Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 16: (III)
Kỷ Hi Nguyệt có chút ‘được yêu thương mà lo sợ’, khuôn mặt lập tức nở ra một nụ cười, gật gật đầu: “Được, cám ơn anh Hàn. Hôm nay tôi có thể đi làm được không?”
Triệu Húc Hàn thấp giọng ừ một tiếng, chỉ cần cô không đi trêu hoa ghẹo nguyệt, không làm ra những hành vi quá mức cho phép, anh cũng không muốn quản cô nhiều đến vậy.
Vả lại anh biết Kỷ Hi Nguyệt là một người phụ nữ hiếu thắng, cô không muốn để mọi người biết mình là đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải. Cô thi đậu Đại học Truyền thông, cật lực học khoa báo chí chỉ để trở thành một người phóng viên.
Điều này cho thấy cô là người có mục tiêu và lý tưởng, mặc dù anh không hề muốn để cô đi theo nghiệp phóng viên.
Song anh cũng sẽ không ngăn cản sở thích của cô, ngoại trừ điểm thích đàn ông ra, cô không có sự lựa chọn nào khác ngoài anh, Triệu Húc Hàn.
Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ nhanh chóng ăn xong bữa sáng, thầm nghĩ quả nhiên chỉ cần mềm mỏng nói chuyện với anh, tên đại ma vương này thật ra cũng không đáng sợ như cô nghĩ, còn cho cô tự do đi làm, nói chung là vẫn còn thấu tình đạt lý.
Mong là anh cũng có thể cho cô tự do chuyển ra ngoài sống.
Chỉ với cách xưng hô anh Hàn này thôi sao?
Kỷ Hi Nguyệt nổi da gà toàn thân, được thôi, anh thích thì cô gọi, dù sao cô cũng không mất mát gì.
Một giờ sau, Kỷ Hi Nguyệt đến đài truyền hình Cảng Long trong trang phục của một phóng viên, vừa bước vào văn phòng của mình cô đã cảm thấy không khí có chút không ổn.
“Vương Nguyệt, cô còn dám quay lại!” Trần Thanh thấy Kỷ Hi Nguyệt quay lại lập tức đen mặt, gào lên giận dữ.
Các đồng nghiệp còn đang mải mê vùi đầu vào công việc cũng ngước lên theo dõi vở kịch hay này.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Anh Trần, anh sao vậy? Tôi không đắc tội gì với anh đấy chứ?”
“Vương Nguyệt, cô còn giả điên à. Hôm qua đúng là cô có đi cùng tôi tới hiện trường vụ Châu báu Việt Phong, nhưng sau đó cô lại chạy mất dạng, thông cáo báo chí cũng không thấy đâu, hại tôi bị sếp mắng sấp mặt!” Trần Thanh bốc hỏa nói.
Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy: “Anh Trần, anh nói gì vậy, vốn dĩ tôi đến đó chỉ để giúp anh, thông cáo báo chí trực tuyến tôi cũng đã đăng lên, lẽ nào tôi còn phải quay về tăng ca để giúp anh viết thông cáo báo chí truyền hình?”
Vì để được làm công việc này mà kiếp trước cô phải thận trọng dè dặt lấy lòng mọi người, Cố Du Du còn nói rằng những người mới đến nên học cách khiêm tốn, làm nhiều hơn và nói ít hơn.
Chính vì vậy nên cô mới bị Cố Du Du lợi dụng hết lần này tới lần khác mà không hề hay biết.
Trần Thanh sững sờ, dường như không ngờ Kỷ Hi Nguyệt sẽ phản bác mạnh mẽ như vậy, trước đây cô không bao giờ dám lớn tiếng.
Sinh viên thực tập đủ lông đủ cánh rồi dám chất vấn những người lão thành như bọn anh? Hơn nữa anh còn là phó phòng!
Mọi người lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau khi vang lên đủ loại âm thanh thì không ai nói chuyện nữa.
“Vương Nguyệt, thái độ của cô là thế nào đây? Tốt xấu gì tôi cũng là đàn anh của cô, tôi đưa cô ra ngoài học hỏi, ngược lại cô làm sai rồi còn cãi lý?” Trần Thanh không khỏi có chút sĩ diện mà kiếm cớ.
