Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc Thời Gia Nhiên bình tĩnh lại cảm thấy mình trước đó giống như bị bệnh tâm thần, sao lại nghĩ đến việc chia tay, ra nước ngoài cũng chỉ có vài tháng mà thôi. Nhưng cô không muốn chủ động, cảm thấy thật mất mặt, cô đứng ở tại chỗ nhìn anh. Lâm Thích đi đến túm chặt cánh tay cô, hạ giọng:
“Em hối hận khi chia tay? Đi ra ngoài cũng không đưa em về, một chút phong độ đàn ông cũng chẳng có.”
Thời Gia Nhiên ít khi nghe thấy Lâm Thích mắng chửi người khác, bỗng nhiên nghe được lời này của anh, cô cảm thấy ngoài ý muốn.
Nói là hối hận, xác thật cũng có chút như vậy.
“Ai hối hận? Vốn anh ấy định đưa về, nhưng tôi muốn làm người phải có thủy có chung, muốn nói rõ ràng với cậu.”
Đương nhiên cô sẽ không thừa nhận việc mình không muốn chia tay, chắc cũng biết Lâm Thích sẽ không thật sự chia tay, cho nên lúc nói chuyện cũng có vẻ không sợ.
Khóe môi Lâm Thích khẽ nhếch, tâm tình khó chịu bỗng dưng thoải mái hơn nhiều: “Cùng tôi nói rõ cái gì?”
Tay Thời Gia Nhiên bị anh nắm lấy, động vài lần không thoát ra được, xấu hổ buồn bực nói: “Cảnh sát nhân dân trước công chúng mà không có liêm sỉ, động tay động chân như muốn cưỡng hôn, lãnh đạo các cậu dạy đối đãi với quần chúng nhân dân như vậy sao?”
“Lãnh đạo chúng tôi nói đàn bà con gái không nghe lời, ấn người lên xe làm đến nghe lời mới thôi.”
Thời Gia Nhiên không đoán được Lâm Thích sẽ nói ra lời vô sỉ như vậy, má phình lên đỏ hồng, nghiến răng: “Dã man!”
“Không phải em thích tôi dã man à?” Lâm Thích nắm lấy bàn tay đang vùng vằng, ôm người cô vào trong lòng: “Trên giường dã man, dưới giường văn nhã.”
Thời Gia Nhiên hít sâu một hơi, giương mắt nhìn anh: “Mau thả ra, tôi phải đi về ngủ.”
Lâm Thích nắm lấy vòng eo nhỏ, trên tay dùng sức áp chặt cơ thể vào người mình, âm thanh thâm trầm nói: “Cùng nhau ngủ.”
“Ai ngủ cùng cậu, nhanh về đi.”
Dáng vẻ Lâm Thích lập tức trở nên nghiêm túc, cô nghe thấy anh nói:
“Vì sao bỗng dưng nói chia tay?”
Thời Gia Nhiên không nói nên lời là vì sao, cảm giác tùy hứng, còn có điểm làm mình làm mẩy.
*
Xe dừng lại dưới khu nhà Thời Gia Nhiên, Lâm Thích cầm lấy bàn tay cô đang đặt trên túi xách. “Tôi không đồng ý chia tay, mặc kệ là có chuyện gì đi nữa.”
Cô nghịch ngợm cười một tiếng: “Nếu tôi cho cậu đội nón xanh, cũng không đồng ý à?”
“Không đồng ý.”
Nhìn biểu cảm kiên định của Lâm Thích, trái tim Thời Gia Nhiên lộp bộp, vẻ tươi cười trên mặt như ngưng đọng, yết hầu như bị nghẹn không phát ra được âm thanh nào.
“Vậy em nói xem vì sao lại muốn chia tay?”
Chung quy cũng không thoát khỏi hưng sư vấn tội, một chốc một lát Thời Gia Nhiên còn chưa sửa lại được tâm tình của mình, lúc đầu chỉ nghĩ vì sắp xa quê hương, nhưng tóm lại còn có một nguyên nhân nữa, có thể là lúc thấy cô gái nhỏ bên cạnh Lâm Thích đăng weibo, tựa như cố tình khoe khoang gì đó, cố ý đăng ảnh đứng cùng Lâm Thích, tiêu đề là – Tiếp xúc gần gũi cùng nam thần, thật ngọt ngào quá đi.
