Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 131: Sự Tự Chủ Mạnh Mẽ
Kỷ Hi Nguyệt cảm nhận được vẻ cô tịch thê lương trên người anh, một đứa con trai tám tuổi, vừa mới mất mẹ đã tiếp nhận huấn luyện tàn nhẫn, đây quả thực là một chuyện không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
Chẳng trách trên mặt anh không bao giờ có lấy nụ cười.
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy anh rất đáng thương, trong lòng cô cũng buồn và đau lòng cho anh.
“Đứng dậy đi, cho em ba mươi phút tắm rửa, sau đó tôi sẽ tới phòng của em.” Triệu Húc Hàn cuối đầu nhìn cô lần nữa rồi xoay người bỏ đi.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, trong lòng lan man vô cùng. Cô lục tục trở mình, nén cơn đau nhức toàn thân để xuống lầu tắm rửa.
“Kỷ tiểu thư, cậu chủ bảo cô ngâm người trong nước ấm mười lăm phút trước.” Thím Lý cũng vừa mới châm nước tắm cho cô xong.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, sau đó cười khổ nói: “Thím Lý, lát nữa thím giúp cháu thoa thuốc mỡ được không?”
Thím Lý khẽ cười: “Cậu chủ nói sẽ tự tay thoa giúp cô.”
“Thím Lý, chẳng phải là cháu đang sợ sao.” Kỷ Hi Nguyệt thực sự sợ hãi, trong đầu cô nhớ đến đôi mắt khát máu và tàn bạo vào đêm đó ở kiếp trước.
“Không cần sợ. Cậu chủ thật ra rất tốt bụng.” Thím Lý cười, “Huống hồ việc cậu chủ đã quyết định thì không ai có thể thay đổi.” Nói xong bà bước ra ngoài.
Kỷ Hi Nguyệt gào khóc, cô cởi quần áo rồi ngâm mình vào nước ấm.
Cảm giác thoải mái làm chô nhất thời quên hết muộn phiền, nhắm hai mắt từ từ thư giãn.
Bởi vì quá mệt mỏi nên mười lăm phút thư giãn cũng đủ khiến cô ngủ thiếp đi hoàn toàn.
Vì vậy, lúc Triệu Húc Hàn gõ cửa không thấy ai trả lời.
Triệu Húc Hàn đứng ở bên ngoài cau mày, anh trực tiếp đẩy cửa bước vào trong thì nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang ngủ say trong bồn tắm.
Anh quay người ra ngoài gọi thím Lý vào, sau đó tới bên cạnh bồn tắm thò hai tay vào nước bế Kỷ Hi Nguyệt lên.
“Cậu chủ, Kỷ tiểu thư huấn luyện như vậy quả thực là quá kiệt sức.” Thím Lý nhanh chóng lấy một chiếc khăn tắm lớn để giúp cô lau khô.
‘Thím Lý, thím nên biết nản lòng thì sau này rất khó thành công.” Triệu Húc Hàn nhìn lướt qua làn da trắng như tuyết của Kỷ Hi Nguyệt, anh khẽ cau mày rồi đặt cô lên giường.
“Vâng, tôi chỉ cảm thấy Kỷ tiểu thư vốn dĩ nên trải qua cuộc sống an nhàn.” Thím Lý thở dài.
“Ở bên cạnh tôi làm sao có thể an nhàn? Thím ra ngoài trước đi.” Triệu Húc Hàn nói xong thì với tay lấy cao xoa bóp đặc trị lúc nãy đem vào, sau đó đi tới chiếc giường lớn.
Thím Lý đáp lại một tiếng rồi ra ngoài, tiện tay khép cửa phòng.
Triệu Húc Hàn đứng một bên giường, nhìn chằm chằm vào cơ thể trần truồng của Kỷ Hi Nguyệt, đường cong tinh tế, làn da trắng trẻo láng mịn làm cho người khác có một loại kích động muốn vuốt ve.
Đáng tiếc lúc này Kỷ Hi Nguyệt lại ngủ say như chết.
Triệu Húc Hàn ngồi xuống, lấy chiếc chăn bên cạnh đắp lên đùi cô, sau đó nặn cao xoa bóp ra bắt đầu thoa lên một bên chân thon dài của Kỷ Hi Nguyệt.
Trên làn da mềm mại trơn bóng như trẻ sơ sinh có mấy vết xanh xanh tím tím nhìn thấy mà giật cả mình.
Triệu Húc Hàn nhíu mày, anh tỉ mỉ xoa bóp cho cô, nhưng nội tâm lại đang từ từ tan rã chứ không còn bình tĩnh như ngoài mặt.
Bởi vì trong đầu anh bất giác tái hiện lại đêm đó.
Mặc dù tối hôm đó anh đánh mất tự chủ, tức giận đến nỗi bản thân cũng sợ hãi chính mình, nhưng cảm giác thân mật nhất giữa tình yêu nam nữ đã ăn sâu vào tâm trí anh.
Qua đêm đó, anh chôn chặt niềm ham muốn này vào sâu tận đáy lòng. Không nghĩ đến, càng sẽ không khơi gợi.
Sau khi trưởng thành, các buổi huấn luyện về phương diện nam nữ cho chủ nhân của Triệu gia có thể nói cực kỳ tàn khốc.
Cho nên, về phương diện tình dục có thể khẳng định anh không khác gì các vị thái giám ngày xưa.
Chương 132: Mãnh Thú Trong Lòng
Tay của Triệu Húc Hàn nắn bóp trên đùi của Kỷ Hi Nguyệt rất có quy luật, mà người phụ nữ đang chìm vào mộng đẹp cũng chẳng có bất kỳ cảm giác gì, điều này làm cho Triệu Húc Hàn thực sự an tâm.
Hơn nữa trong lòng anh cũng có chút niềm vui nho nhỏ, bởi vì cô ở trước mặt anh đã hoàn toàn thả lỏng.
Nhưng anh tin nếu lúc này cô tỉnh giấc thì chắc chắn sắc mặt sẽ tái mét, giống như đang nhìn thấy quỷ vậy.
Đêm đó đúng là đã để lại ký ức không mấy tốt đẹp cho cô.
Triệu Húc Hàn nhớ đến khuôn mặt kinh hoàng, vừa sợ hãi vừa khóc lóc van xin của cô, trong lòng anh bất chợt đau nhói.
Nhưng ai bảo cô chủ động hiến thân cho Triệu Vân Sâm làm gì?
Lúc bước chân vào khách sạn, anh chưa bao giờ biết mình có thể tức giận như vậy khi nhìn thấy khoảnh khắc Kỷ Hi Nguyệt bổ nhào vào Triệu Vân Sâm.
Cảnh tượng đó thực sự đã đốt cháy mắt anh, và giải phóng con mãnh thú tàn nhẫn nằm sâu trong lòng anh.
Nếu không phải có Tiêu Ân và Vô Cốt ngăn cản thì rất có thể Triệu Vân Sâm đã vị anh đánh chết hoặc là bại liệt.
Kỳ thực tại sao anh lại tức giận như vậy? Sau sự việc đó chính anh cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc với bản thân, chẳng lẽ bởi vì sâu trong lòng anh luôn tồn tại chấp niệm là nhất định phải bảo vệ được cô?