“Anh Trần, tối hôm qua tôi đã nói là tôi bận việc, có kêu anh tự viết thông cáo báo chí, chuyện này không thể trách tôi được.” Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống sắp xếp đồ đạc của mình.
“Cô! Cô được lắm Vương Nguyệt, tôi nói cho cô biết, sếp đã nói chuyện này là trách nhiệm của cả hai chúng ta, cô cũng phải chịu trách nhiệm.” Trần Thanh lấy sếp lớn Lộc Hùng ra đe dọa.
“Chịu thế nào đây?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày.
“Anh ấy nói nếu không đào ra một tin tức nóng sốt để bù đắp cho sai lầm lần này, anh ấy sẽ trừ vào tiền lương.” Trần Thanh nói tiếp, “Thế nên cô cấp tốc ra ngoài tìm tin tức đi!”
“Đùa gì đấy, tại sao tôi phải đi! Lỗi là của anh, tôi không muốn mất tiền vì anh, tôi tự đi tìm sếp!” Kỷ Hi Nguyệt không thèm tin lời Trần Thanh, người đàn ông này bên ngoài rất mồm mép, hoàn toàn không đáng tin cậy.
Ngồi lên được vị trí phó phòng cũng bởi vì làm việc lâu năm mà thôi.
“Cô quay lại cho tôi, Vương Nguyệt! Chết tiệt thật.” Trần Thanh nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt vội vàng chạy tới phòng làm việc của Lộc Hùng liền hấp tấp đuổi theo.
Khu văn phòng bên này bắt đầu nhao nhao bàn tán.
“Mấy người nói xem Vương Nguyệt hai ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Tính tình thay đổi hẳn luôn.”
“Đúng vậy đúng vậy, mà này, vẫn chưa thấy Cố Du Du đi làm. Xem ra hôm qua cô ta đã cược thua Vương Nguyệt rồi.”
“Thực tập sinh mà tính tình xấc xược như vậy sao? Tôi thấy cô ta là cố ý không muốn làm đó chứ!”
“Vậy thì đáng tiếc thật, tôi cảm thấy năng lực của cô ấy rất mạnh.”
“Đúng đúng đúng, đặc biệt là khi ra ngoài rất chịu thương chịu khó.”
“Cái đó thì có ích gì, không có người giúp đỡ thì cũng giống như bị vứt bỏ thôi.”
Mọi người bàn ra tán vào, phải biết rằng đài truyền hình là nơi ngấm ngầm đấu đá lẫn nhau. Không chỉ trong nội bộ, mà các đài truyền hình đối thủ khác cũng có đủ loại mánh khóe và thủ đoạn tàn nhẫn, khiến người khác khó lòng phòng bị.
Bọn họ đều cảm thấy một thực tập sinh nhỏ bé nếu không có bệ đứng vững chắc thì sớm muộn gì cũng bị đào thải .
“Xuỵt, Cố Du Du đến rồi, sắp có kịch hay để xem rồi.” Tiếng thang máy mở ra, mọi người đều nhìn thấy Cố Du Du đi làm với cặp mắt gấu trúc.
Chương 17 Thực tập sinh phản kháng.(1)
Cố Du Du với vẻ mặt u ám, nhìn vào vị trí của Kỷ Hi Nguyệt, thấy không có ai ở đó, liền thở ra một hơi nhẹ.
“Vương Nguyệt đến văn phòng của ông chủ rồi.” Anh Hâm nhìn có chút hả hê nói, sau đó còn cười rộ lên “Cô không phải thua rồi đấy chứ?”
“Anh Hâm, anh là có ý gì, anh cùng với con nhóc Vương Nguyệt kia là đang ức hiếp tôi, dù sao tôi và anh là đồng nghiệp của nhau hai năm rồi, anh cần gì phải vậy!” Cố Du Du vốn đang bực bội đúng lúc đem anh ta trở thành nơi để trút giận.
Anh Hâm lập tức mặt lạnh xuống nói: “ Cố Du Du, không phải tại cô sống quá tử tế à? Còn không cho người khác nói lại mình. Làm việc cùng nhau hai năm nay không phải cô đặc biệt chạy đến chỗ tôi đánh cắp một số tin tức của tôi đi sao. Cô có biết xấu hổ không vậy?”
“Anh nói bậy!” Cả khuôn mặt của Cố Du Du đều đỏ bừng lên.
