vừa rồi bị đè nặng, cô trừng mắt liếc anh: “Không cần, tôi lái xe.”
“Chị, lần cuối cùng.”
Anh mắt lấy tay cô, nhẹ nắm lấy: “Làm một lần cuối cùng chia tay đi.”
Đồ bệnh.
Thời Gia Nhiên cảm thấy mình làm Lâm Thích điên rồi, nên mới nói ra lời khốn kiếp này.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đối diện với ánh mắt mang ý cười, bỗng nhiên không nhớ nổi dáng vẻ không vui lúc nãy là kiểu gì. Bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu, hơi thở nguy hiểm làm trái tim Thời Gia Nhiên nảy lên cổ họng. Lâm Thích bỗng nhiên cúi xuống hôn lên môi cô, đầu lưỡi trượt vào khoang miệng, cẩn thận như một nụ hôn cuối cùng.
Bàn tay bóp chặt hàm cô, thở hổn hển nói: ~Chị, hãy nhớ kỹ lúc tôi lấy lòng chị ở trên giường, cũng không phí công một đoạn tôi thích chị.
*
Thời Gia Nhiên thất thần ăn cơm cùng Tô Nham, cố biết ngoài cửa có một chiếc xe đang đỗ ở đó, trong xe là một chàng trai, anh nói thích cô.
Tô Nham thấy người đang thất thần, cười thành tiếng: “Có hẹn sao?”
“Không có.” Thời Gia Nhiên ra vẻ thoải mái đáp lời, đồng ý ăn bữa cơm này với Tô Nham đã từ lâu rồi, chỉ là không nghĩ đến vừa vặn là lúc giận rỗi với Lâm Thích.
Thời Gia Nhiên bị hai chữ này ở trong đầu dọa sợ, sao cô lại có cảm giác mình và Lâm Thích sẽ không tách ra.
“Tôi nhớ rõ ngày trước đi học em thích một bạn nam, vậy mà có thể buông bỏ được quá khứ, cũng rất vui vẻ, nếu Tiểu Ngọc nhà tôi thông não được như em thì tốt rồi.”
Thời Gia Nhiên mím môi, nắm ly nước bên cạnh đưa lên uống, nhớ tới lúc đầu còn nhắn tin qq bằng nokia, thoáng cái gần mười năm sắp đi qua, ban đầu thích không biết tột cùng là cái gì, chính mình còn chẳng nhớ rõ.
Cô dặt ly nước xuống nở nụ cười: “Người em thích và Tô Ngọc không giống nhau, xét cho cùng em và anh ấy không có cảm tình đau khổ gì khắc sâu, nhưng Tô Ngọc thì có, cấp ba họ đã quen nhau, sau đó cùng học đại học, sau khi tốt nghiệp lại ở chung một chỗ, tình cảm sâu sắc như vậy, không phải nói bỏ là bỏ ngay được.”
Trên mặt Tô Nham lộ ra biểu cảm đang thưởng thức: “Em phải khuyên Tiểu Ngọc nhà tôi nhiều hơn, gần đây làm phiền em rồi.”
Thời Gia Nhiên biết Tô Nham thích mình, loại này thích nhiều nhất chỉ như có hảo cảm mà thôi, cũng tuyệt đối không chủ động, khác với sự mập mờ, chỉ là có cảm tình.
Ý thức mình đang so sánh việc thích của Tô Nham cùng Lâm Thích, Thời Gia Nhiên bỗng nhiên không biết nói gì, cô muốn rời khỏi đây.
Tô Nham lại nói: “Bao giờ thì đi?”
“A? Đi?” Thời Gia Nhiên đưa mắt nhìn anh ta, đáy mắt có hơi nghi ngờ, đồ ăn còn chưa ăn miếng nào.
“Không phải em đăng tin, nói muốn ra ngước ngoài học tập à?”
“À à, ra là việc đó, khả năng là phải đợi sáu tháng cuối năm thì đi.”
Trước đây Thời Gia Nhiên nói không nhiều, nhưng cũng sẽ không mở lời trước hoặc nói một đằng trả lời một nẻo.
Lúc này, không hiểu vì sao tâm phiền ý loạn, click mở wechat với Lâm Thích, không thấy có tin nhắn nào, cô muốn nghe vài lời dễ nghe từ anh, không biết có phải mình muốn thu hồi mấy lời vừa nãy trong bãi đỗ xe hay không nữa.
Tô Nham muốn đưa cô về, cô nghĩ đến Lâm Thích khả năng còn dừng xe ở dưới kia, cong môi nói:
“Cảm ơn ý tốt của anh, bạn em tới đón.”
“Bạn trai à?”
Thời Gia Nhiên cam chịu gật đầu, Tô Nham hơi ngẩn ra: “Bạn trai chắc rất thích em.”
Lúc này lại đến cô trố mắt, bước chân nhỏ chạy theo: “Làm sao anh biết? có gì khác nhau sao?”
Vừa nãy dáng vẻ lạnh lùng lãnh đạm, lúc này Thời Gia Nhiên trở nên nhiệt tình hơn hẳn làm Tô Nham cảm thấy có chút ngoài ý muốn, dừng chân nói:
“Chắc là trực giác, cũng có thể tuổi còn nhỏ, dục vọng chiếm hữu đã biểu hiện rõ ràng.”
Thời Gia Nhiên tiếp tục hỏi: “Vậy anh cảm thấy bọn em thích hợp ở bên nhau không?”
Tô Nham nhìn ánh mắt chờ mong của cô, đôi mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ:
“Giày thích hợp hay không, chỉ có chân biết.”
Thời Gia Nhiên không lên tiếng, Tô Nham vỗ vỗ bả vai cô:
“Cãi nhau? Tôi còn ở phía sau, nếu em cảm thấy giày này không thích hợp, chỗ của tôi có đủ loại giày.”
Thời Gia Nhiên quay người qua nhìn, Lâm Thích đứng bên cạnh xe, dáng vẻ có chút cô đơn.
Cô quay đầu muốn nói hẹn gặp lại với Tô Nham, người đã đi xa.