Sau khi anh nhận thức được bí mật đó, điều duy nhất có thể làm là bảo vệ cô khỏi những tổn hại, che chở cho cô để cô bình an mà trưởng thành.
Ba năm trôi qua, nhưng không biết từ bao giờ cái gọi là bảo vệ lại trở thành không để bất kỳ người đàn ông nào tiếp cận cô?
Suy nghĩ của Triệu Húc Hàn trôi xa, sau khi xoa bóp một bên chân này xong, anh trở tay xoa bóp tiếp một bên chân thon dài còn lại.
Xoa bóp xong hai chân, Triệu Húc Hàn nhìn người phụ nữ dưới tấm chăn, mi tâm lại lần nữa cau mày.
Anh kéo chiếc chăn bông xuống, che từ phần thắt lưng của Kỷ Hi Nguyệt, nhưng toàn bộ thân trên lại hiện ra dưới mắt anh.
Hai con ngươi đen láy trở nên u ám, dưới đáy mắt anh lóe lên một tia âm u bất định.
Triệu Húc Hàn nhìn chằm chằm vào đường cong tuyệt đẹp trước mắt, khảo nghiệm ý chí của mình đối với phụ nữ.
Nhưng anh phát hiện, càng nhìn thì lòng dạ càng nhiễu loạn. Lực tự chủ vốn tưởng rằng rất mạnh mẽ ai dè lại nhanh chóng tan rã.
Cho đến khi anh nhận ra phản ứng của cơ thể, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên nóng lên. Anh lập tức kéo chăn che lại cảnh xuân, còn bản thân thì nhanh chóng đứng dậy bước tới trước cửa sổ.
Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Triệu Húc Hàn ép buộc bản thân phải bình tĩnh, nhưng cảnh tượng đêm đó và làn da trắng trẻo nhấp nhô lên xuống vừa rồi cứ hiện lên trong đầu anh.
“Hừ!” Triệu Húc Hàn thở dài một hơi, sau đó bước tới bên cạnh giường, kéo tấm chăn xuống. Ánh mắt anh không nhìn vào phần trước ngực của Kỷ Hi Nguyệt nữa mà chỉ tập trung vào cánh tay cô, bắt đầu xoa bóp.
Nắn bóp xong một tay lại đổi sang cánh tay khác. Trong lòng Triệu Húc Hàn thực sự rất phiền muộn.
Bởi vì lỗ tai anh đã bắt đầu nóng hầm hập.
Con dã thú bên trong cơ thể dường như lại muốn xông ra. Lúc xoa bóp, tinh thần anh có chút ngẩn ngơ, thỉnh thoảng lại chuyển qua vuốt ve, đây là điều mà anh chưa bao giờ nghĩ đến.
Bỗng nhiên anh sực tỉnh, sau đó có tật giật mình quan sát người phụ nữ đang ngủ say.
Người phụ nữ đang say ngủ có khuôn mặt hây hây đỏ, lông mày cong cong, hai mắt nhắm nghiền, lông mi cong vút như hai nửa khung quạt, chiếc mũi thẳng tắp xinh đẹp, cái miệng nhỏ nhắn hồng đào giống như đang mời gọi anh đến nếm thử.
Triệu Húc Hàn lại phát hiện tầm mắt của mình lại di chuyển, hơi thở bắt đầu gấp gáp.
Đột nhiên anh nhận ra có điều gì đó bất thường! Rất bất thường!
Anh đang định làm gì? Chỉ giúp cô xoa bóp thôi mà, tại sao lại kéo tấm chăn trên người cô xuống?
Đây có khác gì đang dở trò lưu manh không? Lẽ nào trong tiềm thức cho rằng cô đã là người phụ nữ của anh nên có thể muốn làm gì thì làm?
Sắc mặt Triệu Húc Hàn đột nhiên trắng bệch.
“Ưm~” Vào đúng lúc này miệng Kỷ Hi Nguyệt thốt ra một tiếng rên nhẹ.
Chương 133: Tên Lưu Manh Háo Sắc
Triệu Húc Hàn giật mình suýt nữa đứng bật dậy, ngước mắt lên nhìn Kỷ Hi Nguyệt thì thấy lông mi cô chớp nháy hai cái rồi đột nhiên mở mắt ra.
“A!” Ngay sau đó, Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn ngồi bên cạnh, hai tay anh đang xoa bóp cánh tay cho cô, còn ở phần ngực cô lại cảm thấy rất lạnh lẽo.
Cú sốc này quả thực khiến cô xuýt chút nữa hồn bay phách lạc.
“Im lặng!” Triệu Húc Hàn lạnh lùng nói.
Kỷ Hi Nguyệt theo bản năng ngậm miệng lại, trong mắt đều là hoảng sợ, bởi vì chỉ cần cô rũ mắt là có thể thấy ngay ngực trần của mình!
Tên lưu manh, háo sắc, khốn nạn, anh nhìn thấy hết của cô rồi đúng không?
Sao anh có thể nhân lúc cô mệt mỏi thiếp đi mà đối xử với cô như vậy?
Triệu Húc Hàn vốn dĩ định kéo chăn lên, nhưng bây giờ làm hành động này chỉ sợ sự chột dạ của anh bị lòi ra, nên anh chỉ còn cách nhắm mắt làm ngơ tiếp tục xoa bóp cánh tay.
“Anh Hàn, tôi, tôi lạnh.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn bằng ánh mắt hoảng sợ.
Cô thấy Triệu Húc Hàn đang nhíu chặt đôi mày, vẻ mặt ảm đạm giúp cô xoa bóp, hơi nóng của thuốc mỡ trên cánh tay lan tỏa khiến cô rất thoải mái.
Lẽ nào anh chỉ đơn giản là giúp cô masage? Người đàn ông này là thánh nhân sao?
Triệu Húc Hàn ngước mắt liếc cô một cái, sau đó dùng một tay giúp cô kéo tấm chăn lên, cuối cùng cũng che được nơi bỏng mắt, nhưng trái tim anh vẫn đang còn đập điên cuồng.
Mặc dù Kỷ Hi Nguyệt không nhận ra, nhưng anh đã bị hết hồn bởi phản ứng tự nhiên ban nãy.
Có thể xảy ra chuyện không khoa học và phi logic như vậy chỉ có một nguyên nhân.
Đó là anh đã không cẩn thận nghe theo trái tim mình.
Với tư cách là chủ nhân của Triệu Gia, anh chưa bao giờ làm theo việc theo cảm tính, nhưng đứng trước người phụ nữ Kỷ Hi Nguyệt này, anh lại vô thức buông thả quy tắc của chủ nhân Triệu Gia. Điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ anh đã rung động với Kỷ Hi Nguyệt.
Nhưng có lẽ đó chỉ là cảm xúc về mặt thân thể.
Triệu Húc Hàn tự an ủi bản thân, không được hoang mang, mất kiểm soát bản thân là một chuyện rất đáng sợ và kinh hoàng.
Kỷ Hi Nguyệt không dám hó hé, Triệu Húc Hàn cũng không nói chuyện, bầu không khí trong phòng rất ngượng ngùng.
“Trở người lại!” Triệu Húc Hàn massage xong hai cánh tay thì lạnh lùng nói.