“Được rồi, được rồi, các ngươi mỗi người bớt một câu đi, đây có phải là chợ đâu.” Anh mập vội vàng khuyên can, sau đó những người khác cũng khuyên vài câu.
Cố Du Du trở lại ghế ngồi của mình, ném mạnh túi lên bàn, sau đó quay đầu nhìn về hướng phòng làm việc của ông chủ bên kia .
Rồi đột nhiên đứng dậy bước nhanh đến phòng làm việc của ông chủ .
Mọi người đều nhao nhao đoán xem Cố Du Du muốn làm gì?
Trong phòng làm việc của ông chủ Lộc Hùng, Trần Thanh tức giận nói: “Ông chủ, ông nhìn Vương Nguyệt xem, chỉ là một thực tập sinh mà dám cả gan lừa gạt những người đi trước như chúng ta.”
“Anh Trần, anh nên chú ý lời nói của mình. Tôi lừa anh khi nào vậy? Tôi đã giúp anh đến tận hiện trường và đăng hình lên trang web cho anh. Đến cả bản thảo tin tức anh cũng không muốn ghi,bây giờ lại đi trách tôi! Mặc dù tôi là thực tập sinh, nhưng tôi cũng là một con người! Tôi đã nói rồi ngày hôm qua tôi có việc khẩn cấp sau khi tan ca, không giúp được cho anh, anh đừng có bắt nạt người quá đáng! “
Giọng của Kỷ Hi Nguyệt cũng rất lớn, không hề thua kém gì.
“Tôi giúp đã cô tích lũy kinh nghiệm, vậy mà cô còn không biết tốt xấu? Ông chủ, ông nhìn xem, một người có tính tình cộc cằn như vậy, không biết tôn trọng tiền bối sao có thể làm phóng viên được chứ!” Trần Thanh nói, cố ý không cho Kỷ Hi Nguyệt thể diện.
Kỷ Hi Nguyệt chế nhạo: “Anh Trần, nếu anh muốn được tôn trọng, trước tiên anh phải có thứ đáng được tôn trọng. Anh đã xuất bản bao nhiêu bản thảo trong tháng này? Còn không bằng một thực tập sinh như tôi.”
Trần Thanh thẹn quá hóa giận, trên mặt màu xanh tím trắng đan xen nhau, nhìn chằm chằm vào Kỷ Hi Nguyệt thiếu điều muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài.
“Ông chủ, tôi muốn làm việc chăm chỉ để trở thành một phóng viên thực sự. Chứ không phải để người ta sai khiến, nói đến là đến nói đi là đi, chịu tiếng xấu cho khác. Trong tháng này, tôi hứa sẽ hoàn thành một bản thảo tin tức truyền hình và ba bản thảo internet để chứng minh thực lực của mình!”
Kỉ Hi Nguyệt từ lâu đã sớm biết ông chủ là loại người chỉ nhìn vào thành tích và không quan tâm đến những điều khác, vì vậy trước khi vào đây cô đã nghĩ ra được chuyện này.
Ông chủ Lộc Hùng đúng như tên gọi của ông ta, một người to béo hơn 100kg, lúc không nói lời nào thì gương mặt có chút dữ tợn, hơn nữa giọng nói của ông ta có thể vang cả đài truyền hình Cảng Long.
Ông ta khoanh tay trước ngực, dựa vào ghế yên lặng nhìn Trần Thành và Kỉ Hi Nguyệt cãi nhau.
“Được rồi! Vương Nguyệt, nếu cô có thể hoàn thành các mục tiêu và nhiệm vụ đã đề cập, thì cô sẽ trở thành nhân viên chính thức ở đây.” Lộc Hùng mặt mày tươi cười nói sau khi nghe Kỉ Hi Nguyệt đảm bảo như vậy.
Trần Thanh sững sờ, Lộc Hùng liếc anh ta một cái nói: “Trần Thanh, tuy rằng anh là phó giám đốc, nhưng hiệu suất của anh càng ngày càng kém. Tối hôm qua cũng không biết nắm bắt cơ hội. Anh kêu tôi phải ăn nói như thế nào! Vương Nguyệt là thực tập sinh, làm thế nào mà anh có thể đem tất cả mọi chuyện cho cô ấy làm được, anh không sợ cô ấy phạm sai lầm? “
Sắc mặt Trần Thanh có chút vặn vẹo, sau đó nói: “Ông chủ, cô ấy ở đây làm đã ba tháng, cả quy trình đều hiểu, rõ ràng là lười biếng.”