Cô rũ mắt xuống, chủ động hôn hôn khóe môi anh:
“Đi làm không vui, cuộc sống không được thỏa mãn, thời kỳ mãn kinh đến.”
Cô lựa chọn giấu giếm, đáy lòng có một giọng nói khác vẫn luôn cường điệu rằng cô không hề để ý những chuyện đó, chẳng qua là cô để ý đến thể diện của mình mà thôi.
Lâm Thích hiển nhiên không hề tin lời cô nói, nhưng anh cũng không hỏi đến hỏi đi.
Lúc lên lầu hai người đều không lên tiếng, Thời Gia Nhiên đã sớm biết sự im lặng sẽ làm con người không có cảm giác an toàn.
Cô còn đang suy nghĩ như có như không, ví như vừa rồi Lâm Thích cảm thấy cô thật không có thành ý, ví như Lâm Thích có phải hay không thích cô gái khác, ví như cô đeo chiếc giày này có hợp hay không?….
Cửa nhà mới vừa được mở ra, cả người cô đã bị ấn đè lên ván cửa, Lâm Thích cúi đầu xuống, chìa khóa bị ném tùy tiện trên tủ giày, nụ hôn dừng trên môi cô:
“Cuộc sống không được thỏa mãn có thể gọi điện cho tôi, không thích tôi ở bên ngoài hôn em, tôi có thể hôn ở trong phòng. Chuyện cho tôi đội nón xanh, vẫn nên tỉnh lại đi, một người là tôi em còn không đối phó được, còn tính đi tìm mấy người nữa à?”
Vành tai được cánh môi lạnh bạc như có như không dán vào, hơi thở nóng bỏng thổi vào cổ, Thời Gia Nhiên rụt cổ lại, mạnh miệng nói lại:
“Sức khỏe cậu tốt, gọi mười tám em gái đến mà hầu hạ.”
Lâm Thích phụt cười thành tiếng: “Hầu hạ một người là em vừa đủ, thêm một cũng quá nhiều, thiếu em thì quá ít, chị, đừng cáu nữa.”
Môi anh mút hôn cằm cô, một chút lại một chút, trong lòng cô nổi lên gợn sóng, nơi tròn trịa trước ngực còn bị anh nắm lấy, tim đập bắt đầu đập tăng tốc hơn.
“Chờ đã… Tôi…”
Lâm Thích đưa tay ra bật đèn lên, rũ mắt xuống nhìn cô, ánh mắt thâm thúy cùng chuyên chú:
“Chia tay đừng tùy tiện nói ra, có vấn đề gì chúng ta cùng nhau giải quyết, tôi biết em cùng tôi ở bên nhau, không giống những bạn trai của người khác tùy thời điểm đều xuất hiện ngay trước mặt, thậm chí mỗi lần gặp chỉ làm tình như bắn pháo. Nhưng mà Thời Gia Nhiên… tôi không có cách nào buông tay, tôi thích em, muốn chiếm hữu em, lúc thấy em ở bên cạnh người khác sẽ ghen ghét, nếu em thích người khác, tôi sẽ đau lòng.”
Lâm Thích nhìn chằm chằm vào mắt cô, ánh mắt nóng rực giống như ngọn lửa, cô bị lời nói của anh động đến, cảm xúc quay cuồng, mãi lâu sau cũng không biết phải tiếp lời như thế nào.
Anh thấy cô không nói gì, cúi đầu hôn một bên má cô, đưa tay cởi dây lưng kéo khóa xuống, bắt lấy tay cô đưa vào bên trong, nắm lấy nó vuốt ve, cảm xúc nóng bỏng làm cô hư lên một tiếng, hơi thở anh trở nên dồn dập hơn:
“Vừa rồi lúc chờ đợi em, trướng đến cả người phát đau, lòng càng đau hơn.”
Bàn tay không xương mềm mại của Thời Gia Nhiên bị anh bắt lấy, cây thịt nóng bỏng cứng rắn dần dần bành trướng trong lòng tay, xung quanh không khí đều trở nên loãng hơn, đôi mắt ướt dầm dề của cô đối mắt với anh:
“Có phải đàn ông lúc muốn làm tình đều sẽ nói mấy lời văn vẻ.”