“A, không cần, không cần đâu. Tôi, tôi thấy không sao rồi.” Kỷ Hi Nguyệt bối rối, lập tức lắc đầu, tay và chân cô đều có cảm giác rất nóng, chứng tỏ đã được Triệu Húc Hàn massage qua.
Nghĩ đến chuyện bản thân không mảnh vải che thân, ở dưới cũng không có quần nhỏ, đây, đây rốt cuộc là muốn bao nhiêu xấu hổ chứ?
“Xoay người!” Trong giọng nói của Triệu Húc Hàn có chút mất kiên nhẫn.
Kỷ Hi Nguyệt sợ hãi, lập tức trở người, phát hiện bả vai đau nhức không chịu được, đau đến mức cô suýt bật khóc.
Tấm chăn bị kéo xuống giữa eo, tấm lưng tuyệt trần lập tức hiện ra dưới mắt Triệu Húc Hàn.
Kỷ Hi Nguyệt chỉ còn cách nhắm hai mắt giả chết.
Cô tự hỏi người đàn ông này tại sao lại muốn đích thân làm chuyện này? Không xem cô là phụ nữ sao? Hay nghĩ rằng cô đã trở thành người phụ nữ của anh nên tùy tiện thường thức và tận hưởng?
Trời ơi, thường thức thì thôi bỏ đi, nhưng ngàn vạn lần đừng tận hưởng.
Trái tim Kỷ Hi Nguyệt run rẩy, nội tâm vô cùng mâu thuẫn.
Nếu sau này Triệu Húc Hàn đối với cô vẫn không có chút phản ứng gì của đàn ông thì cũng rất bất thường, lẽ nào cô không hấp dẫn chút gì sao?
Hay là Triệu Húc Hàn không hề thích cô, việc xoa bóp đối với anh chỉ là tập luyện thân thể không có sự phân biệt nam nữ?
Hai bàn tay lớn bắt đầu xoa bóp bả vai cô, vừa động vào đã nắn nhẹ một cái, cảm giác đau xót đột nhiên xuất hiện làm miệng nhỏ của Kỷ Hi Nguyệt bất giác rên lên một tiếng ‘Ưm~”
Toàn thân Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên cứng đờ, hận không thể vả vào miệng mình một cái, loại âm thanh này sao có thể thốt ra trước mặt một người đàn ông được chứ?
Chương 134: Xem Ra Là Rung Động Rồi
Bàn tay của Triệu Húc Hàn quả nhiên khựng lại, cơ thể của Kỷ Hi Nguyệt cũng cứng đờ, tự mắng mình ngu ngốc.
“Thả lỏng!” Giọng nói của Triệu Húc Hàn không hề có chút nhiệt độ.
Kỷ Hi Nguyệt sầu não. Người đàn ông này chẳng lẽ không có bất kỳ phản ứng nào với phụ nữ, sao có thể máu lạnh như vậy?
Tốt xấu gì cô cũng là mỹ nhân, trần truồng để anh xoa bóp mà anh lại chẳng có suy nghĩ gì với cô, còn hung dữ như vậy? Đây mà thương hoa tiếc ngọc cái nỗi gì?
“Ồ.” Kỷ Hi Nguyệt thả lỏng người, trong lòng cũng không còn sợ hãi nữa.
Cô nghĩ đêm đó Triệu Húc Hàn bộc phát thú tính chắc chắn là do Triệu Vân Sâm, có lẽ đã đụng đến dây thần kinh nào đó của anh.
Đối với một Triệu Húc Hàn bình thường như bây giờ thì rất có thể là hoàn toàn vô cảm với phụ nữ.
Cô vốn nghĩ rằng anh thích cô, nhưng giờ phút này có lẽ cô nghĩ nhiều rồi.
Người đàn ông thích một người phụ nữ nếu ngay cả một chút phản ứng cũng không có, thì vốn dĩ là anh ta không hề thích bạn.
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ đến đây thì tự nhiên thấy buồn tẻ vô vị.
Bàn tay đang xoa bóp trên lưng làm cô rất thoải mái, lại lần nữa khiến cô mê man muốn ngủ.
Nhưng cô nào đâu biết trên trán Triệu Húc Hàn lúc này đã nhễ nhại mồ hôi, hành động trên tay cũng vô cùng lộn xộn.
Chỉ là cô không hiểu thế nào là massage thôi, nếu không anh nhất định sẽ rất mất mặt.
Bởi vì Triệu Húc Hang đang cố gắng khống chế sự mất tự chủ của bản thân, nên toàn thân anh càng lúc càng lạnh lẽo, nếu lúc này nhìn vào mặt anh thì chắc chắn sẽ khó coi giống như Diêm Vương.
Sau khi thả lỏng, Kỷ Hi Nguyệt lại chìm vào giấc ngủ, cơ thể đã tập luyện hết công suất, phải tầm mấy ngày mới có thể thích ứng được.
Triệu Húc Hàn đợi cô ngủ say mới đứng dậy, kéo chăn đắp lên người cô, rồi xoay người nhanh chóng rời khỏi.
Thím Lý vẫn đứng ở ngoài nãy giờ, thấy Triệu Húc Hàn đi ra thì định nói gì đó.
Nhưng thấy sắc mặt của Triệu Húc Hàn tối sầm lại, mồ hôi nhễ nhãi, một câu cũng không nói đi thẳng về phòng của mình, hơn nữa lúc đóng cửa còn rất mạnh tay.
Điều này chưa bao giờ xảy ra với một người có trình độ siêu đẳng như cậu chủ.
Thím Lý mở cửa phòng của Kỷ Hi Nguyệt ra xem thử, bà thấy Kỷ Hi Nguyệt đang đắp chăn ngủ rất say sưa, còn có tiếng ngáy khe khẽ. Thím Lý nghĩ, kỹ thuật massage của cậu chủ đúng là hạng nhất.
Sau đó bà đi vào thu dọn đồ đạc, quét dọn sạch sẽ.
Triệu Húc Hàn lúc này đang trần truồng đứng trong nhà tắm xối nước lạnh, làn da trắng mịn của Kỷ Hi Nguyệt hiện lên trong tâm trí anh.
Vòng eo nhỏ nhắn vô cùng gợi cảm, dưới lớp chăn còn có bờ mông cong vút và đôi chân thon dài.
Triệu Húc Hàn đột nhiên gầm lên một tiếng, tung một đấm vào thành tường của phòng tắm.
Gạch sứ hạng sang trong phút chốc vỡ nát, vết nứt dữ dội bắt đầu lan ra ngoằn ngoèo.
Máu tươi từ trên mu bàn tay chảy xuống.
Thế nhưng đau đớn cũng không ngăn được ngọn lửa đang cháy bỏng ở lồng ngực và bụng dưới, dã thú bị chôn sâu trong cơ thể hết lần này tới lần khác muốn lao ra ngoài. Anh thực sự muốn làm chuyện đêm đó một lần nữa.
Thím Lý nhìn thấy Triệu Húc Hàn là một tiếng sau đó, mà Tiêu Ân cũng đã đợi ở đây rất lâu.
Triệu Húc Hàn một thân tây trang, bước xuống lầu với khuôn mặt u ám.