Lộc Hùng nhíu mày, giọng điệu bất mãn nói: “Vương Nguyệt cho dù có lười biếng, nhưng so với anh năm nay làm tốt hơn rất nhiều. Việc này anh giải thích thế nào? Tháng này nếu anh không có tin tức tử tế nào, chỉ biết ăn uống chơi bời, thì vị trí Phó chủ quản đừng mong ngồi nữa. Tôi sẽ tặng cho người có năng lực hơn, còn anh thì lập tức đến phòng hồ sơ cho tôi! “
Trần Thanh lập tức kinh ngạc, sắc mặt vô cùng xấu hổ. Thật ra anh ta bởi vì có tư cách là tiền bối, nên làm việc lúc nào cũng chậm chạp. Nếu ông chủ không phân công việc cho anh ta thì cũng chẳng bao giờ chủ động đi tìm tin Tức có giá trị.
Vương Nguyệt nhìn ông chủ Lộc Hùng, đúng là xứng với cái ghế ông chủ. Quả nhiên là người có năng lực, chuyện gì đều nhìn trong mắt.
CHƯƠNG 18: SỰ PHẢN KHÁNG CỦA THỰC TẬP SINH (II)
Trần Thanh không dám oán trách Lộc Hùng, chỉ có thể lặng lẽ gật đầu.
“Vương Nguyệt, tôi thấy cô rất có triển vọng, thực sự có tư chất làm phóng viên. Mặc dù bây giờ chỉ là sinh viên thực tập, nhưng nếu cô làm tốt, sau khi tốt nghiệp cô sẽ trực tiếp được tăng lương và thăng chức.” Lời nói khích lệ của Lộc Hùng khiến Kỷ Hi Nguyệt rất cảm động, cô gật đầu nói: “Sếp, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ nổ lực hết sức. Vậy tôi ra ngoài làm việc nhé.”
Kỷ Hi Nguyệt nói xong liền rời đi. Nhưng cô vừa mới mở cửa đã thấy Cố Du Du đứng ở đó, có vẻ không kịp để tránh đi.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy cô thì mỉm cười nói: “Cố Du Du, cô biết Kỷ tiểu thư là ai chưa? Có ảnh không, tiết lộ cho tôi một chút được chứ?”
Cố Du Du căm hận liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt. Sau đó trên mặt cô ta nở một nụ cười nịnh nọt, tiến vào bên trong nói với Lộc Hùng: “Sếp, tôi có vài lời muốn nói.”
“Là chuyện hôm qua cô cá cược với Vương Nguyệt sao?” Giọng điệu của Lộc Hùng mặc dù rất bình thường, nhưng trong nội bộ ngành này xảy ra biến động nhỏ nhặt gì cũng không lọt qua được cặp mắt tinh ranh của anh ta.
Cố Du Du liếc thấy Kỷ Hi Nguyệt vẫn chưa rời đi liền cười thảo mai, nói: “Sếp, tôi với Tiểu Nguyệt chỉ đùa cho vui thôi. Trong công ty đâu được phép cá cược, không phải sao?”
“Cho nên cô đến đây để nói với sếp rằng, giữa chúng ta không được tính là cá cược phải không?” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt muốn cười một trận thật lớn, Cố Du Du chính là sự giải thích tốt nhất cho cái gọi là không cần mặt mũi.
Cố Du Du cười khan nói: “Tiểu Nguyệt, quan hệ của chúng ta vẫn rất tốt mà, hà cớ gì lại làm cho nó bế tắc như vậy. Cá cược là không tốt, hơn nữa còn cược lớn như vậy. Sếp, anh nói có đúng không?”
“Tôi cảm thấy cũng khá tốt đó chứ. Cá cược có thể đốc thúc cô ra sức đi tìm tin tức, chỉ là cô tìm không ra mà thôi. Tôi nghĩ cấp trên rất tán thưởng kiểu thái độ làm việc này.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn về hướng Sếp.