Lâm Thích ôm cô đi vào phòng khách, không lập tức vào phòng ngủ ngay, mà đẩy người lên sô pha, nhanh chóng ấn bàn tay đang rảnh rỗi của cô vào nơi dục vọng đang kêu gào của mình, nhìn chăm chú vào cô:
“Không phải, lúc t*ng trùng lên não chỉ có một ý nghĩ, cắm vào em, chinh phục em.”
Anh áp chế cơ thể kích động của cô, xoa hai cánh mông, hầu kết lăn lộn, Thời Gia Nhiên đầu óc như muốn hôn mê, tiếng rên rỉ từ rách nát từ trong miệng tràn ra:
“Ưm…”
Lâm Thích giống như được cổ vũ, giữ lấy vòng eo, thúc thẳng về phía trước, nháy mắt hoàn toàn kết hợp, tiếng kêu rên tràn ngập trong căn phòng.
Anh nắm lấy eo nhỏ, thong thả đưa đẩy luật động, đồng thời hôn nhẹ xuống mặt cô, tiếng nói dịu dàng như tình triều đánh lên đầu quả tim Thời Gia Nhiên.
“Chị, thích như vậy sao, về sau còn nói chia tay không? hửm?”
Thời Gia Nhiên khó nhịn nắm lấy cánh tay anh, đôi mắt vốn đã ướt dầm dề giờ phút này vì tình triều tràn lan, khóe mắt ướt át, tiếng nức nở nhỏ vụn càng có vẻ đáng thương thẹn thùng.
“Sao cậu lại hư hỏng như vậy… A..a…”
Cô không chịu nổi một bên phúc hậu cùng vô lại gọi mình là chị, một bên lại dùng sức va chạm mạnh mẽ, dịu dàng với bá đạo cùng tồn tại, những mâu thuẫn nhỏ nhặt cùng lớn lao trong lòng luôn làm cô cảm thấy không chân thật.
Trên cổ tay Lâm Thích gân xanh gồ lên, lực ra vào lần sau còn mạnh hơn lần trước, sau khi thúc vào hơn trăm cái, cơ ngực có những giọt mồ hôi chảy xuôi, nhỏ giọt rơi xuống khóe môi thời Gia Nhiên, ma sui quỷ khiến cô lại đưa đầu lưỡi ra liếm liếm, nhấm nháp, một màn này quá sắc tình đối với Lâm Thích.
Anh nhanh nhẹn thay đổi tư thế, lật người cô lại, tiến vào từ phía sau, lòng bàn tay ấn lên cánh mông phấn nộn, giọng mang theo tình dục mất tiếng:
“Chị, nói không chia tay với tôi.”
Anh vừa nói vừa dùng sức cọ cọ hướng vào phía trong, không phải va chạm, là cọ xát, tư thế từ sau nhập vào vốn dĩ rất sâu, lực nghiền qua lại rất mạnh làm Thời Gia Nhiên có chút khó chịu, khát vọng được anh thúc mạnh vào như trước, nhưng người này như đang cố ý tra tấn cô, không chịu đưa đẩy, chỉ là nghiền nát.
Thời Gia Nhiên bị anh đánh bốp vào mông, tính dục tăng lên nhiều, không chiếm được thỏa mãn, ngón tay mảnh khảnh bắt lấy bàn tay đang chụp mông cô mà vỗ, cầu xin thành tiếng: “Ưm~ đừng… A… cậu đừng như vậy… khó chịu…”
“Hôm nay Tô Nham gặp em làm gì?” Anh nắm lấy vòng eo cô, lắc lắc eo, đỉnh đưa với lực vào sâu bên trong.
Thời Gia Nhiên bị đâm trồi về phía trước, quỳ ghé vào trên sô pha bắt lấy cánh tay anh, tình dục đột kích, rụt rè cùng lý trí là chướng ngại vật lớn nhất khi muốn thỏa mãn, lúc trước trên giường hai người không nói quá nhiều, hôm nay chắc do đã khắc khẩu, mà lại nghe được Lâm Thích thổ lộ, trong lòng cô rối loạn một mảnh, như phát tiết mà rống lên:
“A ~ cậu dựa vào cái gì chất vấn tôi? Cậu là ai?”
“Tôi dựa vào cái gì à?”
Từng trận sóng chiều đột kích, anh va chạm quá mức mãnh liệt:
“Thời Gia Nhiên, nếu em còn dám nói chia tay, tôi liền fuck em không xuống được giường, lên không được phòng.”