“Cậu chủ, Triệu Nhất Gia đang ở công ty, nói là nhất định phải gặp được anh.” Tiêu Ân có chút kinh ngạc nhìn Triệu Húc Hàn, bởi vì dặn dò là chín giờ xuất phát đến công ty, kết quả bây giờ đã sắp mười giờ.
Cậu chủ là một người có yêu cầu vô cùng hà khắc với thời gian, sao hôm nay lại lỡ giờ lâu như vậy.
Thím Lý nói Kỷ tiểu thư đang ngủ, vậy thì không có liên quan đến cậu chủ đúng không? Lẽ nào hai người cùng ngủ?
“Đi!” Triệu Húc Hàn sải từng bước lớn ra ngoài.
Thím Lý tiễn hai người đi xong thì đến phòng của Triệu Húc Hàn dọn dẹp, nhìn thấy mảnh gạch sứ bị vỡ nát trong phòng tắm, bà kinh hãi, há hốc mồm như đang gặp ma.
Sau đó bà lập tức dùng tay che miệng.
Cậu chủ đây là?
OMG, xem ra cậu chủ thật sự có tình cảm với Kỷ tiểu thư rồi!
Chương 135: Quà Tặng Cô
Thím Lý nhìn những viên gạch vỡ nát mà lòng vô cùng kinh hãi. Là người của Triệu Gia ai cũng biết chủ nhân sẽ phải tiếp nhận huấn luyện như thế nào, đó là những buổi huấn luyện mạnh gấp mấy lần người bình thường.
Mục đích đương nhiên là để cho chủ nhân không có bất kỳ sơ hở hay khuyết điểm nào, và kẻ địch cũng không tìm được chỗ xuống tay.
Thế nhưng bây giờ cậu chủ đã mất kiểm soát!
Bà nhìn cảnh tượng này mới biết được lí do vì sao cậu chủ từ phòng của Kỷ Tiểu thư đi ra mà mặt mày lại tối sầm như vậy, hơi thở cũng lạnh lùng. Là bởi vì cậu chủ đã biết mình mất khống chế.
Điều này đối với cậu chủ mà nói là một chuyện rất đáng sợ.
Kỷ Hi Nguyệt lần nữa thức giấc vì đói, nhìn đồng hồ treo tường thấy đã hai giờ chiều, cô lập tức ngồi bật dậy.
Phát hiện bản thân vẫn đang trần truồng, nhưng không sao, nếu Triệu Húc Hàn mặc đồ cho cô thì mới là chuyện khó tin.
Có một điều cô có thể khẳng định, đó là Triệu Húc Hàn không có cảm giác với cô.
Cho nên sau này cô không cần phải sợ anh bộc phát thú tính nữa. Anh không hề có phản ứng với cô, còn lãnh cảm đến đáng sợ, như thể giúp cô massage đã làm bẩn tay anh.
Nhưng tại sao anh lại đối xử với cô tốt như vậy? Trong này chắc chắn có bí mật, lần sau cô nhất định phải hỏi cho rõ.
Cô cầm điện thoại qua xem, trên màn hình toàn là tin nhắn của Liễu Đông.
Kỷ Hi Nguyệt vừa đọc vừa cười, Liễu Đông quả nhiên lanh lợi, nói với người khác là cô ra ngoài chạy tin.
“Hôm nay tôi không đến công ty, người không được thoải mái.” Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ, tin tức lớn của cô cũng đã đủ rổi, không cần thiết phải liều mạng nữa, huống hồ huấn luyện thực sự rất mệt nên hôm nay coi như là nghĩ phép.
“Chị Nguyệt, chị không sao chứ? Có cần đến bệnh viện khám không?” Tin nhắn của Liễu Đông.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức đáp: “Không cần đâu, không có gì to tát cả. Mai gặp lại nhé.”
Buổi tối Triệu Húc Hàn về nhà, trong tay cầm thêm một chiếc hộp, đặt trước mặt Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn chiếc hộp gỗ được chạm khắc vô cùng tinh xảo, ngạc nhiên nói: “Anh Hàn, đây là gì vậy? Tặng tôi sao?”
“Ừm.” Triệu Húc Hàn đáp một tiếng, nhận khăn nóng của Thím Lý lau tay.
Kỷ Hi Nguyệt chép miệng, người đàn ông này không thể nói là cái gì sao? Kiệm lời như vàng vậy.
Lúc mở chiếc hộp ra, hai mắt Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên sáng rực.
“Wow, đẹp thật đấy!”
Thím Lý cũng tò mò ngó qua xem thử, sau đó bà kinh ngạc hét lên: “Đây, đây là của chú Bưu làm sao?”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sờ, chú Bưu? Lúc ăn cơm trưa có nghe Triệu Húc Hàn kêu Tiêu Ân gọi cho người này.
Triệu Húc Hàn liền bắn ánh mắt lạnh lùng nhìn thím Lý. Thím Lý tái mặt, lập tức xoay người bỏ đi.
“Gì thế. Anh đừng dọa thím Lý chứ. Chú Bưu là ai vậy?” Kỷ Hi Nguyệt cầm chiếc vòng bạc mảnh mai từ trong hộp ra, vừa nhìn vừa hỏi.
Trong hộp gỗ này có một chiếc vòng tay và một chiếc nhẫn, tất cả đều bằng bạc. Nhìn qua thì được gia công rất tinh xảo, hoa văn điêu khắc theo phong cách cổ xưa, rất giống với hoa mẫu đơn, nhưng cũng không quá lòe loẹt.
“Em đeo thử đi” Triệu Húc Hàn không trả lời câu hỏi đó mà nói sang chuyện khác
Kỷ Hi Nguyệt thấy mặt trong của vòng bạc có khảm hai chấm tròn, cô ấn thử trước một cái thì vòng bạc mở ra, cô hớn hở đeo vào tay, sau đó cài móc khóa lại rồi ngắm nhìn. Kỷ Hi Nguyệt thấy độ vừa vặn rất phù hợp với tay cô, không quá khoa trương lại xinh xắn linh hoạt, đeo vào cánh tay mảnh dẻ nhìn rất vừa mắt, cả cánh tay và chiếc vòng đều làm nổi bật cho nhau.
“Anh Hàn, sao lại có tới hai cái nút nhấn vậy?” Kỷ Hi Nguyệt có chút khó hiểu với thiết kế này, mặc dù rất kín đáo, không ảnh hưởng đến mặt ngoài, nhưng chỉ cần một nút là có thể mở ra rồi mà.
Hai nút nhấn này hình như vẽ rắn thêm chân, cảm giác hơi thừa thải.
Chương 136: Ám Khí Đáng Sợ
Cô tò mò ấn vào lần nữa, đột nhiên hoa văn ở giữa gãy đôi, bên trong lộ ra một chiếc móc câu như đang kéo thứ gì đó.
“Uầy.” Kỷ Hi Nguyệt thử kéo thì lập tức xuất hiện một sợi dây thép dài loằng ngoằng.
“Đây là một sợi dây thép rất sắc bén. Khi em gặp phải nguy hiểm, có thể dùng để cắt kim loại, hoặc cũng có thể dùng đẻ tập kích bất ngờ.” Triệu Húc Hàn nghiêm túc nói với cô.
Kỷ Hi Nguyệt há hốc miệng mồm nhìn anh, trong lòng có chút hoảng sợ, đây là đang quay phim truyền hình sao?