Lộc Hùng nhìn Kỷ Hi Nguyệt, anh ta cũng cảm thấy cô thực tập sinh này có chút thay đổi. Nhưng có lẽ do cô đã bị ức hiếp quá lâu, nên cuối cùng bản thân cũng biết phản kháng lại.
Tuy nhiên, anh ta đã quan sát cô được ba tháng, mặc dù thực tập sinh này trước đây luôn thận trọng làm vui lòng mọi người, nhưng công việc lại hoàn thành rất xuất sắc, có nhiệt huyết của một người mới vào nghề, chỉ có điều hơi ngốc nghếch, luôn bị người khác lợi dụng mà không biết. Bây giờ có lẽ đã được mở mang đầu óc, nếu nổ lực hết mình thì cô ấy rất có thể sẽ trở thành chiến mã phòng tin tức của anh ta. Trong mấy người thực tập sinh mới vào gần đây, cô gái này là người có nhiệt huyết và năng lực trong lĩnh vực này nhất.
Những người như vậy phải được bồi dưỡng, hơn nữa còn không được để đài truyền hình đối thủ cướp đi mất.
“Sếp, nhưng chúng tôi cá cược quá lớn, tận một tháng lương lận.” Cố Du Du nói với vẻ không cam chịu.
“Cái đó cũng là do bản thân cô , tự nguyện cá cược thì cũng phải bằng lòng nhận thua, chẳng lẽ ngay cả tinh thần này mà cô cũng không có? ” Lộc Hùng lạnh lùng nói.
Cố Du Du nhanh chóng lắc đầu, nói: “Không, không phải như thế. Chỉ là cảm thấy Tiểu Nguyệt vẫn còn là sinh viên đại học, chúng ta không nên xúi giục cô ấy cá cược. Đây là một thói quen xấu, không hề tốt chút nào.”
“Được thôi. Tôi có thể không cược tiền, nhưng ai đã nói rằng không làm được sẽ dập đầu xin lỗi?” Kỷ Hi Nguyệt không để tâm đến chuyện tiền bạc.
Mặc dù một tháng lương của cô chỉ có năm nghìn tệ, nhưng cô là Kỷ đại tiểu thư, tiền luôn luôn có trong thẻ. Thường ngày cô không tiêu pha vào việc gì nên chỉ riêng tiền lương thôi cũng đã đủ chi tiêu.
Đôi mắt của Cố Du Du bất chợt sáng lên, cô ta lập tức quỳ xuống lạy Kỷ Hi Nguyệt một cái rồi nói: “Tiểu Nguyệt, tôi thua rồi, tôi xin lỗi cô.”
Cả ba người Lộc Hùng, Trần Thanh và Kỷ Hi Nguyệt đều sững sờ.
Người phụ nữ này sao có thể thiếu đạo đức như vậy chứ, nói quỳ là quỳ liền. Bây giờ mà đòi tiền của cô ta chắc chắn sẽ giống như đòi mạng cô ta vậy đó, người gì mà quái lạ.
“Được rồi, Cố Du Du, cô dập đầu xin lỗi cũng không có giá trị gì đâu.” Lộc Hùng không thể không chỉ trích.
Cố Du Du cười ha hả nói: “Dập đầu xin lỗi không tính là gì cả, năm nghìn tiền lương mà mất đi tôi sẽ mất khoản tiền tiết kiệm để mua nhà.”
“…” cả ba lại lần nữa ngạc nhiên.
Người phụ nữ này sẵn sàng làm mọi thứ vì tiền, chắc cũng chưa bao giờ nghĩ thua cuộc sẽ đem tiền ra trả, đúng là phục cô ta luôn.
“Không có việc gì nữa thì ra ngoài cả đi!” Lộc Hùng đau nhức hết cả người, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Chương 19 CHÀNG TRAI ẤM ÁP LIỄU ĐÔNG
Ba người bọn họ đi ra ngoài, ngay khi cửa phòng làm việc của Lộc Hùng vừa đóng lại, Cố Du Du hất cằm lên, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Vương Nguyệt, tôi đã xin lỗi rồi. Chuyện này coi như kết thúc, đừng có mà đi nói lung tung!”
“Cố Du Du, cô được lắm đấy.” Trần Thanh cũng khinh thường cô ta, đây là lần đầu tiên có người phụ nữ dơ bẩn như này, kỳ thật lần này nếu không nhờ Kỷ Hi Nguyệt hắn mới có thể nhìn rõ được bộ mặt thật của cô ta.
Quả thực đáng sợ, đoán rằng chỉ cần cho cô ta tiền, thì bất cứ chuyện gì cô ta cũng sẽ làm.
Kỷ Hi Nguyệt cau mày, nghĩ đến kiếp trước Cố Du Du bị Triệu Húc Hàn chỉnh cho tàn phế sau đó liền không thấy tăm hơi, cũng không làm phóng viên, lần này cô ta thay đổi như vậy, khẳng định vẫn là đồng nghiệp của cô.
Có chút cảm thấy bất an.
Trở lại văn phòng, tất cả mọi người đều nhìn ba người bọn họ, muốn biết chút chuyện bát quái, nhưng ba người bọn họ chẳng ai dại mà nói ra cả .
Kỷ Hi Nguyệt không phải loại người muốn chiếm tiện nghi của người ta, chỉ cần không gây sự với cô, cô cũng lười đi so đo, chỉ mong sau này hai người kia không gây khó dễ cho cô.
Trần Thanh tức muốn nổ phổi, đối với Kỷ Hi Nguyệt đầy một bụng tức giận, điều lo lắng nhất bây giờ là cần kiếm thêm thật nhiều thành tích, nếu không e là vị trí phó Chủ quản cũng không giữ được.
Sau giờ trưa , Kỷ Hy Nguyệt nhìn xem đồng hồ, rồi nói với anh Mập: “Anh Mập, hôm nay anh và em là cộng tác của nhau à? Thuận tiện em mời anh đi uống cà phê nhé!” Trong văn phòng, người cô có hảo cảm nhất chỉ có anh Mập.
Cô nhớ rõ ngày đầu tiên cô đến làm, bởi vì cách ăn mặc kì quái của mình, vẻ mặt của mọi người đều là vẻ khinh thường và thất vọng, chỉ có riêng anh Mập đi qua, cười ân cần mà chào hỏi với cô.
Nhưng anh Mập không phải là phóng viên chính thức, trong văn phòng anh chỉ toàn làm mấy công việc lặt vặt, so với thực tập sinh tốt hơn một chút, có thể nói là đa năng cái gì cũng làm được.
“Được.” Anh Mập lập tức cười lộ lên.
“Không được! Anh Mập, chúng ta còn có việc phải đi ra ngoài, anh phải trợ giúp tôi.” Trần Thanh lập tức nói.
Anh Mập lập tức ngẩn ra, nét mặt anh Mập liền cứng lại, Kỷ Hi Nguyệt nheo mắt lại nhìn Trần Thanh.
Trần Thanh vẻ mặt tự mãn, tựa hồ như muốn trút giận, âm dương quái khí mà nói: “Ông chủ không phải nhờ tôi tìm thêm nhiều tin tức sao? Tôi phải nhờ anh Mập giúp đỡ. Cô có năng lực như vậy, chắc tự đi một mình vẫn làm được mà nhỉ.”
Ngày lập tức, toàn bộ không khí trong phòng làm việc trùng lại.
Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên cười nói: “Không sao đâu, anh Mập, khi nào em quay lại sẽ mang cà phê cho anh.” Sau đó, cô xách túi rời đi.
Bởi vì cô biết rõ chiều nay trên cầu Giang Sơn sẽ xảy ra một vụ tai nạn giao thông, một người chết và một chục người bị thương, nên cô muốn nhờ anh Mập cùng đến hiện trường, nếu có thể, cô cũng muốn ngăn chặn thảm kịch xảy ra.
Nhưng cô biết dù trùng sinh nhưng lịch sử cũng khó thay đổi, rốt cuộc cô cũng không biết thời gian cụ thể của vụ tai nạn xe hơi và nó xảy ra như thế nào, đó là một tin tức cũ mà cô đã nghe được khi Triệu Húc Hàn thả cô sau một khoảng thời gian giam cầm.
Khi đó trong lòng cô vẫn còn tức giận Cố Du Du, nếu không phải cô ta tiết lộ cô là Kỷ đại tiểu thư, thì có lẽ cô cũng sẽ cướp được tin tức lớn này, kết quả còn bị bức đến mất cả công việc phóng viên.