Tại sao cô phải cần những thứ này, sợi dây thép cho cô cảm giác như trong phim hành động, trực tiếp giết chết kẻ địch. Nhưng cô chưa từng có ý nghĩ là muốn giết người.
“Chỉ là đề phòng thôi, ví dụ như em bị trói gô thì có thể dùng nó để cắt đứt dây thừng. Đương nhiên, trước tiên là em phải nắm chắc cách sử dụng của chiếc vòng. Để thuận tiện cho việc sử dụng linh hoạt, sau này em đừng tháo ra. Nó được làm bằng kim cương nên không thấm nước.” Triệu Húc Hàn giải thích vô cùng tỉ mỉ.
Kỷ Hi Nguyệt không biết đáp lại thế nào, đành phải gật đầu. Sau đó nhấn thêm một lần nữa, sợi dây thép lập tức thu lại, vòng tay khôi phục lại hình dáng ban đầu, hoàn toàn không nhìn ra có cơ quan đóng mở.
“Đeo chiếc nhẫn vào đi, ngón giữa.” Triệu Húc Hàn thấy cô vẫn đang nghiên cứu vòng tay thì mở miệng nhắc nhở.
“Cái này cũng là của tôi sao?” Kỷ Hi Nguyệt cứ tưởng chiếc nhẫn không phải của cô, cô cầm lên, mang vào ngón giữa bàn tay trái. Cô phát hiện kích thước chiếc nhẫn cũng rất vừa vặn với cô.
“Khéo thật.” Kỷ Hi Nguyệt thấy chiếc nhẫn cũng rất xinh xảo tinh vi, mặt trên là kiểu dáng hình trái tim, “Cái này có cơ quan gì không?”
Kỷ Hi Nguyệt chắc chắn là nó không hề đơn giản.
“Nhấn vào trái tim.” Triệu Húc Hàn nói.
Kỷ Hi Nguyệt theo lời nhẹ nhàng nhấn vào, từ đầu nhọn của trái tim phóng ra một cây kim, độ dài khoảng tầm hai centimet.
“Đây là kim tiêm gây mê, bên trong chiếc nhẫn có chứa thuốc mê, chỉ cần năm giây thì một người đàn ông nặng một trăm kí cũng có thể gục ngã.” Triệu Húc Hàn giải thích.
Kỷ Hi Nguyệt lại tiếp tục mắt trợn miệng tròn, cô nhìn đầu kim sắc nhọn mà kinh hoàng bạt vía.
“Anh Hàn, tôi, tôi nhất định phải có mấy cái này sao?” Kỷ Hi Nguyệt hơi sợ.
“Nhất định phải có, nguy hiểm ở khắp nơi và bất cứ lúc nào, với khả năng của em thì chỉ còn cách tìm đường chết, hai thứ này có thể cứu mạng em trong lúc nguy cấp.” Trần Húc Hàn nghiêm khắc nói.
“Bây giờ là xã hội pháp trị, chắc sẽ không có ai điên cuồng ngang ngược như vậy đâu?” Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày nói.
Toàn thân Triệu Húc Hàn trở nên lạnh lùng, anh đáp lại: “Em cho rằng công việc của em rất an toàn sao? Em tưởng rằng ở bên cạnh tôi rất an toàn ? Nhất định phải đeo vào! Khi không kích hoạt thì nó cũng giống như trang sức của phụ nữ thôi, hy vọng em sẽ không cần dùng tới những thứ bên trong!”
Nói xong Triệu Húc Hàn bỏ lên lầu, nhưng lửa giận trên người anh vẫn còn lưu lại trong phòng khách.
Thím Lý nhẹ nhàng bước tới, thấy cầu thang không có người, bà vội vàng nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Kỷ tiểu thư, cô cứ nhận đi. Cô không biết hai thứ này quý giá thế nào đâu. Cậu chủ phải trao đổi mới có thể lấy hai thứ này từ chỗ chú Bưu đấy.”
Kỷ Hi Nguyệt cười khổ, hai thứ này dữ dằn như vậy chắc chắn là rất quý giá, nhưng loại đồ vật này quả thực quá tanh nồng mùi máu và khan hiếm, khiến trong lòng cô cứ thấp thỏm hồi hộp.
‘Thím Lý, chú Bưu là ai vậy?” Kỷ Hi Nguyệt đành phải nhận quà, mặc dù bề ngoài rất đẹp mắt, cũng rất vừa vặn với cô, nhưng nghĩ đến tác dụng của nó thì cô vẫn có chút sởn gai óc.
“Chú Bưu là bậc thầy chuyên làm ám khí có tiếng trên thế giới. Muốn mua ám khí, cậu chủ chắc chắn phải đáp ứng được điều kiện gì đó của ông ta.” Thím Lý đưa mắt nhìn lên lầu rồi nói: “Cậu chủ đối với cô rất tốt, cô nên vui mừng mới phải.”
Kỷ Hi Nguyệt đắn đo một chút rồi gật đầu: “Vậy để cháu đi cám ơn anh ấy. Hình như anh ấy tức giận rồi.”
Thím Lý dựng ngón cái lên cổ vũ cô.
Kỷ Hi Nguyện rướn môi cười rồi chạy lên lầu, đi thẳng đến gõ cửa phòng của Triệu Húc Hàn.
Chương 137: Ai Sợ Ai
Triệu Húc Hàn lúc này đang đứng trước cửa sổ sát sàn, trong lòng cũng rất mâu thuẫn. Món quà như thế này đối với người bình thường mà nói thì quả thực quá siêu việt lạ thường. Anh bỏ ra số tiền lớn để làm hai ám khí như vậy là quyết định đưa cô vào vòng nguy hiểm sao?
Nhưng cô không học được cách đối phó với nguy hiểm thì sau này làm sao có thể kề vai sát cánh với anh?
Có phải đối với cô như vậy là quá tàn nhẫn không?
Nhưng cô thích làm phóng viên, công việc này cũng tương đối nguy hiểm. Vì để cô có thể an toàn mà trưởng thành, anh không thể không tàn nhẫn một chút với cô.
Chỉ là khi nhìn thấy vẻ mặt của cô tỏ ra băn khoăn, không biết sao anh lại cảm thấy rất khó chịu.
Sự đơn thuần của cô vốn dĩ không nên dính dáng đến hai từ nguy hiểm đúng không?
Tiếng gõ cửa vang lên, Triệu Húc Hàn thoát khỏi mạch suy nghĩ, “Vào đi.”
Kỷ Hi Nguyệt bước vào cười tươi nói: “Anh Hàn, cảm ơn món quà của anh nhé, tôi rất thích. Ra ngoài ăn cơm tối thôi.”
Kỷ Hi Nguyệt có chút chán nản, cho dù không thích thì cô cũng không nên biểu hiện ra ngoài như vậy, suy cho cùng cũng là quà tặng, huống hồ gì Triệu Húc Hàn là hoàn toàn nghĩ cho sự an toàn của cô.
Nhớ đến chuyện kiếp trước bị Tần Hạo đẩy xuống lầu, nếu cô sớm ý thức được sự nguy hiểm, có lẽ chuyện đó đã không xảy ra.