Sau giờ trưa mặt trời có chút nắng, Kỷ Hi Nguyệt không muốn đi xe taxi, nhưng cô lại là thực tập sinh, không thể lấy xe phỏng vấn của đài truyền hình cho đến khi có tin tức.
Cho nên trong loại tình huống này, cô chỉ có thể đi bộ để kiếm tin tức.
Đi đến quán cà phê đối diện đài truyền hình, mua một ly Americano để nâng cao tinh thần làm việc, sau đó lấy Ipad ra bắt đầu tra bản đồ, quan sát vị trí của cầu Giang Sơn.
“Xin chào, cô có phải là phóng viên bên đài truyền hình Cảng Long không ?” Một giọng nam trong trẻo vang lên bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên ,liền thấy một chàng trai anh tuấn ấm áp như ánh nắng mặt trời, cùng lắm chỉ hơn tuổi cô một chút, cậu ấy mặc một chiếc áo phông trắng kết hợp với quần jean, trên lưng mang một chiếc balo còn trước ngực thì đeo một tấm thẻ nhân viên.
Liễu Đông, một phóng viên thực tập tại đài truyền hình Hương Thành, ngay lập tức Kỷ Hi Nguyệt hiểu ra rằng tên này đã nhìn thấy thẻ nhân viên trước ngực của cô nên mới qua chào hỏi.
“Tôi là một phóng viên thực tập của đài truyền hình Hương thành. Rất vui được gặp cô, tôi tên là Liễu Đông” Chàng trai nở nụ cười rạng rỡ với cô, lộ ra một chiếc răng nanh, nhìn vô cùng thân thiện.
Chương 20: CHÀNG TRAI ẤM ÁP LIỄU ĐÔNG (II)
Mặc dù Kỷ Hi Nguyệt không muốn quan tâm, nhưng người ta đã lễ phép nhiệt tình như vậy, cô cũng không thể quá già mồm.
“Chào cậu! Tôi là Vương Nguyệt, là…” Kỷ Hi Nguyệt giơ thẻ công tác của mình lên rồi mỉm cười, “Cậu là nhân viên của đài truyền hình Hương Thành, sao lại đến đài truyền hình Cảng Long của bọn tôi?”
Đài truyền hình Hương Thành và đài truyền hình Cảng Long là hai đài truyền hình lớn nhất ở Cảng Thành, có lịch sử lâu đời và cũng là hai đối thủ truyền kiếp.
Liễu Đông cười cười ngồi xuống đối diện cô, nói: “Tôi thích vị mocha ở quán cà phê này hơn.”
“Ồ? Chứ không phải đang xem thử bộ phận tin tức của chúng tôi có điều xe đi không hả?” Khóe miệng của Kỷ Hi Nguyệt nhếch lên một nụ cười khinh thường. Bởi vì trước đây cô cũng từng đến đài truyền hình Hương Thành làm loại chuyện này, hơn nữa vẫn là do Cố Du Du dạy cô.
“Ôi trời, đừng có thù địch như vậy chứ. Tôi không có ý nghĩ xấu xa đó đâu.” Liễu Đông nở một nụ cười gượng gạo, đưa ra lời biện bạch, “Làm phóng viên không dễ dàng gì, làm thực tập sinh còn khó nhằn hơn. Tôi vào đã được một tháng, nhưng vẫn chưa có lấy một mẩu tin gì cho ra hồn, haizz.”
Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày, nói: “Vậy mà cậu còn lòng dạ ngồi đây uống cà phê? Cậu nên biết rằng muốn moi được tin tức từ chỗ tôi là điều không có khả năng.”
“Tất nhiên là tôi biết, tôi cũng không có ý đó. Tôi thấy cô là người cùng ngành, cũng là thực tập sinh nên cảm thấy có chút đồng bệnh tương liên* thôi.” Liễu Đông lại thở dài, “Giờ này mà cô tới đây uống cà phê, chắc là cuộc sống cũng không mấy dễ chịu nhỉ? Cô vào được bao lâu rồi?”
(Đồng bệnh tương liên: người cùng cảnh ngộ bất hạnh thương xót giúp đỡ nhau – Nguồn: Từ điển Hán Nôm.)
“Ba tháng.” Kỷ Hi Nguyệt không ngờ anh chàng này còn có thể suy diễn như vậy.