Triệu Húc Hàn xuất hiện mang theo sự cưỡng ép đã khiến cô nhận thức được việc nguy hiểm là như thế nào. Bất kể ra sao thì đối với cô đó cũng là một chuyện tốt.
Điều duy nhất mà cô chưa thích ứng được đó là tâm lý, nhưng cô tin bản thân sẽ từ từ tiếp nhận, với lại cũng không nhất định phải sử dụng, chỉ là đề phòng mà thôi.
‘Ừm.” Triệu Húc Hàn đáp lại một tiếng.
Kỷ Hi Nguyệt có chút lúng túng đóng cửa lại. Cô lè lưỡi, sau đó nhìn chiếc vòng bên tay trái rồi chiếc nhẫn bên tay phải, càng nhìn càng thích.
Lúc Triệu Húc Hàn xuống lầu, Kỷ Hi Nguyệt đã ngồi yên trong phòng ăn, cô vẫn đang nghịch chiếc vòng, hết lần này tới lần khác bắn sợi dây ra rồi lại thu về, càng ngày càng thành thạo.
“Buổi tối tiếp tục tập kỹ năng tự vệ, không được lơ là.” Triệu Húc Hàn ngồi xuống nhàn nhạt nói.
Khuôn mặt vui vẻ của Kỷ Hi Nguyệt phút chốc xụi lơ. Thân thể còn rất khó chịu nhưng vẫn phải tiếp tục.
“Còn cần massage sao?” Triệu Húc Hàn thấy khuôn mặt uất ức tỏ vẻ phàn nàn của cô thì nhướng mày hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt đỏ mặt, lập tức lắc đầu: “Không, không cần nữa. Tôi sẽ đi tập luyện.”
Mặc dù massage xong ngủ rất ngon, thân thể cũng thư giãn rất nhiều, nhưng nghĩ đến cảnh ngại ngùng đó thì cô thực sự không muốn trải qua lần nữa.
Thế nhưng Kỷ Hi Nguyệt lại không lường được, buổi tối sau khi tập kỹ năng tự vệ xong, Triệu Húc Hàn lại cầm chai dầu xoa bóp đến phòng cô.
Cô đang mặc đồ ngủ để chuẩn bị đi ngủ, thấy anh xuất hiện thì nhất thời kinh ngạc.
“Anh Hàn, anh đây là?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh.
“Em vẫn cần massage. Nằm xuống đi.” Triệu Húc Hàn ngồi xuống một bên giường của cô.
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt co giật: “Anh Hàn, tôi không cần massage đâu. Bây giờ đã ổn rồi, chỉ còn nhức mỏi một xíu xiu thôi.”
Người đàn ông này bị nghiện massage à? Gây náo cái gì thế?
Triệu Húc Hàn lạnh lùng ngước mắt nhìn cô, ánh mắt ra lệnh đó Kỷ Hi Nguyệt có muốn xem nhẹ cũng rất khó.
“Massage thì massage!” Kỷ Hi Nguyệt hờn dỗi.
Nói xong cô trực tiếp đứng trước mặt Triệu Húc Hàn cởi đồ, nghĩ bụng dù sao anh cũng không coi cô là phụ nữ, cô cũng không cần xem anh là đàn ông.
Ai sợ ai!
Triệu Húc Hàn thấy Kỷ Hi Nguyệt ở trước mặt anh bắt đầu cởi bỏ cúc áo trước ngực thì trong lòng bỗng nhiên căng thẳng. Đáy mắt anh lướt qua một tia hỗn loạn, chỉ là Kỷ Hi Nguyệt còn đang tức giận nên không nhìn ra được. Anh lập tức cúi đầu.
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng lúc làm thật thì có chút không dám. Sau khi cởi được hai nút áo, cô len lén đưa mắt nhìn Triệu Húc Hàn.
Chương 138: Thả Lỏng Bản Thân
Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn cúi đầu, hoàn toàn không nhìn cô, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô xoay người gấp rút cởi áo, bóng lưng trần tuyệt đẹp bỗng chốc xuất hiện rồi nằm sấp lên giường.
“Anh Hàn, thực ra có thể kêu Thím Lý giúp tôi xoa bóp cũng được mà.” Kỷ Hi Nguyệt vùi đầu vào gối lí nhí nói.
“Không được.” Triệu Húc Hàn thốt ra hai chữ.
“Tại sao?” Kỷ Hi Nguyệt tò mò.
“Không được là không được!” Câu trả lời của Triệu Húc Hàn vô cùng độc đoán và lạnh nhạt.
“….” Kỷ Hi Nguyệt cạn lời.
Hai bàn tay mát lạnh bắt đầu xoa bóp lên bờ vai mỏng manh của Kỷ Hi Nguyệt. Cô có chút run rẩy, sau đó lập tức thả lỏng.
Thôi thì cam chịu số phận, dù sao người đàn ông này nhìn cũng đã nhìn, sờ cũng đã sờ, làm cũng làm nốt rồi, còn cái gì nữa mà phải che che giấu giấu.
Cô càng phản kháng người đàn ông này càng cưỡng ép, vậy thì hà cớ gì?
Dù sao anh cũng chẳng có cảm giác và phản ứng với cô, vậy thì cô cứ coi như anh là thầy giáo massage là được.
Nếu đã không phản kháng được, vậy thì phải học cách tận hưởng.
Kỷ Hi Nguyệt nhắm hai mắt lại, thực sự bắt đầu hưởng thụ. Cô thôi không suy đoán suy nghĩ và cách làm của người đàn ôn này nữa, vì dù sao cô cũng đoán không ra.
Không thể không công nhận rằng tay nghề của Triệu Húc Hàn rất cao siêu. Sau khi buông thả tâm tình, giải phóng bản thân, Kỷ Hi Nguyệt lại bắt đầu thiêm thiếp buồn ngủ.
Triệu Húc Hán thấy người phụ nữ này bắt đầu có tiếng ngáy nhẹ, khóe miệng anh khẽ co giật. Xoa bóp xong tấm lưng, anh lại giúp cô xoa bóp hai cánh tay. Dưới bàn tay to lớn đâu đâu cũng là làn da mịn màng trơn bóng.
Mỗi lần tiếp xúc lại khiêu khích sự tự chủ của anh. Kỳ thực tối nay anh đến đây cũng là do chưa hài lòng với sự tự chủ của mình vào buổi chiều nên muốn khắc phục điều gì đó.
Nhưng anh phát hiện càng muốn khắc phục thì trong lòng lại càng thêm rối loạn. Ban nãy lúc cô vừa cởi đồ, sự kiên định trong lòng anh đã bắt đầu lung lay.
Nên là cho dù lần này Kỷ Hi Nguyệt không cởi quần, anh cũng không không dám ra lệnh cho cô làm điều đó.
Thời gian massage vô thức trôi qua, đợi tới khi Triệu Húc Hàn để ý mới phát hiện đã trôi qua hơn một giờ đồng hồ, xúc cảm tuyệt vời làm anh không muốn rời tay.
Anh nhắm hai mắt lại, hít thở thật sâu rồi đứng dậy.
Ánh mắt lưu lại trên tấm lưng tuyệt đẹp của cô một hồi lâu, sau đó khuôn mặt tối sầm lại, giúp Kỷ Hi Nguyệt đắp chăn rồi rời khỏi phòng cô.
Triệu Húc Hàn lại bực mình vào phòng tắm xối nước lạnh. Tự nhủ bản thân như vậy là không được, không thể để người phụ nữ này trở thành điểm yếu của anh.
Sáng hôm sau Kỷ Hi Nguyệt thức giấc, phát hiện tình trạng đau nhức trên cơ thể đã đỡ hơn mấy ngày trước rất nhiều, có vẻ như việc xoa bóp thực sự có hiệu quả. Cô lên sân thượng tìm Triệu Húc Hàn.
Đại ma vương hôm nay hình như mắt có quầng thâm, đây là tình huống rất hiếm thấy. Mặt mũi cũng u ám, giống như gió thổi trước khi bão giông kéo đến.
Hai tiếng luyện tập thân thể Triệu Húc Hàn hầu như không nói chuyện, tập xong thì bỏ đi luôn, Kỷ Hi Nguyệt cũng dại ra, cô không ghẹo gì anh đấy chứ?
Vừa mới đến cổng đài truyên hình điện thoại đã có tin nhắn tới, là tin nhắn của bố Kỷ Thượng Hải, dặn cô ngày mai nhớ về nhà sớm một chút, sau đó hai cha con cùng đi tiệc sinh nhật lần thứ năm mươi của chú Tiền Vạn Hào.
Kỷ Hi Nguyện vui vẻ hồi âm lại tin nhắn.
“Vương Nguyệt?” Bỗng nhiên sau lưng có ai đó gọi tên cô.
Kỷ Hi Nguyệt quay đầu, cô nhìn thấy một người đàn ông hơi quen quen, sau đó sực nhớ lại: “Anh là chồng của chị Trương?”
“Đúng đúng đúng.” Chồng của Trương Cầm vội vàng cười chào, nhưng nụ cười cũng nhanh chóng dập tắt: “Vương Nguyệt, tôi tìm cô là có chuyện muốn nói.”
Kỷ Hi Nguyệt giật mình: “Không phải chị Trương xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
“Không phải, là chị Trương bảo tôi tới tìm cô.” Chồng của Trương Cầm quan sát tứ phía, dáng vẻ hình như rất căng thẳng.
Chương 139: Tôn Mai Đã Chết
Kỷ Hi Nguyệt cũng có chút lo lắng theo: “Hay là lên trên nói?”
“Không cần đâu. Vương Nguyệt, Trương Cầm bảo tôi nhắn với cô là Tôn Mai rất có thể đã gặp nạn rồi.”Anh ấy ghé sát vào tai Kỷ Hi Nguyệt nói.
Kỷ Hi Nguyệt lạnh người, sắc mặt tái nhợt nói: “Chị Trương nhận được tin tức gì rồi sao?”
Chồng của Trương Cầm lấy di động ra mở cho Kỷ Hi Nguyệt xem, trên màn hình là một đoạn tin nhắn.
Kỷ Hi Nguyệt chăm chú nhìn, một dòng chữ được viết như sau: “Trương Cầm, mau thủ tiêu sổ cái* đi, nếu không cô sẽ gặp nguy hiểm.”
(Sổ cái: là sổ kế toán tổng hợp dùng để ghi chép các nghiệp vụ kinh tế, tài chính phát sinh trong niên độ kế toán theo tài khoản kế toán được qui định trong hệ thống tài khoản kế toán áp dụng cho doanh nghiệp. Mỗi tài khoản được mở một hoặc một số trang liên tiếp trên Sổ Cái đủ để ghi chép trong một niên độ kế toán – Nguồn: Google.)
Chồng Trương Cầm quan sát xung quanh rồi nói: “Vốn dĩ là tôi kêu trương Cầm gọi cho cô, nhưng cô ấy bảo tôi phải đích thân tới, có một số chuyện gửi qua tin nhắn sẽ không tốt.”
Kỷ Hi Nguyệt cau chặt mày: “Chị Trương đã hồi âm chưa?”
“Hồi âm rồi. Đã hỏi Tôn Mai xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn chưa có câu trả lời. Tin nhắn này đã có từ hai ngày trước. Trương Cầm phân vân không biết có nên nói cho cô biết không, chúng tôi cũng không muốn báo cảnh sát, sợ sẽ làm lớn chuyện.” Chồng Trương Cầm nói.
Kỷ Hi Nguyệt hiểu, chuyện nguy hiểm thế này người bình thường chắc chắn không muốn dính líu tới. Cô nói: “Có thể cho tôi mượn di động được không? Tôi sẽ báo cảnh sát điều tra thử xem.”
“Được. Cô cứ cầm đi. Trương Cầm đã tạm thời rời khỏi cương vị công tác, nhưng cấp trên của cô ấy đã nhiều lần đến bệnh viện để hỏi thăm túi xách tìm được chưa. Còn nói nếu bên phía cảnh sát có tin tức thì nhớ thông báo với anh ta. Chúng tôi cứ cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc. Phải biết rằng Tôn Mai không hề đụng đến sổ cái thì đã mất tích.”
Khuôn mặt của chồng Trương Cầm đầy vẻ lo lắng.
Kỷ Hi Nguyệt tò mò: “Có phải là Tần Hạo không? Phó tổng của bất động sản Kỷ Tinh.”
“Đúng, chính là anh ta. Anh ta rất để ý sổ cái đó. Vương Nguyệt, trước đây cô có hợp tác với cảnh sát, nói là vụ tai nạn đó có lẽ không phải ngoài ý muốn nên bây giờ Trương Cầm đang rất sợ hãi. Người tên Tần Hạo đó vẫn luôn theo sát chúng tôi, Trương Cầm muốn đổi sang bệnh viện khác.”
Tim Kỷ Hi Nguyệt cũng đập dữ dội, chuyện này rất kỳ lạ. Tin tức đã được phát đi, đúng lý thì Tần Hạo phải biết túi xách đã được tên áo đen kia lấy đi chứ? Bọn họ không quen nhau sao? Nhưng rõ ràng còn ăn chung bò bít tết mà? Tại sao anh ta vẫn đến tìm chiếc túi?
Là Tần Hạo đã biết người đàn ông áo đen lấy được chiếc túi nhưng chưa tới tìm anh ta? Hay là người đàn ông áo đen kia không phải là người của Tần Hạo, sau lưng chuyện này còn có một người khác?
Hoặc có thể tên áo đen kia đang lẩn trốn sự truy lùng của cảnh sát, nên đến bây giờ Tần Hạo vẫn chưa liên lạc được?
Nhưng tại sao anh ta lại đi tìm Trương Cầm?
Trong chuyện này quả thực có quá nhiều vấn đề khả nghi, nhưng bản tính của tên Tần Hạo này cô đã quá rõ, cho nên nếu điều tra thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
“Tôi biết rồi, anh nhắn chị Trương cũng đừng sốt ruột. Có gì khó hiểu thì cứ báo với cảnh sát để giải quyết. Đổi bệnh viện cũng tốt, nhưng nhớ giữ liên lạc với tôi nhé.” Kỷ Hi Nguyệt không muốn Trương Cầm lại nhận lấy thương tích, cho nên cách xa Tần Hạo là đúng đắn.