“Thế nào, công việc vẫn ổn chứ ? Cấp trên có khó khăn không? Mấy vị đàn anh kia có coi thường cô không?” Liễu Đông giống như có nguyên một bụng khổ tâm muốn nói ra.
“Ngại quá, tôi còn có việc. Đi trước nhé.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn đồng hồ đeo tay, cô không muốn lãng phí thời gian. Anh chàng này hình như còn rất nhiều điều muốn tâm sự, mà cô thì không có thời gian ngồi đây tiếp chuyện.
Liễu Đông còn muốn nói gì đó, nhưng lại nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt hình như không hề để ý đến cậu. Cậu sờ thử khuôn mặt của mình, thầm nghĩ, gương mặt điển trai từng làm bao cô say đắm thế này, sao hôm nay lại không có tác dụng gì với cô gái trước mặt thế nhỉ.
Xem ra cô gái này vì quá xấu xí nên guu cũng khác lạ, không thích bạn bè của mình đẹp trai như vậy.
Nhưng mà cô ấy có mang ba lô công tác, vừa nãy còn tra tư liệu về cây cầu Giang Sơn, không lẽ bên đó có tin tức gì sao?
Nghĩ vậy, Liễu Đông vội vàng đuổi theo. Cậu nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang lái một chiếc xe đạp công cộng vào một con hẻm nhỏ.
Liễu Đông lập tức lia mắt tới khu xe đạp công cộng. Cậu nhớ mấy vị đàn anh đã từng dạy, nếu bản thân không tìm được tin tức thì hãy bám theo các phóng viên khác, không ăn được thịt thì vẫn có thể húp được chút canh.
Mặc dù cô gái xấu xí này chỉ là phóng viên thực tập, nhưng cô ấy đã thực tập ở Cảng Long được hơn ba tháng, chắc chắn sẽ tốt hơn cậu một chút. Dù sao cậu cũng không có việc gì để làm, cứ đi theo xem thử có gì hay ho không.
Kỷ Hi Nguyệt hoàn toàn không biết Liễu Đông sẽ đi theo cô, cô đi theo chỉ dẫn của bản đồ Baidu đến dưới cây cầu Giang Sơn.
Cô nhìn đồng hồ, bởi vì cô không nhớ chính xác thời gian xảy ra tai nạn ô tô, chỉ nhớ mang máng là khoảng tầm thời gian này, nên cô chỉ có thể chờ đợi. Việc này cho dù cô có báo cảnh sát, người ta cũng cho rằng cô là một tên mát dây thần kinh. Nhìn dòng xe cộ đang qua lại không ngừng trên cầu, trong lòng cô hoang mang tột độ. Cái loại tư vị biết trước mọi chuyện thế này thực sự không hề dễ chịu chút nào, căn bản là biết nhưng không thể làm gì hơn được.
Liễu Đông đứng cách phía sau Kỷ Hi Nguyệt năm mươi mét, thấy Kỷ Hi Nguyệt đang ngơ ngác ngắm nhìn cầu Giang Sơn thì có chút khó hiểu, cây cầu này thì có gì đẹp đâu.
Tuy nhiên cậu cũng không rời đi, bởi vì hành tung của Kỷ Hi Nguyệt bất kể là vì tin tức hay không thì cậu cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Cậu muốn tìm hiểu xem rốt cuộc là cô đến đây để làm cái gì?
Sau một hồi quan sát, Kỷ Hi Nguyệt dựng xe ngay ngắn, lấy máy ảnh chuyên dụng trong ba lô ra, chụp trước một vài bức ảnh về giao thông trên cầu Giang Sơn.
Sau đó cô bước tới bóng râm dưới thành cầu, lấy ipad ra bắt đầu tìm kiếm tài liệu báo cáo về các loại tai nạn ô tô.
Liễu Đông bí mật quan sát cô hơn ba mươi phút nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì, tự hỏi lẽ nào cô chỉ là một phóng viên ghi chép mấy cái chuyện vớ vẩn thôi sao?
Muốn chửi thề thật chứ, đúng là lãng phí thời gian của cậu.
Khẽ hất quả tóc mái bồng bềnh, cậu quay đầu xe đạp một cách tiêu sái, chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay vào lúc này, đột nhiên bên tai vang lên một tiếng động rất lớn.