Sau khi chồng của Trương Cầm ra về, Kỷ Hi Nguyệt không lên công ty nữa mà đến thẳng đồn cảnh sát tìm Ngô Phương Châu.
Ngô Phương Châu thấy cô đến thì kinh ngạc nói: “Vương Nguyệt, sao cô biết tin tức nhanh vậy?”
Kỷ Hi Nguyệt có chút mơ hồ: “Tin gì?”
“Tin tức của Tôn Mai, cảnh sát bên Úc xác minh Tôn Mai đã tử vong, thi thể cũng đã tìm thấy. Nguyên nhân là bị kẻ gian vào nhà cướp của rồi giết chết.” Ngô Phương Châu có chút ngượng ngùng nhìn cô nói.
“Sao cơ!” Kỷ Hi Nguyệt biến sắc, trái tim nhỏ bé cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô có linh cảm một trăm phần trăm là cái chết của Tôn Mai tuyệt đối có liên quan đến Tần Hạo, hoặc có thể nói anh ta là người giật dây.
“Vương Nguyệt, cô không sao chứ?” Ngô Phương Châu kéo cánh tay cô.
Kỷ Hi Nguyệt giật mình, định thần lại rồi vội vàng nói: “Không thể nào xảy ra chuyện vậy được! Anh Tiểu Ngô, anh có tin không? Tin chuyện Tôn Mai bị kẻ gian vào nhà cướp của giết người?”
Chương 140: Cô Sẽ Gặp Nguy Hiểm
Ngô Phương Châu thấy cô rất kích động thì vội vàng kéo cô tới hành lang,thấp giọng nói: “Vương Nguyệt, chuyện này bây giờ đã trở thành án mạng, bởi vì liên quan đến nước ngoài nên có rất nhiều chuyện không thể khơi thông, cần phải có thời gian. Cấp trên đã nói sẽ nghiêm túc điều tra. Phải rồi, tôi còn phải đến thông báo cho gia đình của Tôn Mai nữa. Haizz, e là sự việc sẽ rất ầm ĩ.”
“Vậy thì phải cấp tốc điều tra chứ, anh Tiểu Ngô, tôi có trực giác, cái chết của Tôn Mai chắc chắc có liên quan đến sổ cái. Hay là các anh điều tra từ phó tổng Tần Hạo của bất động sản Kỷ Tinh thử xem.”
Lúc này Kỷ Hi Nguyệt buộc phải đề cập đến bất động sản Kỷ Tinh, Tần Hạo đã điên cuồng mất trí. Nếu lần này không tóm được anh ta, chắc chắn lại có người bị hại.
Ngô Phương Châu kinh ngạc: “Cô biết Tần Hạo sao?”
“Sao lại không biết. Trương Cầm là giám đốc tài chính mới của bất động sản Kỷ Tinh, vừa mới nhận chức được hơn một tháng. Cô ấy nói sổ cái là Tôn Mai bí mật bàn giao cho cô, Tôn Mai là giám đốc tài chính cũ, vậy thì có thể khẳng định sổ cái kia là của bất động sản Kỷ Tinh.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn Ngô Phương Châu rồi tiếp tục nói: “Không giấu gì anh, tôi rất hiểu rõ về bất động sản Kỷ Tinh, Tần Hạo là phó tổng giám đốc, anh ta vẫn luôn truy hỏi Trương Cầm về chuyện sổ cái, trước đó tôi còn bắt gặp Tần Hạo đi với tên trộm túi xách. Anh nghĩ xem, nếu nói không có liên quan gì tới anh ta thì tôi không tin được.”
“Vương Nguyệt, bất động sản Kỷ Tinh là công ty con của tập đoàn Kỷ Hải, sao cô không hoài nghi sếp tổng Kỷ Thượng Hải của tập đoàn Kỷ Hải hay là tổng giám đốc Kỷ Cường Hưng của bất động sản Kỷ Tinh? Tần Hạo chung quy cũng chỉ là phó tổng giám đốc thôi mà.” Ngô Phương Châu nhíu mày nói.
Kỷ Hi Nguyệt sững sờ, quả thực theo lẽ thông thường, nếu bất động sản Kỷ Tinh xảy ra chuyện thì chắc chắn phải hoài nghi từ cấp cao nhất, điều tra từng người một từ trên xuống dưới.
“Tôi đã từng tiếp xúc với Kỷ Thượng Hải và Kỷ Cường Hưng, Kỷ Thượng Hải sự nghiệp rất lớn mạnh, ông ta sẽ không quan tâm đến vấn đề tiền bạc của công ty con, càng không có khả năng giết người. Còn Kỷ Cường Hưng tuy có hơi phô trương một chút nhưng tuyệt đối không có bản lĩnh này. Hơn nữa Kỷ Thượng Hải rất hào phóng với hai người em trai của mình, Kỷ Cường Hưng sẽ không vì chút lợi ích này mà động tay động chân với công ty của mình đâu.” Kỷ Hi Nguyệt hít một hơi sau đó phân tích.
Ngô Phương Châu thấy vẻ mặt của Kỷ Hi Nguyệt rất nghiêm túc: “Không ngờ cô lại thân thiết với nhà họ Kỷ như vậy. Nhưng trước khi chưa có bằng chứng xác thực thì không thể căn cứ vào suy đoán chủ quan được. Vương Nguyệt, tôi biết cô rất quan tâm, nhưng tạm thời không thể đưa tin về vấn đề này, cấp trên đã thành lập một tổ chuyên án để điều tra chuyện này, tôi cũng là một trong số đó, vì vậy khi có tiến triển tôi sẽ thông báo cho cô. Tần Hạo mà cô nhắc đến chúng tôi đã tiếp xúc qua, nhưng vẫn đang trong vòng điều tra.”
“Tiếp xúc qua?” Kỷ Hi Nguyệt giật mình, sau đó hiểu ra chắc có lẽ cảnh sát biết được từ chỗ Trương Cầm.
“Ừm, đã triển khai điều tra toàn diện. Cô yên tâm.”
Kỷ Hi Nguyệ tuy rằng nôn nóng, nhưng cô biết Ngô Phương Châu nói rất đúng. Cô không có bất kỳ bằng chứng nào, cho dù biết Tần Hạo giết người cũng vô dụng.
“Đúng rồi. Cho anh xem cái này. Hai ngày trước Tôn Mai đã gửi tin nhắn cho Trương Cầm. Chị Trương rất sợ hãi, ban nãy đã kêu chồng của chị ấy đến đưa cho tôi.”
Kỷ Hi Nguyệt lấy di động ra, “Câu nói này có thể nhận định rằng Tôn Mai không có khả năng bị kẻ trộm vào nhà giết chết. Bên trong chắc chắn là có tính toán từ trước. Bây giờ tôi rất lo lắng không biết chiếc túi đang ở đâu. Nếu hung thủ biết đã có người cầm chiếc túi đi thì khả năng sẽ có thêm một người bị hại.”
Ngô Phương Châu đọc xong tin nhắn cũng rất sốc, hoàn toàn kinh hãi.
Anh ấy lập tức gật đầu: “Tôi sẽ báo lên trên, chúng ta tạm thời giữ liên lạc. Đúng rồi, cô cũng phải cẩn thận, đừng tự mình đi điều tra. Nếu hung thủ biết được thì cô sẽ rất nguy hiểm.”